- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hắc Bang
- Bệnh Ngược
- Chương 33
Bệnh Ngược
Chương 33
“Vân Sanh,nhanh đến đây sa đọatrongtaytôi nào.”
Hắc ám bắt đầu bủa vây tôi.
Tôi nghẹn
họng, phút
chốc gào
lên: “Diệp
Tàn Sinh!!!”
Mở bừngmắt ra,trướcmắt vẫnmộtmàu đen kịt,tôi hoảngloạnmuốn rời khỏi bóng tối vô tận này,rời đi,rời khỏi đây,tôimuốn rời khỏi đây!!!
Theo cử dộng giãy dụa của chân
là tiếng
lanh lảnh
đánh vào thần kinh yếu đuối của tôi, sao
vậy? Là xích sắt, là xích sắt
khóa chân
tôi lại!
Không được!Không thể!
Nhưng người tôicứ như bịmộtcái gì đó đèlại,không thể động đậy,vừacử độngmộtchútliền bị đè trởlại,ngươi tôi vôcùng vôlực,hoảng sợ bủa vây,tôi sắp bị nó nuốtchửng rồi!!
“Đừng nhúc nhích,hiện giờ anh rất antoàn.”
Giọng nói dịu dàng vanglên bên tai,khá thân quen,xác nhận không phải Diệp Tàn Sinh tôilập tức yên tĩnh trởlại.Tôi thở hổn hển,trướcmắt dầncó ánh sáng yếu ớtchiếu vào,mắt rất đau,từ từcólại xúc giác,khắp người đều đau nhóichua xót…
Tôi hơi quay đầu lại
thì nhìn
thấy một bóng người
mờ mờ ngồi
cạnh mình, nháy mắt
mấy cái,
hình như tôi biết hắn…
“Đừng lo,đều qua cả rồi,nghỉ một lát là ổn,anhhôn mê quá lâu…”
Tôi mơ màng nhìn bóng người trước mắt, tôi không có chút tâm
tư nào đi
nhớ lại chuyện vừa
rồi, không
thể nhớ lại, lý trí
mách bảo
tôi như thế đấy.
Tôi chỉ ngơ ngác nhìn đằng trước, trước
mắt mơ hồ
tăm tối dần hiện ra
hình ảnh một căn phòng tối, rèm cửa đen
che khuất
phần lớn ánh sáng, lại một lần
nữa tôi bị kéo đến
một căn phòng xa lạ…
Quay đầulại thấy rõ hình dángcủa người đó,tôimớichợt nhớ hóa ralà giọngcủa hắn — Tây Ngạn.
Sau đó tôi
bắt đầu cảm khái, thì ra phản
ứng của tôi đã trì
độn mức độ
này rồi ư?
“Tây Ngạn,ythuật,của,cậu,thậttốt.”
Tôi vốn muốn nói câu
này một cách giễu cợt, nhưng
có vẻ như
biểu hiện
không mãnh
liệt cho
lắm.
Mởmiệng ralập tứccảm nhận được đôimôi khô khốc nứt nẻ.
Cổ họng khát khômãnhliệt không thể nói rõchữ,tôi nói rất tốn sức,nhìn haimắt Tây Ngạn đầy tơmáu,tôi biết hắncứu tôi trở vềcólẽ đãmấy buổi tối rồichưa được ngủ ngon giấc.
“Anhtỉnh lại làtốt rồi.”
Tôi khẽ nhếch nhếch
khóe miệng, rồi cảm
giác được
trên môi bị nứt rách
ra.
Không saocả,tôi nói tiếp: “Thật ra tôi,khá không,muốn tỉnh,lại,nhưng… Tây Ngạn,tôimơ thấy ácmộng…”
“Vân Sanh…”
Giọngcủa hắn khẽ vang vọng trongcăn phòng,chứa theo nhàn nhạt bi thương và thươngcảm…
“Cậu cũngthấy,làtôitựtrốnthoát,ư?”
