Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Mỹ Nhân

Chương 7: Làm bậy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Vân Lan khoanh chân ngồi trên giường mây, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán và lưng, có vài sợi tóc đen dính trên gương mặt.

Người phía sau hướng hai cánh tay sát lưng y, linh lực khổng lồ tràn vào kinh mạch, tu vi cường đại áp chế y đến mức không thể động đậy.

Thời gian trải qua vô cùng dài, như nước biển sền sệt chảy xuôi không hồi kết.

Lúc lâu sau, người kia thu hồi lại linh lực.

Cảm giác áp chế cùng giam cầm biến mất, thân thể Diệp Vân Lan mềm nhũn, miễn cưỡng chống tay trên giường mây ổn định thân thể.

Dừng hồi lâu, y mới quay đầu nhìn người ngồi sau, giọng khàn khàn nói: “Ta thật không ngờ, đường đường là tông chủ Thiên Tông, tiên đạo chí tôn, lại ép người khác phải chữa thương cho bằng được.”

Tê Vân Quân hơi ngưng mi.

“Ta không rõ,” thanh âm hắn lạnh lẽo, “Trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt, sự sợ hãi của ngươi với ta là từ đâu mà ra.”

Tu sĩ Thuế Phàm cảnh đã gần chạm đến Thiên Đạo, có thể cảm ứng được nỗi lòng của người khác đối với mình.

Phàm nhân gọi danh tự, dù có cách xa ngàn dặm, tu sĩ Thuế Phàm cảnh cũng có thể cảm giác ra được.

Nỗi lòng suy kiệt của Diệp Vân Lan dần bình phục.

Hàng mi dài của y rũ xuống, màu mắt chậm rãi trở nên đen trầm, bỗng nhiên nói: “Tiên Tôn hình như đã hiểu lầm một chuyện.”

Tê Vân Quân: “Chuyện gì?”

“Tiên Tôn và ta vốn không quen biết, ta cũng không phải tự nhiên sợ hãi Tiên Tôn.” Diệp Vân Lan nói, “Ta chỉ nghe nói, Tiên Tôn tu vô tình đạo. Mà mọi người đều biết, tu sĩ tu vô tình đạo, chỉ nhìn thiên địa, không thấy thương sinh.”

Tê Vân Quân: “Thì sao?”

“Ta sợ hãi, là thiên địa vô tình,” Diệp Vân Lan lạnh nhạt nói, “Thiên địa vô tình, chỉ phân biệt đυ.c trong, nhưng chẳng phân biệt tốt xấu, không phân trắng đen, thường làm người vô tội chịu khổ. Như thế, sao không làm người kinh sợ?”

Sắt mặt Tê Vân Quân lạnh lùng.

Hắn nghe ra được, trong lời nói của người này, nghe như là sợ hãi thiên địa vô tình, kỳ thật là đang ám chỉ trào phúng hắn.

Người dám ở trước mặt hắn hồ ngôn loạn ngữ, đã luân hồi chuyển thế từ lâu.

Thân là kiếm tu, tính nết hắn chưa bao giờ ôn hòa, dễ đối phó.

Chỉ là.

Tê Vân Quân nhìn gương mặt tái nhợt của người trước mắt.

Người này xác thật là sợ hãi hắn, mới vừa rồi lúc chữa thương, khi tay hắn kề sau lưng y, có thể cảm nhận được tấm lưng đạm bạc thấm ướt mồ hôi run rẩy, lúc quay đầu nhìn hắn, hốc mắt đã có chút đỏ lên.

Người nọ cũng không khóc, nhưng nốt lệ chí ở đuôi mắt kia lại giống một giọt huyết lệ không tiếng động mà rơi xuống, nhìn…… Rất yếu ớt.

Khó mà giải thích nói: “Cái gọi là tốt xấu trắng đen, có tội vô tội, đều chỉ là phán xét của thế nhân, là lời nói phiến diện mà thôi.”

“Thiên địa sở dĩ vô tình, là bởi vì Thiên Đạo chí công.”

Thiên Đạo chí công.

