Ngũ cảm Thẩm Thù gấp mấy lần thường nhân.
Thính giác cũng thế, mà khứu giác cũng vậy.
Lúc này hắn tránh bên ngoài cửa sổ, ngửi hương khí tanh ngọt kia, rồi sau đó, hắn nghe được trong phòng loáng thoáng truyền đến, tiếng hô hấp trầm trọng của sư tôn.
Phảng phất như phải chịu dày vò đau khổ một mình.
Ánh nắng buổi sáng vô cùng nóng bức, đứng ở không gian chật chội bên cửa sổ làm người ta hoa mắt vì nhiệt khí, lưng Thẩm Thù đã toát một tầng mồ hôi.
Hắn vẫn chưa hiểu rõ, đến tột cùng là có chuyện gì ở Phong đình, làm sư tôn hắn phải tự nhốt mình vào phòng, không cho hắn theo vào.
Hắn nhớ tới mới vừa rồi khi đỡ sư tôn trở về, thân thể của đối phương vô cùng nóng.
Bệnh thể Diệp Vân Lan yếu ớt, nhiệt độ cơ thể thiên thấp hơn so với người thường, ngày thường lúc hắn dựa sát vào đối phương, giống như dựa sát vào một khối ngọc thạch mềm mại lạnh lẽo.
Nhưng mới vừa rồi đối phương lại nóng…..như vậy.
Không chỉ nóng, mà còn phát run.
Là thứ gì, có thể làm người luôn thanh lãnh, phát run?
Bóng ma đen nhánh lan tràn đến bên cửa sổ, ngo ngoe rục rịch mà muốn chui vào trong.
Thẩm Thù nắm chặt tay, thật vất vả mới ngăn chặn được tâm niệm, thu những bóng ma đó trở về góc tường.
Từ lúc ấy ở nhiệt tuyền xuýt chút nữa đã lộ ra, hắn đã bắt đầu áp chế cổ sức mạnh này.
Nếu không cần thiết dùng đến, tuyệt đối sẽ không dùng.
Hắn không muốn để người nọ có bất luận cơ hội nào để ghét bỏ hắn.
Thẩm Thù luôn biết bản thân là quái vật.
Hắn sinh ra đã bị gọi là ác nghiệt, linh hồn cũng đã sớm chết đi khi bị người mổ bụng ném rắn vào, từ đó về sau, nơi nào hắn ở, cũng là địa ngục không ánh sáng.
Nhưng sư tôn hắn, lại duỗi tay kéo hắn ra từ trong hoàng tuyền.
Hắn túm lấy tay người nọ mà bò lên từ bên trong ngọn lửa địa ngục, trông thấy nhân gian phát sáng.
Hắn đang nỗ lực, thử làm một người bình thường.
Làm đồ đệ mà người nọ vừa lòng nhất.
Hắn dựa lưng vào tường ngoài nhà trúc, ngưng thần nghe động tĩnh trong phòng, sợ người bên trong nhận ra.
Hương tanh ngọt kia càng nồng đậm, quanh quẩn chóp mũi.
Không vứt đi được.
—— Diệp Vân Lan nằm rạp bên mép giường.
Y dùng khăn tay lau đi thứ dơ bẩn trên tay, mỗi một ngón tay, đều phải lau thật cẩn thận.
Sau khi lau xong, y tùy tiện vứt khăn tay qua một bên.
Sự khó chịu bên trong cơ thể vẫn không vơi đi.
Y dựa vào đầu giường, hơi hơi ngửa đầu, một chân hơi cuộn lên, một tay đặt trên đầu gối, nhìn lên xà nhà.
Y không làm gì cả.
Cho đến khi sự khác thường bên trong cơ thể bình ổn trở lại, nét đỏ ửng trên mặt rút đi, loại bệnh trạng tái nhợt ngày thường lại càng thêm vài phần nổi bật.
Thân thể khốn khổ đến lợi hại, lại nhớ tới sự tình phát sinh ở Phong đình ngày hôm nay, mặt y liền toát lên sự chán ghét sâu sắc.
Việc làm của Dung Nhiễm đã hoàn toàn chạm vào mấu chốt của y. Làm y cả đời đều không muốn gặp lại hắn.
Nhất kiếm kia bên trong Phong đình, đã là quá nhẹ.
Nếu kiếp trước có người mạo phạm y như vậy, không cần y động thủ, Tu La Kiếm của y sẽ chủ động xuất kích, kéo thần hồn của đối phương ra.
Diệp Vân Lan hòa hoãn lại một chút, đứng dậy sửa sang quần áo.
Ánh mắt rơi xuống chiếc khăn bị thấm bẩn, y nhíu mày, tùy tay ném khăn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ.
Thẩm Thù cảm nhận được tiếng bước chân hướng đến cửa sổ, liền nghiêng người dính sát vào ven tường, ẩn nấp hơi thở.
Tiếng bước chân đi xa, Diệp Vân Lan không phát hiện ra hắn.
Hắn thở ra một hơi, lại thấy một chiếc khăn tay rơi trên mặt đất.
Chần chờ trong chốc lát, hắn cúi người nhặt khăn lên.
Một cổ hương khí ngọt tanh phát ra từ trên chiếc khăn tay. Lòng bàn tay hắn hơi cọ trên bề mặt.
Đây là gì?
