“…… Cái gì mà kim ốc tàng kiều, đừng có hồ ngôn loạn ngữ.” Hạ Lan Trạch thấp giọng trách cứ, “Diệp sư đệ bị thần hỏa tinh phách nhập thể, bị thương rất nặng, phải điều dưỡng bằng giường hàn ngọc, ta mới giữ y ở đây chăm sóc thôi.”
Dung Nhiễm khẽ cười nói: “Hạ Lan sư huynh khẩn trương như vậy làm gì, ta cũng chỉ đùa một chút thôi.”
Hạ Lan Trạch còn định đáp lại, dư quang bỗng nhiên thoáng qua một mạt trắng.
Là hai chân Diệp Vân Lan.
Đôi chân không giày, bị vạt áo rộng dài che lại, chỉ lộ một đoạn ra ngoài, trắng đến lóa mắt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh lơ uốn lượn như sông ngầm dưới làn da, hiện ra một cảm giác bệnh trạng yếu ớt.
Hạ Lan Trạch nhíu mày thật sâu.
Tuy rằng khắp nơi trong căn phòng này đều được hắn bày pháp thuật chống bụi, chân trần đi trên mặt đất cũng sẽ không bị bẩn, nhưng mặt đất vốn lạnh lẽo, Diệp sư đệ bị thương nặng chưa lành, sao có thể tùy hứng như vậy, không quý trọng thân thể mình chút nào.
Lời nói của Dung Nhiễm bị vứt ra sau đầu, hắn bước đến bên người Diệp Vân Lan, quỳ một gối, đặt thanh trường kiếm trên mặt đất, nâng chân phải của đối phương lên.
Cảm giác chạm vào lạnh lẽo trơn trượt, tựa như cầm một khối lãnh ngọc.
Diệp Vân Lan không đoán được Hạ Lan Trạch lại hành động như thế, hơi nhíu mày, đầu ngón tay cong lại, có chút muốn đi lấy Khuyết Ảnh Kiếm ở đầu giường.
Ngực y nổi lên từng trận đau đớn. Y nhíu mày, cuối cùng cũng không nhúc nhích, chỉ chống tay lên ghế khắc hoa, rũ mắt nhìn Hạ Lan Trạch, thần sắc hờ hững.
Hạ Lan Trạch lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đôi giày tuyết trắng, nhìn linh khí thanh oánh quanh quẩn trên đó, xem ra là vật thượng hạng, là Thượng Phẩm Linh Khí vô cùng trân quý.
Hắn mang giày vào chân Diệp Vân Lan, trầm giọng nói: “Mặt đất lạnh lẽo, sư đệ đi chân trần xuống đất thật sự không ổn, về sau chớ nên như thế. Huống hồ hôm qua sư huynh đã nói rồi, thương thế trong cơ thể ngươi chưa lành, tạm thời không thể rời khỏi giường hàn ngọc, sư đệ quên rồi sao?”
Diệp Vân Lan không lên tiếng, Dung Nhiễm đứng một bên mở miệng: “Hạ Lan sư huynh, bây giờ ta mới biết, ngươi lại quan tâm săn sóc A Lan như thế.”
Hạ Lan Trạch cẩn thận sửa sang giày cho tốt, mới đứng dậy nói: “Ta là sư huynh, đương nhiên là nên quan tâm sư đệ.”
“Nhưng đây là lần đầu ta thấy, Hạ Lan sư huynh chịu ngồi xuống mang giày cho người khác.” Dung Nhiễm khẽ cười nói.
“Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, tùy tiện làm. Diệp sư đệ bị thương nặng, đương nhiên là phải chiếu cố chu toàn hơn chút.” Hạ Lan Trạch mặt không đổi sắc nói, nghiêng người nhìn về phía Dung Nhiễm, đỉnh mày hơi chọn, “Chỉ là ta có chút nghi hoặc, Diệp sư đệ rõ ràng sinh ra không kém, vì sao trước kia Dung sư đệ lại nói với người khác, Diệp sư đệ là vì tướng mạo xấu xí nên mới không thể không mang mặt nạ?”
Dung Nhiễm tươi cười bất biến, nói: “Nếu ta không nói như vậy, sao có thể giúp A Lan tránh xa mấy kẻ háo sắc? Lúc trước A Lan mang mặt nạ, là để tránh một chút phiền nhiễu, có thể chuyên tâm luyện kiếm.”
Hắn nhấn mạnh ‘kẻ háo sắc ’.
Hạ Lan Trạch: “…… Muốn chuyên tâm luyện kiếm, không cần thiết mang mặt nạ. Giấu đầu lòi đuôi là việc bọn chuột nhắt làm, không duyên không cớ khiến người khác tò mò, e ngại. Đệ tử Thiên Tông, trước nay đều quang minh chính đại.”