Diệp Vân Lan nghe được thế, bỗng nhiên không nhịn được mà cong khóe miệng lên một chút.

Nụ cười này cực nhỏ, lại mang theo ý tứ trào phúng bất tận, nhưng vẫn diễm lệ đến kinh người, như đóa hồng mai bị gió lạnh nghiền nát rơi trên nền tuyết trắng xóa.

“Tiên Tôn cứ cho là như vậy đi.”

Y không hề muốn tiếp tục đề tài này nữa, dời ánh mắt nhìn về phía cửa điện, nói: “Xin hỏi Tiên Tôn, ngài còn muốn giữ ta lại chữa thương bao lâu nữa?”

“Bảy ngày.” Tê Vân Quân nói, “Hơi thở thần hỏa chi phách trong cơ thể ngươi tiết ra ngoài, cần ta dùng linh lực liên tục nối liền kinh mạch trong bảy ngày, mới có thể áp chế. Mà từ nay về sau cứ cách một tháng, vì bảo đảm thương thế không lặp lại, còn phải củng cố nối liền kinh mạch một lần.”

“Tiên Tôn sao lại không chê phiền,” Diệp Vân Lan vô biểu tình nói, “Vì một đệ tử đã đứt đường tu hành, hao phí nhiều công phu như vậy, đáng giá sao?”

Tê Vân Quân: “Ta đã nói, ta thiếu nhân quả của người khác. Đã đáp ứng, liền sẽ hoàn thành.”

Diệp Vân Lan nhàn nhạt nói: “Vậy ra ta chỉ là công cụ để Tiên Tôn hoàn thành nhân quả.”

Tê Vân Quân ngưng mi muốn giải thích, lại phát hiện ra Diệp Vân Lan nói không sai.

Hắn xác thật chỉ lợi dụng Diệp Vân Lan hoàn thành nhân quả thôi.

“Ta đã hiểu ý của Tiên Tôn.” Mặt mày Diệp Vân Lan rũ xuống, thần sắc chán ghét cùng mỏi mệt, “Bảy ngày này, ta sẽ ở lại đây để chữa thương, như Tiên Tôn mong muốn.”

“Nếu Tiên Tôn không còn chuyện gì nữa, vậy mời Tiên tôn rời đi.”

Tê Vân Quân trầm mặc một lát, cuối cùng cũng không nói gì, lúc ra cửa thì nói một câu: “Thương thế ngươi chưa lành, tự nghỉ ngơi cho tốt.”

Đến khi thân ảnh hắn rời khỏi tầm mắt, Diệp Vân Lan mới chậm rãi thả lỏng bàn tay đã nắm thành quyền từ lâu.

Lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi.

Y ngẩng đầu nhìn xà ngang của Vân Thiên Cung, lời nói của đối phương trước khi đi đã hoàn toàn thay đổi, như yêu ma quỷ quái chui vào đầu y, quanh quẩn mà lặp đi lặp lại.

—— thương thế ngươi chưa lành, tự nghỉ ngơi cho tốt.

—— ngươi ma niệm chưa tiêu, tự mình thanh tỉnh.

Tỉnh lại…… Tỉnh lại…… Tỉnh lại…… Tỉnh lại…… Tỉnh lại…… Tỉnh lại……

Diệp Vân Lan lắc lắc đầu, lảo đảo đứng dậy xuống khỏi giường mây, đi ra ngoài cung điện.

Nghênh đón một trận gió lạnh thổi tới, y lạnh đến run run một chút, thần trí đã thanh tỉnh lại rất nhiều.

Y xoa xoa huyệt Thái Dương trướng đau, quyết định ở bên ngoài đi dạo một chút.

Vân Thiên Cung rất lớn, tổng thể cấu trúc từ bạch ngọc, điêu lan ngọc triệt, lãng uyển quỳnh lâu, là biểu tượng của tiên gia đệ nhất phái.

Chỉ là quá mức cô tịch.

Diệp Vân Lan đi được nửa ngày, cũng không thấy một bóng người.

Tuyết phiêu diêu.