“Tôibiết chuyện này là khôngthể,nhưng cậu chủ vừa nhìnthấy anh không còn ở đấythì ngườitrở nên điên cuồng,anhbiến mất mangtheohếtthảy lýtrí của cậu ấy.Chúngtôithật không còn cách nào…”
“Vậy nên,mấy người,thật sựbảo cậu ấy,làtựtôitrốn đi,làm cậu ấy,hậntôi vô cùng,làm cậu ấythề,phảitìmbằng đượctôi,rồibỏ mặc cậu ấy,biếntôi,thành như này?”
Tôi nói khẽ, tầm mắt
nhìn chăm
chú còng
tay làm bằng da trên
cổ tay mình…
Bấy giờ không chỉ mỗi chân,mà ngay cảtay cũng có dụng cụtróibuộc rồi.
Hắn ta trầmmặc trongchốclát,móc bậtlửacùng thuốc ra,ánhlửa bừng sángchiếulên gòmácó phầnmệtmỏicủa hắn,lửacũng đã nhảylên nhưng saucùng hắn vẫn khôngmồi điếu thuốc trongmiệng: “Quả nhiên không giấu anh nổi,quả thựclúc ấychúng tôicó bỏmặcchocậuchủcó tư tưởng như thếmà không sửalại.Nhưng đâylà vì khôngcòn biện pháp nào nữa,nếulúc ấy đểcậuchủ biết anh bị người bắt đi,cậu ấy nhất định sẽ bỏmặc toàn bộ tổchức rồi bằngmọi giá phải dẫn được anh về.”
“Cậu ấy,thay đổi rồi.”
“Nhưng cậu ấy vẫn là Diệp Tàn Sinh.”
“Haha,haha…” Tôi gắng sức cười,“Không sai,cậu ấy vẫn làthế,chỉ có cậu ấy mới cóthể làmtôithành,thảmhại,như này….”
Tây Ngạn kế bên rốt
cục không
nhịn được
móc bật lửa ra mồi điếu thuốc
trong miệng: “Chúng
tôi đều không phải người tốt,
chỉ cần vì
cậu chủ thì chuyện
gϊếŧ người
phóng hỏa
như này thậm chí còn không chớp mắt lấy
một cái…”
“Tôibiết,cậu không cần nhiều lời giảithích đâu,tôi cũng không,có ý định,trách các cậu.” Tôi ngậm miệngthờ ơ nhìntrần nhà.
Tính của Tàn Sinh tôi hiểu rất
rõ, cậu ấy sẽ vì tôi không nói lời nào
đã bỏ đi mà xem thành tự tôi trốn đi, vì
cậu không
có cảm giác an toàn, cậu cảm
thấy người
khác chạm
vào tôi là một loại
khinh nhờn da^ʍ ô, bởi ý muốn
chiếm hữu
của cậu quá mạnh mẽ.
Những thứ này đã đủ khiếncậu điêncuồng,đã đủ khiếncậu phá hủy thân thể tôi.
Cho dù bọn Tây Ngạncó giải thích thì Tàn Sinh vẫn sẽ không tin họ.
Huống hồ bằng vàoloại thân thể như hiện giờcủa tôicòncó thểlàm gì khác ngoài thuận theo,ngoại trừ nhân nhượng,ngoại trừ buông thả bản thân,cái gì tôicũng khônglàm được.
Trong tương lại, ngoại trừ căn
phòng trốn trải này, tôi sẽ không nhìn
thấy được
bất kỳ phong cảnh đáng giá để
vui vẻ thanh thản nào, nơi này
sẽ chỉ có
tôi và Diệp Tàn Sinh…
Thế thì tương lai màu đen vẫn
hoàn màu đen, rõ rành rành là
tôi nên tập làm quen
rồi.
Nhưng tôi không hiểu vì saolý trícủamìnhlại quậtcường như vậy,khôngchịu vứt bỏ đicái tín ngưỡngcứ như gốc rễcố quấn vào tâm trí tôi,làm tôi thống khổ,làm tôi tuyệt vọng đến thế.
