- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều
- Chương 7: “Thịnh Dịch, kỳ thực tôi biết em là người ngoài hành tinh.”
Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều
Chương 7: “Thịnh Dịch, kỳ thực tôi biết em là người ngoài hành tinh.”
Tôi cảm thấy gần đây tôi bắt đầu lại cuộc đời với sự nghiệp giáo dục.
Thực ra cũng không hẳn là thế.
Thẩm Kính Bỉnh không giống mấy đứa nhỏ lắm, nói cách khác là chúng còn có chút thường thức.
Thẩm Kính Bỉnh ý thức hỗn loạn, suy nghĩ của hắn so với người thường, không giống nhau lắm.
Ví dụ như.
“Thịnh Dịch, em xem, Không Công bảo tôi vẽ một bức tranh cho em.”
Ngày hôm nay Thẩm Kính Bỉnh lại tới quấy rầy tôi, tôi nhìn Tiểu Hắc ngồi đối diện, Tiểu Hắc không nói gì, bưng ly nước của mình, nghêu ngao vài câu làn điệu dân ca liền đi ra ngoài.
Trước khi đi còn rất tri kỷ giúp tôi đóng cửa lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy buồn cười, có cảm giác như đang vụиɠ ŧяộʍ.
Từ sau lần tiếp xúc không hợp lẽ thường đó, tôi không đề cập tới chuyện này, mỗi lần Thẩm Kính Bỉnh muốn nhắc đến đều bị tôi nói chêm vài câu chọc cười chuyển đề tài.
Thẩm Kính Bỉnh rất nhạy cảm, hình như phát hiện tôi trốn tránh, nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất thuận theo tâm ý của tôi, đối chuyện ngày đó lặng thinh không đề cập tới.
Mà tôi, cũng có mục tiêu nhân sinh mới.
Lần trước Bạch chủ nhiệm nói với tôi rằng “thể hồ quán đỉnh”(1), giải quyết vấn đề của Thẩm Kính Bỉnh quả thực rất đơn giản.
Sớm giúp hắn khôi phục, sau đó, để cho hắn cút đi.
“Cái gì?”
Tôi cười với Thẩm Kính Bỉnh, nhìn hắn làm tổ trên ghế sô pha trong văn phòng.
Có vẻ làm vậy sẽ cho hắn cảm giác an toàn.
Tôi phát hiện chuyện này xảy ra trong thời gian rất dài, Thẩm Kính Bỉnh hình như rất thiếu cảm giác an toàn, khi hắn bệnh cũng như vậy, đã cắm rễ ở trong lòng như một loại tiềm thức, bình thường cũng như khi không bình thường.
Tôi không giúp gì được hắn, trợ giúp hắn khôi phục là việc duy nhất tôi có thể làm.
Còn lại hết thảy, đều có chút vượt quá quy định.
“Em xem, tôi vẽ em!” Thẩm Kính Bỉnh ngày hôm nay rất vui vẻ, cười híp mắt ngồi xổm ở trên ghế sa lon.
Tôi hơi kinh ngạc, hắn hình như rất có năng khiếu nghệ thuật.
Đường nét có chút ngổn ngang nhưng không thể không nói khá trôi chảy.
Hắn đã bắt đầu dần dần bình phục, thế nhưng ——
“Đây là cái gì?” Ngữ khí của tôi có chút ác liệt, liếc nhìn Thẩm Kính Bỉnh.
“Là Dịch Dịch—” Thẩm Kính Bỉnh nhìn sắc mặt của tôi liền dừng một chút, giống như bị sặc nước miếng, chậm rãi sửa lại khẩu khí, “Thịnh Dịch a!”
Ôi thần linh ơi, là con đấy.
Nghèo rớt mùng tơi, tôi còn tưởng là bánh bao.
Tay tôi cầm bức tranh có chút run rẩy, nhưng ở trước mặt Thẩm Kính Bỉnh vẫn duy trì mỉm cười.
“Đây không phải là bánh bao sao?”
“Em giống như bánh bao a!”
“…”
“Em giống như bánh bao, mềm mại, hương hương, mùi thịt thơm khắp nơi.”
Thẩm Kính Bỉnh nhìn tôi cười, rõ ràng rất thuần khiết, tôi lại cảm thấy rất xấu xa, đặc biệt khi phối hợp với những từ hắn hình dung.
Tôi chậc một tiếng.
Không thể nói được nơi nào kỳ quái.
Chẳng lẽ là tôi quá đen tối?
Thẩm Kính Bỉnh đột nhiên mở miệng, “Thịnh Dịch, kỳ thực tôi biết em là người ngoài hành tinh.”
A?
Chính đắm chìm trong việc tự kiểm điểm bản thân, tôi mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy hắn hạ thấp giọng, ánh mắt lén lút, “Có ý gì?”
Cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lời người bệnh nói chúng tôi không thể cảm thấy buồn cười, điều này sẽ làm cho bọn họ sinh ra cảm giác không tín nhiệm.
Tôi mím môi, lại hỏi một lần, “Tại sao vậy chứ?”
“Bởi vì tôi vừa thấy em, đi đâu cũng cảm thấy thân thể rất đau, tôi nhất định đã bị nhiễm phóng xạ của em.”
“Nhưng tôi với anh đều giống nhau a.”
Tôi rất kiên trì nói chuyện với Thẩm Kính Bỉnh, đại đa số thời điểm, tôi đều làm hết bổn phận của một bác sĩ, mà Thẩm Kính Bỉnh lại thường lôi những cảm xúc ngày thường của con người trong tôi ra ngoài khi tôi làm việc.
“Không phải, không giống nhau.” Thẩm Kính Bỉnh bình tĩnh nói.