Diệp Vân Lan đi trong hành lang ngọc bạch thô, nghe được tiếng bước chân của mình quanh quẩn bên tai.

Giống như năm đó y bị nhốt ở tháp Phù Đồ, lúc leo lên một tầng lại một tầng, cũng nghe được tiếng vọng.

Y nhắm mắt, lần nữa ném những ký ức tối tăm lẫn lộn ấy ra ngoài, không nghĩ nữa.

Chợt thấy phía trước có một mảng lớn tươi đẹp đâm vào mi mắt.

Diệp Vân Lan dừng bước chân, nhìn thấy một mảnh rừng hoa đào cách đó không xa. Sắc đỏ tươi đẹp nằm ở bạch ngọc Quỳnh lâu, có chút không phù hợp với Vân Thiên Cung lạnh băng tịch mịch.

Y do dự một chút, cất bước đi vào rừng đào.

Bất đồng với bên ngoài tuyết bay, trong rừng đào lại ấm áp như xuân, hẳn là được người nào bày trận pháp nghịch trời chuyển đất.

Có gió thổi qua, hoa đào bay lả tả chạm vào người y. Y nhắm mắt lại, ngửi được mùi hương thanh nhã thoang thoảng của hoa đào.

Một cánh hoa nho nhỏ dừng trên gương mặt y, thực mềm mại.

Giống với địa phương quen thuộc mà y từng biết, làm hồi ức năm đó nảy lên trong cõi lòng.

Năm đó, y cũng từng cứu Dung Nhiễm trong một mảnh rừng hoa đào.

Y thời niên thiếu là một người mù, bị người thân vứt bỏ, lưu lạc núi rừng, việc làm hằng ngày là vào rừng đào thu hoạch một ít thứ.

Ngẫu nhiên một ngày kia, khi y đi ngang qua rừng đào, chợt bị một vật vướng chân.

Y ngồi xổm xuống sờ qua, sờ được một cánh tay đầy máu.

Là một người trọng thương sắp chết.

Y cứu người trở về, cẩn thận chăm sóc.

Người đó là Dung Nhiễm.

Chỉ là, lúc sau khi Dung Nhiễm tỉnh, lại mất đi ký ức vốn có, thậm chí là tên họ của mình, cũng không nhớ được.

Bọn họ ở Đào Cốc cùng nhau sinh sống ba năm.

Sống nương tựa lẫn nhau, giống như người thân cận nhất.

Tuy Dung Nhiễm mất đi ký ức, nhưng hiểu biết so với y vẫn tốt hơn nhiều.

Hắn dạy y dùng mộc thạch nhóm lửa, lấy cỏ cây làm phòng, săn da thú, nhờ vậy mà y không cần phải vật vã ngủ ngoài rừng, cũng sẽ ăn đủ no.

Tuy rằng ngay từ đầu là y cứu Dung Nhiễm, nhưng sau đó, người được chiếu cố lại là y.

Dung Nhiễm thường xuyên đi săn thú vật hoang dã nướng ăn cùng y, còn y sẽ đến bờ rừng hái quả dại, mang đến cho hắn đáp lễ.

Mỗi khi như vậy, bàn tay đối phương sẽ chạm vào đầu y, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa.

Tuy rằng y không nhìn thấy khuôn mặt của Dung Nhiễm, nhưng y cảm thấy Dung Nhiễm nhất định là một người tốt.

Cuộc sống như vậy bình tĩnh trôi qua, trong một đêm mưa tầm tã sấm chớp liên hồi.

Dung Nhiễm biến mất.

Chỉ để lại cho y một lọ đan dược, và một mảnh ngọc.

Trận mưa kia kéo dài suốt chín ngày chín đêm.

Ngay lúc đầu, y còn tưởng mình sẽ cùng Dung Nhiễm ở trong nhà gỗ chờ tạnh mưa, sau đó không thấy người đâu, y liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài tìm hắn trong mưa.

Nhưng vô luận thế nào, cũng không thấy tung tích Dung Nhiễm.

Mắt bị mù sẽ làm giác quan con người phóng đại ra.