“Vân Sanh anh…”
Tôi nghiêng đầu qua
nhìn hắn:
“Chuyện gì?”
“… Anh,anh phải chuẩnbịtâm lýthậttốt…”
Vành mắt giãn ra, mùi thuốc lá
đã tràn ngập trong
căn phòng,
cặp kính
của Tây Ngạn trong làn khói thuốc mờ ảo
có phần lãnh khốc, có phần làm
người sợ
hãi.
Tôi cười khổ: “Bây giờ tôi còn
có, cái gì, để mất
đi à?”
Làn khói thuốclượnlờ,giọng hắn vang vọng trongcăn phòng trống trảimang đilý trícủa tôi.
“Bây giờ gân chântrái của anh đãbị… đứt rồi.”
Rất lâu sau tôi không lấy lại
tinh thần
nổi, chỉ sững người
ngẩn ra nhìn tàn thuốc mờ tỏ,
tôi chỉ ngây ngốc ngửi mùi thuốc lá cay
cay nồng đậm.
Căn phòngthậttốităm…
Tai tôi có
phải đã hỏng rồi hay không?
Dường như không phải,tôi nhớchỉcó thân thểcủamình hỏng thôimà,tôicố gắngcảm thụcảm giác tồn tạicủa haichân,khôngcó,khôngcó!!!
Hai tay kéo tấmchăn trên người xuống,âm thanh xích sắt va vào nhau tràn ngập trong đầu óc tôi,đại não trống trải giữalúc ấy dầncóchút phản ứng,tôi vốncho rằng đâychẳng qualà do tình trạng điêncuồngcủa tôi với Diệp Tàn Sinh tạo thành,tôi không tin.
Bị giam cầm còn chưa đủ nữa ư?Bây giờ lại còn muốn đoạt đihai chân củatôi ư?
“Vân Sanh,anhbìnhtĩnh lại đi,hai chân khôngthểhoạt động nữa!”
Tôi đánh lên bàn tay
muốn áp chế hai tay
mình, kéo
chăn xuống rồi cả người tôi cứng đờ trên giường,
máu, rất nhiều máu…
Trên băng
vải toàn là máu, tại
sao lại không cầm máu, tại sao không chữa cho chúng, đau quá!
Máu,đỏ!Đỏ tươi!!!!!
Làcủa tôi,tòan bộlàcủa tôi…
“A a a a a a!!!”
Hai tay vò nát tóc,tôi điêncuồng vùng vẫy người,đứt rồi,đã đứtmất rồi!Haichâncủa tôi,tôi sẽ khôngcòn tiếp tục bước đi được nữa,tôicũng sẽ không bao giờcó thể đi ra khỏicăn phòng u tối này,tôi sẽ khôngcòn được nhìn thấy ánhmặt trời!
Vân Sanh,
nhanh đến
đây sa đọa
trong tay
tôi nào…
Trong đầu
là giọng nói của Diệp Tàn Sinh…
“Khôngthể!!A a a a!!!!” Haitaytôi nện lên chân mình,tại saotôi còn cóthểtỉnh lại,tại saotôi không ngất đi,tại saotôi không chết vậy!
Tại sao tôi phải cần
cậu ấy kiếm trở về
cơ chứ…
“Vân Sanh!Còn cóthể cứu vãn được,anh còn cóthểbước đi!!”
Bước đi,bước đi…
Tôi ngẩng
đầu nhìn con người còn lại trong căn phòng này, không biết nên nói gì.
“Tìnhtrạng lúc ấy của anh quátệ,vậy nên gân chân của anh đã được nối liềntrong vòng 24giờ,chỉ cần giai đoạn sau khôi phụctốt,anh vẫn cóthểbước đi.”
“…”
Còncó thể bước đi sao?
Người ngồi đối diện đứng dậy,mộtlần nữalấychăn đắplên người tôi: “Cơ hội đểcậuchủcho anh xuống giường bước đi,chỉcócách duy nhất này.”
“Hahahaha…”
Tôi che mặt cười, tôi phải đi
tranh thủ
cái tự do
không tồn
tại kia sao?