“Sư huynh nói vậy cũng không phải không có lý.” Dung Nhiễm nói, “Chỉ là nay bí cảnh xảy ra chuyện, tướng mạo của sư đệ đã bị rất nhiều đồng môn nhìn thấy, mang hay không mang mặt nạ cũng vậy thôi, quả thật cũng không sao.”
Hạ Lan Trạch bỗng nhiên hỏi lại: “Dung sư đệ cũng cảm thấy không sao cả?”
“Hửm?” Dung Nhiễm ôn nhu cười nói, “Lời này của sư huynh là ý gì?”
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Lan Trạch hơi hơi nheo lại, nhàn nhạt nói: “Chính bản thân ngươi hẳn là minh bạch.”
Trước những lời nói sóng cuộn biển ngầm, không khí quái dị, Diệp Vân Lan chỉ suy đoán được rằng Dung Nhiễm đại khái cũng giống đời trước, cực kì thích Hạ Lan Trạch, mà lần này Hạ Lan Trạch lại giữ y lại chữa thương, chỉ sợ là đã khơi dậy lửa giận của Dung Nhiễm, lời nói mới hùng hổ doạ người như thế.
Trong lòng Dung Nhiễm giờ phút này không biết đã suy ra biết bao nhiêu chuyện rồi.
Đời trước Hạ Lan Trạch chán ghét y đến cực điểm, Dung Nhiễm đã khắc hoa trên mặt y cho hả giận, đời này, sợ là muốn nghiền xương cốt y thành tro, có lẽ còn chưa hả giận.
Y cũng lười nghĩ nữa.
Thời gian 300 năm quá dài, thế sự như giấc mộng lớn đã trôi qua, y quay đầu nhìn cố nhân, lại xa xôi giống như cách một tầng đất cát thật dày thật nặng.
Yêu và hận, cũng chưa quá nhiều.
Rốt cuộc thì yêu hận đều là vật xa xỉ, cả một đời người cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, tiêu hết rồi thì không còn nữa.
Y chỉ là cảm thấy quá ầm ỉ.
Một tay Diệp Vân Lan xoa đầu, khép mắt, chỉ cảm thấy cơn đau trong ngực càng thêm mãnh liệt.
Từ khi bị thương tới nay, kinh mạch trong thân thể y rách nát, khí huyết không thuận, thường xuyên bị như thế.
Nhịn không được nâng ống tay áo lên ho khan, máu dính trên vạt áo trắng.
“A Lan!” Dung Nhiễm bước nhanh đến giúp y thuận khí, “Ngươi ổn không, sao đột nhiên lại ho ra máu?”
Hạ Lan Trạch mím môi không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn Diệp Vân Lan, đến khi tiếng ho khan dừng lại, mới tiến lên đẩy Dung Nhiễm ra, mạnh mẽ ôm người lên, đi đến giường hàn ngọc.
“Hạ Lan sư huynh!” Dung Nhiễm đi theo phía sau hắn, Hạ Lan Trạch không quan tâm.
Quá nhẹ. Hắn nghĩ. Sao lại nhẹ như vậy.
Đưa người đến mép giường, muốn lau đi máu bên môi đối phương, lại bị đối phương hất tay ra.
Diệp Vân Lan nghiêng người nằm trên giường hàn ngọc, khí lạnh thấu vào xương, rũ mắt, thấp giọng nói: “Các ngươi đi đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
Ngữ thanh y hơi khàn, mặt mày chứa đầy mỏi mệt cùng chán ghét, nói xong liền nhắm mắt, một bộ dáng không muốn tiếp người khác.
Dung Nhiễm vốn muốn nói lời quan tâm lại bị chắn ngay cổ họng.
Hạ Lan Trạch rung mi, cho Dung Nhiễm một ánh mắt, “Dung sư đệ, nếu Diệp sư đệ đã nói như vậy, chúng ta nên ra ngoài trước, để sư đệ tĩnh dưỡng đi.”
Năm ngón tay Dung Nhiễm hơi nắm chặt, chăm chú nhìn Diệp Vân Lan một hồi, dừng trên đôi môi đỏ thắm của y, sau một lúc lâu, mới bị Hạ Lan Trạch kéo ra ngoài.
Hạ Lan Trạch nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên ngoài vẫn còn mưa rơi.
Dung Nhiễm đứng ngoài cửa, trong tay cầm chuôi ô trúc nhưng không căng dù.
Mưa bụi tung bay còn chưa tới gần, đã bị linh lực quanh thân hắn hất văng trong không trung.
“Hạ Lan sư huynh,” hắn mở miệng hỏi, “Ngươi nói cho ta biết, thương thế của A Lan rốt cuộc là như thế nào?”