Y chạy trong mưa, nghe tiếng mưa rơi đánh trên lưng mình, mới đầu chỉ cảm thấy ồn ào náo động, sau lại thấy đinh tai nhức óc.

Từ đó, y không thích ngày mưa.

Không hẳn không thích, chỉ là không thích nghe tiếng mưa rơi.

Chín ngày sau đó, tiếng mưa rơi ngừng lại.

Y vẫn không tìm được Dung Nhiễm như cũ, chỉ có thể cuộn người ngồi trong rừng hoa lầy lội nước, mở bình đan dược mà y đã nắm trong tay hồi lâu.

Hương đan dược bay vào mũi.

Y cho rằng đây là đồ ăn Dung Nhiễm để lại cho y.

Khi đó, y không rõ cái gì là đan được.

Y ăn đan dược.

Đan dược vào miệng lập tức tan ra, rất nhanh sau đó, y cảm giác được mệt mỏi trong người hóa thành hư không, thế giới đen nhánh trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng ——

Y thế mà có thể nhìn thấy được.

Có thể nhìn thấy, chuyện đầu tiên y làm, chính là cúi đầu nhìn mảnh ngọc mà người kia để lại cho y.

—— đó là một cái ngọc bội.

Trên mặt ngọc khắc một văn tự cực kỳ cổ xưa, ở giữa có khắc hai chữ.

Y không hiểu, mãi cho đến khi, y nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi Đào Cốc, đi tìm người hỏi, mới biết được hai chữ kia là “Thiên Tông”.

Đệ nhất đại tông tiên đạo, Thiên Tông.

Mà sở dĩ y rời khỏi cốc, là muốn tìm Dung Nhiễm, vì thế không do dự, hướng đến Thiên Tông mà đi.

Bôn ba mấy tháng, rốt cuộc cũng tới.

Trong quá trình đến Thiên Tông, y từng gặp không ít nguy hiểm, chỉ là mảnh ngọc kia giống như một kỳ vật, mỗi khi có người muốn thương tổn y, mảnh ngọc sẽ phát ra cường quang, lúc cường quang biến mất, những người muốn tổn thương y cũng biến mất.

Y không biết những người đó đã đi đâu, sau lại hỏi Dung Nhiễm, Dung Nhiễm cũng chỉ xoa đầu y, nói y không cần biết làm gì.

Y leo lên sơn môn 3000 trường giai.

Ở trường giai cuối, y gặp được Dung Nhiễm, cũng là lần đầu tiên thấy rõ dung nhan của đối phương.

Ôn nhu tốt đẹp như trong tưởng tượng của y.

Dung Nhiễm vừa thấy y liền ngẩn ra, nhận ra mặc ngọc bên hông y, vui sướиɠ đầy mặt đi tới.

“Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi.” Thanh âm Dung Nhiễm như gió xuân.

“—— ta đã, chờ ngươi rất lâu.”

……

Diệp Vân Lan bỗng nhiên cảm nhận được có tầm mắt đang nhìn y.

Y mở mắt ra, nghiêng người nhìn lại hướng tầm mắt kia, phát hiện nam nhân mặc áo choàng cùng bạch y cầm kiếm đứng dưới cây đào cách đó không xa, không biết đã nhìn y bao lâu.

Kiếm ý trên người nam nhân chưa tiêu tán hết, có lãnh khí băng hàn cùng cao ngạo tràn ra từ trên người, là bộ dáng vừa mới luyện kiếm xong.

Nơi này, lại là nơi luyện kiếm hằng ngày của Tê Vân Quân.

Diệp Vân Lan nhăn mi, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào trường kiếm trên tay của đối phương.

Huyền Thanh Độ Ách kiếm.

Năm đó y ở trong tháp Phù Đồ, cảm thụ qua vô số lần kiếm khí mà đối phương chém ra, nhưng chưa từng thấy bộ dạng thật của hung khí danh chấn thiên hạ này.

Sau khi bị thần hỏa làm trọng thương, thị lực y vẫn luôn không tốt, từ khoảng cách như này, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thanh trường kiếm trong tay Tê Vân Quân có hình dạng và cấu tạo cổ xưa, trên vỏ kiếm khắc một mạt đỏ tươi, nhìn không rõ đồ án.