Tình trạng
lúc ấy của anh quá
tệ…
Tình trạng
lúc ấy của anh quá
tệ…
Câu này ẩnchứacái gì?Nếulúc ấy tình trạngcủa tôi tốt thìcó phải Diệp Tàn Sinh không định nối gânchâncho tôi không?
Tự do? Cậu
ta chịu à?
Lắclắc xích sắt,thanh âm này thật dễ nghe,thật quen thuộc.Là âm thanh ràng buộc tôi nhất,làcáicậu ta yêu nhất,làcái tôi đau nhất,dây xích đủ dài để tôi ngồi dậy,đủ để tôi dichuyển đếnmép giường…
Tôi lấy tay chuyển hai chân mình ra giường, bọn chúng không
chút cảm giác buông
thòng xuống, liên lụy đến thần
kinh mất
cảm xúc của tôi.
Ngây ngốc nhìn bắp đùi buông thõng,mộtcổchân bị quấn băng,còncố địnhmột thanh nẹp ở trong,mấy ngónchân trắng bệchlạnh ngắtlộ ra ngoàilàm tôi nghĩ đếncơ thểcủa ngườichết,cũng trắng đếnmức hiện racảmàu xanh.
Còn ởmộtmắtcáchân kháclàmột sợi xích quen đến không thể quen hơn,một đầucònlạicủa sợi xích không phải ởchân giường,màlà sàn nhà,trên sàn nhàcómộtcáimóc ngầmchuyên biệt dùngcho sợi xích…
Dây xích trên hai tay thuôc kiểucómột không hai,dùngmộtloạicách thức vôcùng tinh xảo khóa trênmặt đất…
Tôi cau mày ngẩng đầu lên, cẩn
thận quan
sát căn phòng rộng
lớn, quan
sát sàn nhà trống trải sạch sẽ
mới phát
hiện mỗi một chỗ, mỗi một góc
đều có một
ô ngầm, mỗi ô ngầm
này đều có
một cái vòng thép to nhỏ…
Đềulà vật dùng để giam nhốt…
“Hahaha…”
Tôi lay cái chân còn
có thể tự
do hoạt động để xích sắt va vào nhau phát ra âm thanh lanh
lảnh dễ nghe.
Căn phòng này đã được cậu ấythiết kếtừtrước rồi,dùng để nhốttôi lại,là dùng để nhốttôi lại!!!
Tiếng cười
dần nhỏ đi, tôi chậm chạp cuộn người lại, họng tôi nghẹn ngào, tiếp đó là loại
thanh âm mà chính tôi cũng không biết được, tôi đoán chắc là
khóc thảm…
Khóc thảmmà khôngchút tiếng động nào.
Người run rẩy,áo sơmỉ trắng trên người bởi vì quá to nên bị thùng thình,tôi sờlêncổcủamình,có thểcảm nhận đượcmộtchút dấu vết trên ấy,lần tay xuống sờlênchỗ xương quai xanh nhô ra,gầy đếnmức tôi thấy thật xalạ.
Vuốt l*иg
ngực của mình, tôi có thể nhận
rõ bản thân có bao
nhiêu cái
xương sườn, thậm chí
còn có thể mò mẫm ra được hình dạng của
chúng…
“…”
Tôi cúi đầu nhìn hai
tay, có lúc tôi nghĩ, nghĩ cứ
như thế này ở cạnh
cậu ấy mặc
cậu muốn
lấy gì thì
lấy, tự do là cái gì chứ, tất
cả đều thuận theo ý
cậu đi, mặc cậu khóa bao nhiêu xiềng xích trên người mình,
cứ rộng mở
thân thể
mặc cậu thương tổn,
thân mật,
phá hoại…
Nào ngờ tôi đã đánh giá thấp sự quậtcườngcủa bản thân rồi,đánh giá thấp quyết tâmmưucầu hạnh phúccủa tôi rồi.