Thẩm Thù muốn cẩn thận nhìn xem, lỗ tai lại hơi động, vội bỏ khăn lụa vào vạt áo, bước nhanh trở về nhà trúc.
Trong một khắc hắn vừa trở về, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Diệp Vân Lan từ trong phòng đi ra, tóc đen rối tung xõa sau lưng.
Sắc mặt y vẫn tái nhợt như cũ, nhưng không biết vì sao, Thẩm Thù lại cảm thấy sư tôn của mình có chút khác so với ngày thường.
Vẫn là thanh lãnh như vậy, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác……….Kiều diễm khó giải thích.
Người nọ nâng mắt, nhìn hắn, thanh âm hơi khàn: “Thẩm Thù.”
Thẩm Thù nhớ tới vừa rồi hắn nghe lén được hơi thở thấp khàn của người nọ bên ngoài cửa sổ.
Không khỏi bước nhanh qua, nói: “Sư tôn, thân thể ngươi mới vừa rồi không khỏe…… Hiện tại đã tốt lên chưa?”
Sắc mặt Diệp Vân Lan hơi cương lại, thấp giọng nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng.”
Y không muốn nói nhiều về sự tình vừa rồi, chỉ nói: “Ngươi thay vi sư đun một thùng nước ấm. Vi sư muốn tắm gội.”
Thẩm Thù mím môi, nghĩ thầm vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn ra thần sắc mỏi mệt của Diệp Vân Lan, cuối cùng vẫn đáp vâng, rồi đi chuẩn bị nước ấm.
Mắt thấy Diệp Vân Lan đi tắm gội, hắn lấy chiếc khăn từ vạt áo ra, niết trong tay.
Hương khí ngưng trên khăn lụa vẫn chưa tiêu tan.
Mới vừa rồi khi hắn tới gần Diệp Vân Lan, hắn cũng ngửi được hương vị đồng dạng trên người y.
Tuy rằng không phải hương thơm thanh lãnh ôn nhu mà hắn đã quen thuộc, nhưng……
Đây rõ ràng là hơi thở của sư tôn.
Ánh mắt hắn hơi ảm, nghĩ nghĩ, gói khăn tay vào một chiếc lá, thu vào lòng ngực. —— Thời điểm Diệp Vân Lan vừa tắm gội xong, bỗng nhiên nghe được chuông gió bên ngoài nhà trúc vang động.
Hạ Lan Trạch đẩy cửa đi vào, bước chân có chút vội vàng, “Diệp sư đệ, ta nghe nói ngươi cùng Dung sư đệ xảy ra tranh chấp trên sườn núi, ngươi còn xuất kiếm đả thương Dung sư đệ……”
Tiếng nói của hắn dừng lại ngay khi thấy Diệp Vân Lan.
Người trước mắt hẳn là vừa mới tắm gội xong, chỉ mặc một kiện áo trong, mái tóc ướŧ áŧ, trong đó có mấy sợi tóc đen như mực dính trên gương mặt, sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt, môi mỏng gần như không có chút máu, so với vẻ bệnh trạng ngày thường còn tái hơn, chỉ có nốt lệ chí dưới đuôi mắt vẫn nùng diễm như lúc ban đầu.
Diệp Vân Lan nhấc mí mắt liếc hắn một cái, “Đại sư huynh lần này đến đây, là muốn thay Dung Nhiễm tính sổ với ta sao?”
Hạ Lan Trạch chú ý Diệp Vân Lan không hề gọi Dung Nhiễm là sư huynh, mà là gọi thẳng tên, nhạy bén ý thức được cả hai người thật sự mâu thuẫn.
Hắn lại nhớ tới lời nói khoe khoang lúc trước của Dung Nhiễm, lại liên tưởng tới lời đồn đãi lúc này, trong lòng không khỏi dâng lên một chút vui sướиɠ bí ẩn.
Hắn thanh thanh giọng, trầm giọng nói: “Tất nhiên không phải. Ta chỉ lo lắng cho sư đệ, trong tông môn tuy cho phép đệ tử luận bàn, nhưng trực tiếp ra tay đả thương người lại không được đồng ý. Nếu Dung sư đệ đi thỉnh Chấp Pháp Đường xử lý, chỉ sợ sau đó, Diệp sư đệ không tránh được phải tới Chấp Pháp Đường một chuyến.”
Diệp Vân Lan chỉ lạnh lùng nói: “Vậy để hắn làm đi.”
Hạ Lan Trạch thấy thái độ hờ hững của y, chần chờ một chút, hỏi: “Sư đệ có thể nói cho ta biết, Dung sư đệ đã làm gì mạo phạm ngươi?”
Diệp Vân Lan: “Hắn hạ dược trong rượu.”
Hạ Lan Trạch cả kinh, “Hạ dược? Hắn hạ dược gì với sư đệ?”
Ánh mắt Diệp Vân Lan hơi trầm xuống, nhớ tới tình cảnh lúc ấy, ngữ khí lạnh hơn, nói: “Mê dược.”
Chỉ hai chữ, Hạ Lan Trạch lại nghe ra bên trong có một chút ý vị, chợt đen mặt, vội la lên: “Hắn không làm gì sư đệ đi? Sư đệ ngươi…… Thân thể ngươi có bị tổn thương không?”
Lại thấy Diệp Vân Lan lạnh mắt nhìn hắn, nói: “Sư huynh cho rằng, Dung Nhiễm muốn làm gì ta?”