Mà ở chuôi kiếm, có treo một mặc ngọc, xem hình dạng kia, mơ hồ…… Có vài phần quen thuộc.

Diệp Vân Lan muốn nhìn kỹ hơn, bỗng nhiên nghe được Tê Vân Quân nói: “Đây không phải địa phương ngươi nên tới.”

Y vốn đã muốn đi, nhưng bởi vì có vài phần tò mò với Huyền Thanh Độ Ách kiếm trên tay hắn mà dừng lại, nghe những lời này, liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Không làm phiền Tiên Tôn tu hành, ta liền rời đi đây.”

Tê Vân Quân vẫn đứng ở chỗ cũ, chăm chú nhìn bóng trắng thon gầy quay lưng rời đi.

Hắn cúi đầu nhìn hoa đào rơi lả tả trước mắt, giơ tay khẽ chạm một mảnh cánh hoa nho nhỏ.

Mới vừa rồi hắn nhìn thấy có người trong rừng đào từ đằng xa, hoảng hốt như gặp lại thân ảnh quen thuộc kia từ trong mộng.

Đến gần mới biết chỉ là ảo giác.

Bỗng nhiên nhớ tới, trong Vân Thiên Cung quanh năm vươn gió tuyết, trừ bỏ trong điện và rừng đào, những địa phương khác đều lạnh lẽo thấu xương.

Diệp Vân Lan không thể vận dụng linh lực hộ thể, lại có thương tích trong người, sợ là không chịu lạnh nổi.

Có lẽ không nên bảo y rời đi.

Chỉ là, ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, hắn định nói ra nhưng đã không thấy bóng dáng kia đâu nữa.

——

Diệp Vân Lan đi trên hành lang bạch ngọc không một bóng người.

Gió lạnh xuyên qua quần áo y, sắc mặt y càng trắng đến tái nhợt hơn cả hành lang chồng chất tuyết.

Từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Y ngẩng đầu nhìn, người tới một thân thanh y, là Dung Nhiễm.

“A Lan làm ta phải đi tìm quanh một hồi.” Dung Nhiễm bước nhanh đến trước mặt y, ngữ khí có chút oán trách, trên mặt lại ngậm ý cười, “Bất quá ngươi có thể xuống giường đi lại, xem ra sư tôn chữa thương thực có hiệu quả, ta cũng yên tâm. A Lan, ngươi không biết đâu, thời điểm ngươi ở trong phòng Hạ Lan sư huynh hôn mê bất tỉnh, ta có bao nhiêu lo lắng.”

Diệp Vân Lan không mặn không nhạt nói: “Vậy sao.”

Tươi cười trên mặt Dung Nhiễm hơi dừng, rồi lại chợt quan tâm nói: “A Lan ở Vân Thiên Cung có quen không? Sư tôn không muốn bị người khác quấy nhiễu, Vân Thiên Cung không cho phép người ngoài tùy ý ra vào, nếu ngươi có điều gì muốn làm, liền nói cho sư huynh, sư huynh giúp ngươi làm thỏa đáng.”

“Ta không có yêu cầu gì.” Diệp Vân Lan hơi giương mắt nhìn Dung Nhiễm, bỗng nhiên nói: “Dung sư huynh, lúc trước ta đã nói qua, ta không muốn tới đây chữa thương.”

“Sở dĩ A Lan không muốn, là bởi vì sư tôn sao?” Dung Nhiễm ôn nhu khuyên, “Kỳ thật, sư tôn tuy rằng tu vô tình đạo, nhưng ngày thường đối với ta, đối với các đệ tử Thiên Tông khác cũng rất tốt, không như người ngoài nói bất cận nhân tình, A Lan thật sự không cần kháng cự như thế.”

“Không phải như vậy.” Diệp Vân Lan nói, “Ta chỉ cảm thấy, Dung sư huynh chiếu cố ta mấy năm nay, ân cứu mạng năm đó, đã sớm trả hết, lại giúp ta như thế, ta chỉ sợ không nhận nổi.”