Mỗilần nhìn Tàn Sinh rong ruổi theo đuổi du͙© vọиɠcủacậu trên người tôi,tôilại nghĩcó phải tôi yêucậu ấy không,nếu thật sự yêucậu thì tại saolại không thể bỏ qua hết thảychocậu,tại sao vẫn khôngcamlòngmàmuốncó nhiều hơn nữa.
Muốn như bao người bình thường khác hôn nhẹ rồi ômcậu,mà khôngcó đau xót như thế này,cũng khôngmáu tanh đến thế,tôimuốn dắt tay nóicườicùngcậu như baocặp đôi,chứ không phảichỉlàcăn phòng hắc ám như đây…
Lẽ nào thật sựlà tôi đòi hỏi quá nhiều ư?
Nhiều?Nhiềulắm ư?
Hiện giờ thì sao?Tôicòncó tinhlực để theo đuổi,để khôngcamlòng nữa à?
Đầu ngón tay vẽlên bắp đùi trắng bệchcủamình,từ trên vòng xuống dưới,từ dướilạilướtlên trên…
Cứlặplại như thếcho đến khicậu ấy đến,mởcửa ra,cậu đứng ngay tia sáng,caolớnmà hoànmỹ,dã tínhmàlãnh diễm.
Tôi nghiêng đầu gọi:
“Tàn Sinh…”
Cậu trảlời,tiện thể đi đếnchỗ tôi: “Tây Ngạn nói anh phảicố nằm.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc giường,
rồi lại nhìn chân mình: “Đều
giống nhau.”
“Cái gì đều giống nhau?”
Tàn Sinh cầm cháo tới, để chén
lên tủ đầu giường rồi đứng trước mặt nắm cằm tôi
ngửa đầu tôi lên.
“Nằm cũng khôngthể đi,mà ngồi cũng khôngthể đi,đều giống nhau cảthôi.”
Tôi nhìn cậu, ánh mắt dừng lại
trên vết
sẹo kia…
“Sau này đều sẽ không để anh đi đâu đâu.”
Câu nói này bật ra từmiệngcậu bình thường như khôngcóchuyện gì,ngaylập tức đập tanlời nói tiếp theocủa tôi,tôi nhìn đường nétcủacậu phóng to vô hạn trong bóng tối,nỗi kích động ảnh hưởng đếncảnh giớicủa thần kinh gần như sắp tan vỡcủa tôi.
“Diệp Tàn Sinh…”
Vừa nói xong đã bị cậu đè ngã
xuống, tôi
nở nụ cười: “Cậu dứt khoát gϊếŧ chết tôi đi…”
“Vân Sanh,cóbiết một ngày không có anhbên cạnhtôi đã quyết định làm gì không?”
Giọng nói nhẹ nhàngmà thong thả,khôngcừu hận nhưnglạilạnhlẽo đâm thẳng vào tim.
“Bắt đượctôi rồitiêu diệttôi.”
Cậu đáp: “Không.”
Cổ bịcắnlên: “Tôi đã nghĩ phảilàm saomớicó thểlàm anhchết tâmmàmộtlòng ởlạicạnh tôi.”
Tôi đẩy cậu ra, dây
xích va vào nhau, có
cái va vào da thịt
tôi, nhưng
vẫn không
lạnh lẽo
bằng môi cậu: “Cậu vĩnh viễn cũng không
nhìn thấy
sự chết tâm của tôi.”
“Không phảitôi không nhìnthấy,mà là anh chưabao giờ chịubằng lòng.”
Cậubất chợt chống người dậy,sau đóhaitay dùng sức chống lênbả vaitôi,nhìnthẳngtôi,bất an cùng với phẫn nộ lóe ratừ đôi mắthẹp dài của cậubắn lên ngườitôi,muốn đốt cháy dathịttôi…
“Tôi không chịubằng lòng?” Tôihỏi ngược lại: “Nếutôi khôngbằng lòng,thì sẽ khôngthuậntheo để mặc cậu dằn vặtbảnthânthànhbộ dánghiệntại,cậu cướp đi cái gìtừtrên ngườitôi,tạothành cái gì cậu có nghĩ đến không…”
Tôi cởi cái áo duy nhất trên người mình
xuống, lộ
thân thể trần trụi của mình cho cậu xem:
“Những vết thương này, những
dấu vết này, những thống khổ này chưa từng ngưng nghỉ khi ở
bên cậu, nếu tôi không bằng lòng không một lòng với cậu thì
lúc trước
tôi đã dứt
khoát rời
đi rồi!!!