Hạ Lan Trạch nói: “Diệp sư đệ bị thần hỏa tinh phách làm bị thương nặng, kinh mạch rách nát……”
Dung Nhiễm ngắt lời nói: “Ta biết kinh mạch y bị tổn hại, nhưng thần hỏa tinh phách không phải đã bị áp chế rồi sao, nếu nghỉ ngơi tốt, sao có thể ho ra máu ——”
“Dù đã áp chế, thần hỏa tinh phách ngẫu nhiên sẽ tràn ra một chút hơi thở, dựa vào thân thể hiện tại của sư đệ, sao có thể chịu được? Ho ra máu đã là chuyện thường.” Hạ Lan Trạch trầm giọng nói, “Cho nên ta mới dặn dò y không nên tùy ý rời khỏi giường hàn ngọc, muốn y tĩnh dưỡng nhiều hơn, tránh cho lòng bị kích động, hơn nữa tuyệt đối không thể động linh lực, như thế mới có thể giảm bớt dị động của thần hỏa tinh phách, làm y bớt chút đau đớn.”
Dung Nhiễm nắm ô trúc càng chặt, “Nhưng nếu đúng như lời ngươi nói, như vậy thân thể A Lan sẽ càng ngày càng không xong, hơi thở thần hỏa tinh phách mỗi ngày đều tràn ra một ít, kinh mạch y sẽ càng tổn thương, cứ thế mãi, y……” Hắn dừng lại.
Hạ Lan Trạch: “Nếu mỗi ngày dùng linh dược, nằm trên hàn giường ngọc ôn dưỡng, sống mấy chục, trăm năm như thường nhân, kỳ thật cũng không vấn đề gì.”
Thần sắc trên mặt Dung Nhiễm biến ảo một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Ta đi tìm sư tôn ra tay.”
Hạ Lan Trạch lắc đầu nói: “Dung sư đệ, không cần làm việc vô dụng đó. Ngươi nên biết, lúc bí cảnh xảy ra chuyện, có ta cùng chúng đệ tử khẩn cầu nên tông chủ đã phá lệ ra tay giúp một lần, mới miễn cưỡng bảo vệ một mạng này của Diệp sư đệ. Nhưng, mặc dù là tông chủ, cũng chỉ có thể áp chế một phần thần hỏa tinh phách, không có cách nào nhổ bỏ nó sạch sẽ, ngươi lại đi thỉnh cầu một lần, kết quả vẫn vậy thôi. Huống chi tông chủ tu vô tình đạo đã lâu, dù ngươi là đồ đệ thân truyền duy nhất của ngài, cũng sợ chưa chắc có thể mời ngài ấy.”
Hắn dừng một chút, thấp giọng nói, “Phương pháp, có lẽ, chỉ có thể song tu dẫn độ thần hỏa……”
“Ta nhớ rõ Hạ Lan sư huynh là hỏa hệ Thiên linh căn, sau này có khả năng cao sẽ được thần hỏa nhận chủ.” Dung Nhiễm bỗng nhiên nói, “Ngươi giữ A Lan ở đây, là bất đắc dĩ, hay là muốn dùng phương pháp kia, để chữa thương cho A Lan?”
Hạ Lan Trạch mặt không đổi sắc nói: “Là bất đắc dĩ.”
Dung Nhiễm trầm mặc một chút, bỗng nhiên xoay người rời đi.
“Từ từ!” Hạ Lan Trạch gọi Dung Nhiễm, “Dung sư đệ, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chuyện cần thiết phải nhắc nhở ngươi, dù ngươi trận thuật cao siêu, cấm chế ta đã bày trong viện không ngăn được người, thế nhưng lần sau ngươi có đến, tốt nhất là nói với ta một tiếng, miễn cho sư đệ chấn kinh.”
“Chấn kinh?” Dung Nhiễm quay đầu, thẳng lăng lăng nhìn Hạ Lan Trạch, bỗng nhiên mỉm cười, “A Lan sao lại chấn kinh vì ta.”
“Vừa lúc, ta cũng muốn nói cho sư huynh một chuyện.”
“Ta nuôi một con dạ oanh xinh đẹp đã lâu, mỗi ngày cho nó ăn, chăm sóc nó, chơi cùng nó. Dần dà, dạ oanh kia cũng quen ở cùng ta, bắt đầu nguyện ý chủ động ca hát vì ta, cũng nguyện ý để ta vuốt ve lông chim.”
“Nó thực ngoan, sẽ chỉ mổ nhẹ trong lòng bàn tay ta, làm những điều ta ưa thích. Chỉ cần thấy ta, trong lòng nó tràn đầy vui mừng, muốn thân cận.”
“Cho nên, cho dù có một ngày, nó không cẩn thận bị thương rồi bị thợ săn bắt đi……”
Dung Nhiễm cười đến điềm mỹ.
“Sớm hay muộn nó cũng sẽ bay trở về bên người ta.”