Dung Nhiễm: “Sao A Lan lại nghĩ như vậy? Ta chiếu cố ngươi, là ta cam tâm tình nguyện, không liên quan tới ân cứu mạng năm đó, ngươi hà tất gì phải để trong lòng.”

“Nhưng mà sư huynh,” Diệp Vân Lan nhàn nhạt nói, “Có rất nhiều chuyện, ta đã có thể tự mình quyết định, không cần làm phiền sư huynh chủ trương vì ta.”

Sắt mặt Dung Nhiễm trắng ngắt, rốt cuộc cũng minh bạch ý tứ của Diệp Vân Lan, “A Lan bỗng nhiên nói như vậy, chẳng lẽ là do sư huynh đã làm sai cái gì, chọc ngươi tức giận sao?” Hắn nghĩ nghĩ, vội vàng giải thích nói, “Lúc ấy ngươi hộc máu hôn mê, ta đưa ngươi đến chỗ sư tôn chữa thương, là bất đắc dĩ, không phải ta không tôn trọng ý nguyện của ngươi…… A Lan, ngươi không biết lúc ấy ta có bao nhiêu lo lắng……”

Diệp Vân Lan đi lướt qua hắn.

“A Lan!”

Dung Nhiễm bỗng nhiên đề cao thanh âm.

“Chẳng lẽ ngươi chỉ vì việc nhỏ nhặt này liền cáu kỉnh khó chịu với ta sao?”

Diệp Vân Lan chỉ đi về phía trước, không quay đầu lại.

Dung Nhiễm đứng tại chỗ, đợi hồi lâu.

Nhưng lần này, Diệp Vân Lan không giống như trước nữa, nơi nơi dựa vào hắn. Chỉ cần hắn biểu hiện chút không vui, y sẽ chủ động đến gần, thật cẩn thận làm hắn cùng vui vẻ.

Đợi đến lúc hắn xoay người lại, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Vân Lan đâu nữa.

Năm ngón tay chậm rãi nắm chặt đâm vào da thịt, Dung Nhiễm bỗng nhiên ý thức được một chuyện——

Dạ oanh mà hắn dưỡng nhiều năm nay, bay đi.

——

Thẩm Thù đang đợi người.

Hắn luôn luôn rất giỏi chờ đợi, cực kì có kiên nhẫn.

Cuối cùng thì, hắn cũng chờ được xa xa một thân ảnh mặc bạch y đi ra từ trong tuyết.

Tóc đen bay múa, bạch y phần phật.

Làm hắn không khỏi nhớ tới, bên trong liệt hỏa đầy trời ngày ấy, người nọ như bạch âu bay vυ"t mà đến, ôm hắn đang trọng thương vào l*иg ngực.

Ngọn lửa đâm phập vào lưng người nọ, máu rơi trên mặt hắn.

Rất nóng. Hắn nghĩ.

Máu của một người, sao có thể nóng đến vậy?

Làm nóng đầu quả tim hắn, khiến hắn ngày ngày trằn trọc, trắng đêm khó ngủ.

“…… Thẩm Thù?”

Hắn nghe được thanh âm thanh lãnh như tuyền của người nọ.

Thẩm Thù chạy tới, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Vân Lan, đưa đóa hoa lam linh bản thân cầm trong tay đã lâu cho người nọ.

Trên đóa hoa u lam chứa đầy gió tuyết, yên tĩnh mỹ lệ.

Diệp Vân Lan chần chờ một chút, vẫn nhận lấy hoa, nói: “Sao ngươi lại vào được Vân Thiên Cung?”

Lúc trước có thể trộm vào sân của Hạ Lan Trạch thì thôi đi, nhưng nơi đây là Vân Thiên Cung, cấm chế rất mạnh, kể cả y cũng không dễ dàng ra vào, Thẩm Thù vào đây bằng cách nào?