Chứ không
phải hết
lần này đến lần khác
lựa chọn
nhẫn nhịn
chịu đựng!!!”
“Vân Sanh.”
Tay cậu đè
lên ngực
tôi: “Nói
cái gì vậy?” Đầu ngón tay xẹt
qua đầu v*
của tôi:
“Đây là vui sướиɠ tôi mang đến
cho anh mà.”
“Haha,haha… Tàn Sinh,nếu như cậu không nỡ gϊếŧ chếttôithìbức điêntôi đi,thà như vậy còntốthơn.”
Tôi giơ tay lên ôm lấy cổ cậu
khẽ nở nụ
cười, một
giây ấy tôi cảm thấy
mình vẫn
có khả năng phát điên đấy chứ…
“Đừngthông minh nhưthế Vân Sanh à,cầu cũng không cầu,giãy dụa cũng không giãy dụa như nàytôi sẽ mất đi rất nhiềuhứngthú.”
Hô hấp ngừnglại,cánh tay ômcậucứng đờ,giọng nói thốt ra từcổ họng: “Cút!!”
Tôi chốc lát mất khống chế, chưa từng nghĩ đến cậu
sẽ nói như thế với
tôi, cái kiểu ngữ điệu ấy hệt
như đang nói chuyện
với một đứa trẻ.
Cánhtayhất rabị cậubắt được,cậu khôi phục lại sự lạnh lùng,đèthânthể không cam lòng củatôi xuống giường: “Thấy không Vân Sanh!Đây mới chính là anh,không chịu sa đọa!Bất luậntôi cótàn ácthế nào,đầu óc anh vẫn luôntỉnhtáo,anh vẫn luônhiểu rõ mình muốn cái gì!!Tự do có phải không?Tự do vĩnh viễn cũng quantrọnghơntôi!!Bây giờtôi nói rõ,đời này anh chỉ cóthể sốngbên cạnhtôi,tôi nhốt anh,đánh gãy gân chân anh,cướp đitấtthảy của anh.”
“Nếu anh dám đấutranh,tôi liền đánh gãy gântaytháo cằm anh ra,giờ đâytôi cái gì cũng đều làm được,tôi đã không còn làtên Diệp Tàn Sinh lúctrước sợhãi anh chịu khổ sợhãi anhthươngtổnbảnthân nữa rồi,so với việc để anhtựthươngtổn mìnhthì chibằng đểtôi!!!”
Quần áo bị
triệt để
xé rách dưới cuồng loạn của cậu, chân trái dần đau
đớn, càng
ngay càng
đau. Tôi
không cử động gì nằm
trên giường nghe cậu nói câu
nói thô lỗ
sau cùng.
“Đừngtưởngtôi không muốnbức điên anh,cótrời mớibiếttôi muốn đếnthế nào.” Câu này cậu nói rất khẽ,trên mặt có còn loạibithương nhưtrước,kiểubithương lặng lẽ ấy nhắc nhởtôi cậu vẫn là Diệp Tàn Sinh màtôi muốn phụngbồi.
Khoảnh khắc ấylòng tôi tĩnhlặng,tuy không biết tươnglai sẽ thế nào nhưng điềm xấulại như nước thủy triều ập đến.
“…”
Tôi giơ tay sờ lên vết sẹo trên mặt cậu,
tôi không
hề biết cậu vẫn lưu
ý đến một
sự thật rằng tôi vẫn luôn theo đuổi sự
tự do, loại hi vọng
hão huyền
này mà cũng có thể trở thành đối tượng ghen tuông
của cậu, thật là một
đứa trẻ không sai mà…
“Cậu nhốttôi đi.”