Cảm thấy buồn cười, tôi vừa ghi chép lại biểu hiện của Thẩm Kính Bỉnh vào sổ vừa mạn bất kinh tâm hỏi, “Nơi nào không giống?”
“Tôi chưa từng thấy nấm của em.”
Roạt ——
Bút máy rạch một đường trên mặt giấy thô ráp.
Tôi nhận ra bản thân mình rất nhạy cảm với từ “nấm”.
Tôi chậm rãi thả bút máy xuống, nhìn Thẩm Kính Bỉnh đối diện, hết sức chăm chú, nam nhân mím môi, cũng rất nghiêm túc nhìn lại.
Tôi bắt đầu hoài nghi hắn đang giả ngu.
“Anh biết nấm là cái gì?”
“Biết, là nơi này!” Thẩm Kính Bỉnh kéo kéo hai tai của mình, khi hắn chuẩn bị cởϊ qυầи tôi đã kịp thời ngăn lại.
“Được rồi được rồi, ngồi xuống, tôi với anh từ từ nói chuyện.” Trán tôi đầy mồ hôi, mỗi lần gặp Thẩm Kính Bỉnh, cả người tôi đều mỏi mệt.
Tôi muốn dùng phương pháp quá khích chữa bệnh tổng hợp, tôi muốn lột sạch định nghĩa về nấm trong ý thức của hắn, sửa lại thành định nghĩa bình thường.
Có khả năng sẽ tạo thành một quãng thống khổ ngắn ngủi cho hắn, nhưng sẽ rất nhanh, tính thành công và khả thi khá cao.
Nhất định phải như vậy.
“Tôi giao cho anh một nhiệm vụ được không?”
Tôi hiếm khi thấy vẻ mặt ôn hòa đối với Thẩm Kính Bỉnh rất được lợi, hắn lập tức yên tĩnh lại, cẩn thận từng li từng tí một sờ soạng lại đây, bắt tay khoát lên tay áo của tôi.
Hắn không dám nắm chặt, chỉ lấy ngón tay chạm nhẹ, phảng phất như làm thế sẽ khiến hắn an tâm.
Lòng hơi chua xót, nhưng tôi không phải thiếu nữ trẻ tuổi.
Trời sinh đàn ông so với phụ nữ có tâm lí cứng rắn hơn, mà tôi là bác sĩ, vững tâm cơ hồ là bản năng.
Tôi chỉ cần phụ trách, không cần quan tâm tình cảm.
“Anh ra ngoài tìm y tá, đem tờ giấy này cho cô ấy.”
Nói xong, tôi viết ngắn gọn mấy câu lên giấy, giao cho Thẩm Kính Bỉnh.
Tôi muốn để y tá dẫn hắn đi trồng vài cây nấm, cho hắn tận mắt nhìn thấy.
Tai không phải nấm, hắn cũng không có cây nấm dài.
Sau khi Thẩm Kính Bỉnh đi, Tiểu Hắc mới lảo đảo bưng cốc trà đi vào.
“Nhá, vị kia nhà anh đi rồi?”
Tôi liếc hắn một cái, “Cái gì vị này vị kia, đừng nói lung tung.”
Tiểu Hắc chép miệng, trầm tư một chút, muốn nói lại thôi.
Tôi nở nụ cười, “Có rắm mau thả.”
Tiểu Hắc hạ miệng, “Muốn nhắc nhở anh một tiếng.”
“Hả?” Tôi ghi chép, cũng không ngẩng đầu.
“Thẩm Kính Bỉnh sau này chưa chắc sẽ nhớ những chuyện xảy ra lúc này, có thể hắn sẽ cảm thấy sỉ nhục về tính cách của hắn khi ở đây, hắn không nhất định sẽ nhớ anh, thậm chí tệ hơn là, hắn căn bản không nguyện ý nhớ anh.
Nói không chừng vào một ngày nào đó, hắn đột nhiên biến mất, anh cho rằng hắn vẫn sẽ xuất hiện trong cuộc sống của anh, mỗi ngày đều mang theo hi vọng rồi tuyệt vọng sống qua ngày, sớm muộn gì cũng bức anh phát điên.” Tiểu Hắc tựa hồ rất xúc động, trong đôi mắt mang theo hồi ức.
Làm bác sĩ khoa tâm thần, chúng tôi nhạy cảm hơn so với người thường, tôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc, “Chủ nhiệm làm gì cậu?”
Tiểu Hắc bị nghẹn, quyết định tránh né không trả lời, hắn từ từ nói, “Ý tôi là anh nên chuẩn bị tâm lý, chúng ta là bác sĩ, hắn hiện đang ỷ lại vào anh, không có nghĩa là sau này vẫn như thế, tốt nhất là nên để hắn sớm rời đi.”
Bút máy trong tay tôi ngừng lại, không biết nên nói gì.
Kỳ thực những điều này tôi đều đã nghĩ tới.
Cho nên mới không dám ôm hi vọng.
Không hi vọng sẽ không thất vọng.
“Ừm.”
Tôi nhàn nhạt đáp một câu.
Chú thích:
(1) Thể hồ quán đỉnh:
Nghĩa đen: đổ sữa lên đầu.
Nghĩa bóng: bỗng nhiên hiểu rõ, bất chợt giác ngộ.
Trong câu này có thể hiểu là một lời của chủ nhiệm làm Thịnh Dịch sực tỉnh ra là có cách giải quyết rất đơn giản.
Cảm ơn cục cưng
Ere96
đã trợ giúp =3=
Ngày thứ 8…..
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều
- Chương 7: “Thịnh Dịch, kỳ thực tôi biết em là người ngoài hành tinh.”