“Vọng Vân Phong…… Lúc trước ta có tới vài lần, Vân Thiên Cung ở trên đỉnh Vọng Vân Phong.” Thanh âm Thẩm Thù khàn khàn, nói chậm y như cũ, “Chỉ là…… Lúc đầu ta không vào được, cho nên, ta liền ở bên ngoài đợi mấy ngày.”

Diệp Vân Lan: “Chờ?”

Thẩm Thù gật đầu, “Chờ người.”

“Chờ người?”

“Chờ người…… Đi vào bên trong.” Thẩm Thù miêu tả, “Ta chờ được một…… người mặc thanh y. Ta đi theo hắn, liền vào được.”

Người mặc thanh y…… Dung Nhiễm?

Diệp Vân Lan nói: “Lần trước ngươi thấy được ta ở trong viện, chẳng lẽ cũng là trộm theo vào?”

Thẩm Thù gật đầu.

Diệp Vân Lan: “……”

Y duỗi tay sờ sờ đầu Thẩm Thù, trong lòng có hơi kinh ngạc.

Thẩm Thù có thể theo dõi Dung Nhiễm Nguyên Anh kỳ để trộm đi theo mà không bị phát hiện, đã vậy còn không phải một lần, lại có thể xông qua nhiều cấm chế như thế, không chỉ dựa vào năng lực cảnh giác cường đại mà còn cần sự nhạy bén trời sinh với các loại trận thuật.

Đây là một thiên tài.

Diệp Vân Lan ý thức được điều này, bỗng nhiên nhớ tới Ma Tôn ở kiếp trước.

Ma Tôn, cũng là người cực am hiểu trận thuật.

Thật ra y đối với chuyện này cũng không biết nhiều, bởi vì khi y bị đưa vào Ma môn, đối phương sớm đã luyện đại thành cửu chuyển Thiên Ma thể, thực lực xưng tôn ở ma đạo, không cần phải dùng trận thuật để trợ lực.

Mãi cho đến sau này, tu vi Ma Tôn bước vào Phụ Sinh Tự, phá chín vạn trọng cấm chế bên ngoài tháp Phù Đồ đến cứu y, y mới biết được, thì ra đối phương lại am hiểu trận pháp đến vậy, sẽ không bại trước thế gia thiên về pháp trận nào trên thế gian.

Diệp Vân Lan có chút xuất thần.

Thẩm Thù ngưỡng mặt, cảm nhận Diệp Vân Lan sờ đầu, ánh mắt chuyên chú ngừng lại trên người Diệp Vân Lan, bộ dạng có vẻ thập phần ngoan ngoãn mà an tĩnh, lại bỗng nhiên cảm giác được động tác của đối phương dần chậm lại.

Hắn nhìn đến đôi mắt mỹ lệ kia của Diệp Vân Lan, trong đôi mắt ấy vẫn là ảnh ngược của hắn như trước. Nhưng lúc này đây, trong ánh mắt của người nọ, lại phảng phất như xuyên qua hắn, nhìn ra một người khác.

Ánh mắt Thẩm Thù ám trầm, bỗng nhiên duỗi tay kéo kéo ống tay áo Diệp Vân Lan.

“…… Tiên quân.”

Diệp Vân Lan phục hồi tinh thần, “Sao vậy.”

Thẩm Thù: “Lần này ta mang hoa đến đây, tiên quân có thể…… Khen thưởng cho ta một chút không?”

Diệp Vân Lan nghĩ đến Thẩm Thù nay chỉ 13-14 tuổi, vẫn có tâm tính hài tử, làm được việc thì sẽ muốn được khen ngợi.

Vì thế liền hỏi, “Ngươi muốn ta thưởng gì cho ngươi?”

Thẩm Thù: “Ta muốn tiên quân…… Ôm ta một cái.”

Diệp Vân Lan ngơ ngẩn.

Thẩm Thù nắm chặt ống tay áo của y, thật cẩn thận nói: “Không thể sao?” Thanh âm hắn khàn khàn, “Tựa như…… Giống như lúc trước tiên quân cứu ta.”

Diệp Vân Lan nhớ tới lúc trước y ôm hắn vào lòng ngực, thiếu niên cả người đầy máu.