Giây phút này tôi bình tĩnh quá sức tưởng tượng,hệt nhưchỉ trongchớpmắt thôi bản thân đãlĩnh hội được điều ấy,hoặc tôi vốn không hề tỉnh táo như Tàn Sinh nói,chẳng qualý trímách bảo tôi đời này tôi không trốn được…
Giống nhưcâu nói quỷ dị trong giấcmộnglần trước,Vân Sanh,nhanh đến đây sa đọa trong tay tôi nào.
Nếu sa đọa trong taycậumàcó thể giải thoát,Tàn Sinh,tôilựachọn sa đọa.
Tôi nói xong câu đó,
một hồi lâu sau cũng không thấy Diệp Tàn Sinh nói
gì, tôi không biết
là bởi cậu
không thể
tin nổi hay thật ra
cậu vốn dĩ không hề
tin.
Sau đó cậu
bất chợt
ôm tôi, động tác có
phần dịu dàng, tay cậu vuốt nhẹ ở vai tôi, hơi thở
phun ngay
cần cổ, cậu nói: “Vân Sanh, anh lặp lại
một lần nữa đi.”
Ngữ điệulúc đócủacậu không khác gì với ngữ điệulúc trướccậu khẩncầu tôi,lúc trướccậu bảo,Vân Sanh,đừng rời khỏi em…
Vẫn chất chứa bi thương của cậu, nhưng lại là hai
thế giới.
Tôi ôm cậu, ngoan ngoãn lặp câu nói vừa
rồi: “Cậu
nhốt tôi đi.”
“Vân Sanh anhbiết không,tôi khôngtin.”
Sức cậu rất lớn, ôm
chặt lấy thân thể tôi trong l*иg ngực cậu, tạo ra
một đường
vòng cung,
hóa ra tôi đã nhẹ đến thế rồi
ư?
Đầu tôichốnglên ván giường,mắtcáchân bên trái vừaco vừa rút rất đau,loạico rút không khốngchế đượccứ tiếp diễnmãi đến khi Tàn Sinh ômlấy nómới ngừnglại,tôicòncho rằng vừa rồichỉlà tôi ảo giácmà thôi.
“Tại sao?” Tôihỏi.
“Giữatôi vàtự do,anh chưatừng lựa chọntôi.”
“Thật không.” Tôi ngửa đầu,trống rỗng mờ mịt nhìntrần nhà: “Tàn Sinh,hóa ratrong lòng cậu mỗi một lầntôi đi ra ngoàithì đều đạibiểu cho việctôi chọntự do màbỏ qua cậu à?”
“…” Cậu ômtôitrầm mặc,chỉtăngthêm sứctrongtaythaythế cho câutrả lời.
Cánhtay siếttrên ngườitôi vô cùng cứng rắn,thậm chítôi cảmthấy nếu cậu dùngthêm lực nữa,ngườitôi sẽbị cậubẻ ra làmhai mất.
Tay lần mò
lên gò má
cậu, từ trên cằm chuyển lên khóe mắt.
Tôi hoài niệm xúc cảm như này,
xúc cảm thuộc về cậu, có lẽ là người duy nhất trên thế giới
này còn quan tâm đến tôi, cũng là người
hành động
quan tâm
đến tôi như thế trên
đời này.
Tên của cậu ấy — Diệp Tàn Sinh.
“Vậy lần nàytôi chọn cậu nhé?” Tôi nói.
“Vân Sanh.”
Cậu gọi tên tôi,buôngcánh tay ôm siết tôi ra rồi đặtlên taycònlạicủa tôi,cậu nói: “Tôi đã khôngcòn tin.”
Chỉmột giây ấy,mắt tôiliền ướt nhòa.
Viền mắt mờ mịt làm
mờ đi tầm
nhìn Diệp
Tàn Sinh lẫn của bản
thân tôi
rồi…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hắc Bang
- Bệnh Ngược
- Chương 33