Chương 22: Dã vọng

Máu tươi chói mắt....

Thẩm Thù gắt gao nhìn chằm chằm nét mặt nghiêng tái nhợt của Diệp Vân Lan, lại nhìn chằm chằm đôi tay kề sát lưng Diệp Vân Lan của nam nhân tóc bạc.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu rọi bóng dáng vặn vẹo của thiếu niên.

“Ngươi là ai, đang làm gì sư tôn!”

Diệp Vân Lan nghe được thanh âm của Thẩm Thù, hàng mi dài dính mồ hôi khẽ nâng lên, nhìn về phía thiếu niên đứng cạnh cửa.

Thẩm Thù sao lại đến đây……

Thế nhân đều biết tông chủ Thiên Tông Tê Vân Quân căm ghét ma tu, Huyền Thanh Độ Ách Kiếm trong tay hắn được luyện chế chuyên môn trấn áp ma tu, ma tu dám lộ hành tung ngay dưới mí mắt hắn, phần lớn đều trốn không thoát diệt gốc thần hồn.

Thẩm Thù là bán thành phẩm Ma Khôi, chưa tiêu trừ hoàn toàn trọc khí trong cơ thể, nếu nhất thời xúc động ra tay, bại lộ thân phận ngay trước mặt Tê Vân Quân……

Diệp Vân Lan nói giọng khàn khàn: “Đi ra ngoài.”

Thẩm Thù sửng sốt, “Sư tôn?”

Diệp Vân Lan nhắm mắt, mồ hôi tích tụ trên hàng mi lăn nhẹ xuống, dừng trên mu bàn tay y, không tiếng động bắn ra bọt nước.

“Ta nói ngươi đi ra.” Y khàn khàn lặp lại lần nữa.

Nhưng lúc này, Thẩm Thù lại không ngoan ngoãn nghe lời như ngày thường.

Hắn đứng tại chỗ, bướng bỉnh nói: “Sư tôn bị thương, ta…… Không thể đi.”

Hắn nói, trong đôi mắt có ám sắc lưu động.

Diệp Vân Lan thấp giọng nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

Linh lực băng hàn của Tê Vân Quân cọ rửa trong kinh mạch, áp chế xao động của Thần hỏa tinh phách. Chỉ là kinh mạch vốn bị phá hư nay đã vô cùng yếu ớt, y không khỏi đau đớn khi bị linh lực mạnh mẽ cọ qua như vậy, liền thấp giọng phát ra một tiếng kêu rên.

Thẩm Thù: “Sư tôn!”

“Thu liễm tâm thần.” Nam nhân phía sau bỗng nhiên lên tiếng, linh khí trầm trọng khóa trụ quanh thân y. Diệp Vân Lan chỉ cảm thấy tầm nhìn ra bên ngoài bỗng nhiên mơ hồ, phảng phất như ngăn cách bởi một tấm màng thật dày.

—— y không nghe được thanh âm của Thẩm Thù.

Mu bàn tay Diệp Vân Lan căng chặt, hiện lên mạch máu màu xanh nhạt.

Khuyết Ảnh Kiếm đã ở bên người.

Nếu là khi y vừa mới trọng sinh, thời điểm Tê Vân Quân cưỡng bách chữa thương cho y, y sớm đã trực tiếp lấy kiếm phát động cấm thuật, mặc dù khả năng sẽ đồng quy vu tận với đối phương, y cũng muốn chấm dứt tâm ma trăm năm bị nhốt ở tháp Phù Đồ.

—— y đã sớm không còn sức phản kháng kể từ năm đó bị trấn áp trong tháp Phù Đồ.

Nhưng hiện tại thì không.

Bây giờ y, đã có vướng bận.

Y đã nhận một gốc Tuyết Trản Hoa trong đêm dài tối đen để rồi từ đó có thêm một con sói con bên người.

Sói con kia còn non nớt, thật sự dính người, lại chưa kịp trưởng thành để tự mình đảm đương mọi chuyện.

Y nhìn thiếu niên đứng cạnh cửa.

Thiếu niên như đang nói gì đó, nhưng y không nghe được, tầm nhìn cũng mông lung không rõ.

“Nghe vi sư nói.” Diệp Vân Lan mở miệng lần nữa, thanh âm khàn khàn, “Ngoan.”

“Tông chủ…… Chỉ là đang giúp vi sư chữa thương.”

Chữa thương?

Thẩm Thù vừa muốn vọt tới trước người Diệp Vân Lan đã phải dừng lại.

Hắn nhìn nam nhân mặc áo choàng trắng ngồi khoanh chân trên giường.

Từ đầu đến cuối, người này không giải thích một câu nào với hắn. Phảng phất khinh thường.

“Chữa thương…… Thương thế của sư tôn, lại phát tác sao?”

Thẩm Thù nhìn máu trên môi Diệp Vân Lan, nắm chặt tay.

Hắn nhớ tới mới vừa rồi khi luận bàn trong biển hoa, Diệp Vân Lan chậm chạp cứng đờ trong nháy mắt —— là khi đó sao? Hay là trước đó nữa?

Diệp Vân Lan lại không trả lời.

Y không nghe thấy.

“Có phải vì ta, sư tôn mới……” Thẩm Thù khàn giọng mở miệng, lại thấy nam nhân tóc bạc mặt vô biểu tình nghiêng đầu, đồng tử nhạt nhẽo lạnh thấu xương liếc hắn một cái.

Chỉ một cái liếc, giống như có sương tuyết vô tận xẹt qua bên người, hắc ảnh bên chân ngo ngoe rục rịch.

—— phảng phất như gặp thiên địch.

“Ồn ào.” Nam nhân nói.

Thẩm Thù cảm giác bản thân bị một sức mạnh nào đó đẩy ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng “bang” một tiếng đóng lại trước mặt hắn.

Cổ sức mạnh kia phảng phất như không có căn nguyên, không để lại bất kì vết tích nào trước mặt hắn, giống như không gian giữa trời và đất, nó có ở khắp mọi nơi mà hắn không thấy được.

Hắn nhớ tới lời nói của sư tôn, Thuế Phàm cảnh, là giới hạn giữa phàm và tiên.

Thì ra đây là sức mạnh của Thuế Phàm cảnh?

Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, trong đầu hiện lên sườn mặt tái nhợt chảy đầy mồ hôi của sư tôn nhà mình, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, chảy đầy máu.

Hắn rõ ràng đã nói, phải bảo vệ sư tôn.

Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn một nam nhân xa lạ chữa thương cho sư tôn của mình, hắn lại chỉ có thể đứng bên cạnh, một lời quan tâm cũng không nói nổi.

Hắn lại nghĩ đến Dung Nhiễm không có ý tốt với sư tôn ở Phong đình. Nghĩ đến Hạ Lan Trạch ân cần ngay tại nhà trúc. Nghĩ đến Doãn sư tỷ đùa giỡn với sư tôn ở Tinh Tuyền Phong.

Hưng phấn lúc luận bàn ban nãy đã hoàn toàn tan đi.

Thẩm Thù lại ý thức sâu sắc lần nữa, hắn nhỏ yếu như thế, mà những người mơ ước sư tôn, mỗi người đều cường đại.

Thẩm Thù bỗng nhiên không thể ngăn mà sinh ra một loại dã vọng nhanh chóng mạnh lên.

Chỉ có càng mạnh.

Mới có thể vĩnh viễn ở lại bên người sư tôn.

—— linh áp giam cầm quanh thân thể dần tan đi, thương thế Thần hỏa trong cơ thể đã ổn định.

Nhưng Diệp Vân Lan lại cảm giác linh lực xa lạ chảy trong kinh mạch vốn không thuộc về bản thân, trên mặt toát lên một tia chán ghét sâu đậm.

—— đây là lý do y không muốn tìm Tê Vân Quân chữa thương.

“Thiếu niên vừa rồi, là đồ đệ ngươi?” Tê Vân Quân bước xuống từ trên giường, bỗng nhiên mở miệng.

Diệp Vân Lan vô biểu tình giơ tay sửa sang lại quần áo, “Đúng vậy.”

“Trên người hắn mang lệ khí, tâm thần không ổn, tư chất nhập ma.” Tê Vân Quân nhàn nhạt phán đoán.

Trong lòng Diệp Vân Lan chấn động, thần sắc trên mặt lại không lộ ra manh mối: “Thì sao?”

“Nếu ta là ngươi, sẽ để hắn vào Tư Quá Nhai, tự hỏi bản tâm, cho đến khi tiêu trừ hết lệ khí, lại tiếp tục tu hành. Nếu không lấy tâm tính của người này, về sau rất dễ tẩu hỏa nhập ma.” Tê Vân Quân hờ hững nói.

Diệp Vân Lan lãnh đạm nói: “Tiên Tôn thật là mắt sáng như đuốc. Chỉ gặp qua một lần, đã có thể phán đoán tâm tính một người ra sao.”

Tê Vân Quân sao lại không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của y, hắn chỉ cảm thấy người này giống với cành hoa xanh lơ mà đối phương đã cầm trên tay, rõ ràng là yếu ớt, rồi lại bén nhọn, luôn muốn đả thương người khác.

……Cũng không để ý bản thân cũng sẽ vì vậy mà đứt thành từng đoạn.

Hắn bỗng nhiên nói: “Sở dĩ ngươi cự tuyệt làm đồ đệ của ta, là bởi vì hắn?”

Diệp Vân Lan trầm mặc một chút, “Tiên Tôn nghĩ như thế, cũng không sai.”

Tê Vân Quân nói: “Ngươi có thiên tư kiếm đạo rất tốt, cần hết sức chuyên chú tu luyện, không nên lãng phí thiên tư, chú tâm vào việc khác.”

Diệp Vân Lan: “Chuyện của ta có như thế nào đi chăng nữa, cũng không nhọc Tiên Tôn quan tâm. Đã chữa thương xong, mời Tiên Tôn trở về.”

Tê Vân Quân nhìn chăm chú mặt mày thanh lãnh của người trước mắt, vết máu bên môi tạo thành một độ cung tựa như trào phúng, đẹp đến diễm lệ kinh tâm, lại phảng phất hoàn toàn không để hắn ở trong lòng.

Hắn vẫn không thể lý giải được thái độ chán ghét của người này với hắn đến tột cùng là từ đâu mà tới.

Lại bỗng nhiên nghĩ đến, khi người này chân chính cười rộ lên, sẽ là bộ dáng gì.

…… Có giống với nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp của người trong giấc mộng của hắn hay không, tựa như hoa đào khắp rừng đào, đều vì y mà nở rộ.

—— thời điểm Diệp Vân Lan ra khỏi phòng, đã không thấy bóng dáng Thẩm Thù đâu.

Y đi đến phòng tắm, phát hiện thiếu niên trầm mặc tự mình ngâm trong nước tắm, liền đi qua, nhẹ kêu: “Thẩm Thù.”

Thẩm Thù thấp giọng đáp lại, “Sư tôn.”

Sau khi đáp lại, liền tiếp tục trầm mặc, vừa không kêu đau như trước, cũng không trộm giương mắt nhìn y.

Diệp Vân Lan: “Làm sao vậy.”

Thẩm Thù lắc đầu, “Không có gì.”

Đây rõ ràng là có việc trong lòng.

Diệp Vân Lan trầm mặc một lát, nói: “Người mới vừa rồi, là tông chủ Thiên Tông. Hắn được người gửi gắm chữa thương cho ta, ngươi không cần vì thế mà lo lắng.”

Thẩm Thù rầu rĩ nói: “Ta không lo lắng.”

Nghĩ một đằng nói một nẻo.

Diệp Vân Lan bất đắc dĩ xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Nói vi sư nghe, rốt cuộc là làm sao vậy.”

Y dỗ rồi lại dỗ, Thẩm Thù cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Sau đó y ngẩn ra, nhìn đến hốc mắt thiếu niên, rõ ràng đã phiếm hồng.

“Thương thế sư tôn tái phát, có phải liên quan tới ta hay không?” Thẩm Thù hỏi y.

Diệp Vân Lan trầm mặc một chút, nói: “Thương thế vi sư vốn chưa khỏi hoàn toàn, không liên quan đến ngươi.”

“Sư tôn lại gạt ta.” Thẩm Thù nói.

Nhiệt khí bốc hơi từ thùng gỗ, đôi mắt thiếu niên phảng phất cũng nhiễm hơi nước mông lung, thấy y không đáp, thần sắc trên mặt hơi hơi ảm đạm.

“Ta nói rồi, ta sẽ thay sư tôn tìm linh dược tốt nhất, trị thương cho sư tôn.” Hắn thấp giọng nói, “Ta nhất định sẽ làm được.”

“Cho nên, lần sau nếu thương thế sư tôn lại phát tác, có thể đừng gạt ta được không?”

Mấy năm nay, Diệp Vân Lan đơn độc hành tẩu, sớm thành dưỡng thành thói quen tự mình gánh vác mọi chuyện.

Giờ phút này lại nghe lời nói nghiêm túc của thiếu niên, bỗng nhiên không biết phải làm sao.

Thấy y chậm chạp không đáp, thiếu niên liền không chớp mắt nhìn chăm chú vào y.

Nhiệt khí bốc lên ngưng lại bọt nước trên hàng mi của thiếu niên, lại theo gương mặt tái nhợt mà chảy xuống.

Cuối cùng vẫn mềm lòng.

Diệp Vân Lan duỗi tay lau gương mặt ướŧ áŧ của thiếu niên, đáp ứng.

“Được.”

—— thời gian nhanh chóng qua đi.

Trời đông giá rét.

Thanh Vân Sơn đã có tuyết rơi.

Diệp Vân Lan ngồi ngay ngắn trước án thư, ngưng thần lật xem quyển sách trong tay.

Trên người y bọc một kiện áo lông chồn xù xù, tóc dài đen nhánh rũ phía sau, trong đống lông lộ ra một gương mặt trắng tuyết.

Lò sưởi cùng huân hương, bình hoa ở góc tường cắm một ít hồng mai.

Cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy bên ngoài là một tầng thật dày tuyết trắng, nhưng không có bất kì một ngọn gió tuyết nào bay vào phòng, mơ hồ có thể thấy được một tầng gợn sóng trong suốt ngăn lại.

—— bởi vì trên cửa sổ đã bày kết giới ngăn gió tuyết.

Trong phòng yên tĩnh.

Chợt có tiếng bước chân truyền đến.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một thanh niên mặc hắc y đi đến, trên tay bưng một chén sứ men xanh.

“Sư tôn.”

Diệp Vân Lan ngẩng đầu, nói: “Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?”

Thanh niên nói: “Trong núi lạnh lẽo, đồ nhi lo lắng cho thân thể sư tôn, liền trở về sớm chút.”

Hắn mặc một thân kính trang màu đen, vấn tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén, mơ hồ có thể nhìn ra vài phần non nớt thời niên thiếu.

Chỉ là lệ khí tối tăm lúc trước, tựa hồ đều chảy xuôi theo tháng năm dài mà biến mất.

Thoạt nhìn hắn hiện giờ, không khác mấy với những đệ tử được dạy bởi bàng môn chính đạo nào, thậm chí lại càng xuất sắc hơn.

Diệp Vân Lan nhìn Thẩm Thù, trong lòng có chút cảm khái.

Ba năm trước, sau khi trừ khử trọc khí bên trong cơ thể Thẩm Thù, y đã truyền dạy phương pháp tu hành cho hắn.

Tuy rằng đã dự tính một chút về tư chất của Thẩm Thù, nhưng cũng chỉ qua ba năm, hắn đã phá tam cảnh, tấn chức Kim Đan, tư chất như thế, sợ là thiên tài trong Tu chân giới cũng không theo kịp.

Việc học của đồ đệ có thành tựu, người làm sư tôn tự nhiên cũng vui mừng.

Chẳng qua……

“Sư tôn, đây là Tôi tâm tuyết liên mà ta mới tìm về, thêm Sinh mạch căn và Băng lê quả, đã ninh trong lửa nhỏ hai canh giờ, có công hiệu ôn dưỡng tâm mạch.”

Thẩm Thù bưng chén sứ đi tới, dựa vào án thư nhìn y.

Cặp mắt đen nhánh kia mấy năm gần đây đã trở nên càng sắc bén, nhưng lúc nhìn y vẫn thuần nhiên nghiêm túc như cũ.

Thanh âm hắn có chút trộn lẫn giữa thanh niên và thiếu niên, trong trầm thấp lại mang theo một tia thanh thoát.

“Ta đã lấy tim sen ra, thêm đường phèn, không đắng.”

Thẩm Thù cầm lấy muỗng sứ, nhẹ nhàng thổi thổi rồi đặt bên môi y, thấp giọng hỏi.

“Sư tôn, nếm thử, được chứ?”