Khi đó, thiếu niên cuộn trong lòng ngực y, bàn tay máu tươi đầm đìa chặt chẽ nắm lấy vạt áo y.

…… Giống như hắn coi y là nơi dựa vào duy nhất.

Tâm y mềm nhũn, Diệp Vân Lan cúi người ôm chặt Thẩm Thù.

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên cực nóng truyền đến, thân thể y vốn ở nơi gió tuyết lạnh lẽo, bỗng nhiên cảm nhận được ấm áp.

Thực ấm áp.

Nhịn không được ôm chặt chút.

Thẩm Thù nhón mũi chân, cũng vươn đôi tay vòng lấy đầu vai thon gầy đơn bạc của y.

Hơi thở thiếu niên phun lên cổ, có chút ngứa.

Hồi lâu, y nghe được thanh âm khàn khàn của thiếu niên.

“Tiên quân…… Thơm quá.”

Diệp Vân Lan không nhận ra trên người mình có hương thơm gì, chỉ là, trước kia lúc Ma Tôn ý loạn tình mê, hắn cũng thường ôm y nói y thơm quá, mà nay bị Thẩm Thù nhắc tới, không biết nói gì, trên mặt lại có chút nóng.

Y buông thiếu niên ra, đứng dậy nói: “Bây giờ đã không còn sớm, ngươi cần phải trở về. Vân Thiên Cung không thể so với địa phương khác, ngươi tự tiện xông vào, sẽ gặp phải mầm tai hoạ.”

“Ta không sợ.” Thẩm Thù lại nói.

…… Sói con cả gan làm loạn.

“Biết ngươi không sợ,” Diệp Vân Lan nói, “Nhưng ngươi làm như thế, sẽ làm người khác lo lắng.”

Thẩm Thù: “Tiên quân…… Cũng sẽ lo lắng cho ta sao?”

Diệp Vân Lan mím môi, không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Ta cứu ngươi ra khỏi bí cảnh, không phải muốn nhìn ngươi cố tình làm bậy, tự mình lăn lộn.”

“Làm bậy…… Ta không hiểu sao lại gọi là làm bậy,” Thẩm Thù nói, “Nhưng mà, ta nghe tiên quân.”

“Sau khi trở về, những ngày sau không cần đến đây.” Diệp Vân Lan dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Bảy ngày sau, ta cũng sẽ rời khỏi nơi này.”

Thẩm Thù ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi được vài bước, lại quay trở lại, hỏi: “Sau khi Tiên quân rời khỏi nơi này, có còn trở về…… nơi trước đó?”

Diệp Vân Lan trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: “Ta có chỗ ở của mình.”

Đôi mắt Thẩm Thù đột nhiên sáng lên, “Chỗ ở của riêng Tiên quân…… Ở nơi nào?”

Diệp Vân Lan nhớ tới, chỗ ở của y khi vừa tiến tông là do Dung Nhiễm an bài, thập phần hẻo lánh, chung quanh không có những đệ tử khác, ngày thường, cũng chỉ có Dung Nhiễm sẽ đặc biệt đến nhìn y.

Nơi hẻo lánh, cũng rất hợp yêu cầu của y, không cần lo phải đổi mới.

Vì thế nói: “Nhạn Hồi Phong, Thanh Trúc Lâm.”

Thẩm Thù nghe xong, nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi…… Đi chờ ở chỗ của Tiên quân, chuẩn bị cho Tiên quân một cái…… Kinh hỉ.”

“Đến lúc đó, tiên quân có thể lại khen thưởng cho ta hay không?”

Kinh hỉ?

Diệp Vân Lan nhìn Thẩm Thù đang ngửa đầu nhìn y, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của thiếu niên, trong lòng hơi mềm.

Y nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay phủi xuống bông tuyết rơi trên đầu đối phương, nói: “Được.”

-----------------------------------------

À, Dung Nhiễm nha!!!!

Mình không rõ các cảnh giới tu tiên với tu ma trong truyện cho lắm. Tác giả không viết rõ ràng. Khi nào có thì mình cập nhật cho mọi người cùng hiểu nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »