Chương 16: Tắm cùng

Trần Vi Viễn nghiêng đầu nhìn thủy kính, chậm rãi mở miệng: “Nửa tháng trước, tinh đàn lệch vị trí, hiện tượng thiên văn biến dị. Thân là tộc nhân Trần gia, tuy rời nhà đã mấy năm, nhưng thuật xem tinh mà ngươi học trước kia hẳn còn chưa phế. Nói cho vi huynh nghe, ngươi giải thích thế nào về hiện tượng này?”

Rõ ràng thanh âm của huynh trưởng nhà mình vô cùng bình đạm, thậm chí cũng coi là ôn hòa, nhưng Trần Tiện Ngư lại thấy lòng lạnh lẽo.

Tưởng là bị trách móc, nhưng huynh trưởng lại bảo hắn giải thích —— nếu mà hắn có thể trả lời thì ổn rồi, vấn đề là, hắn căn bản không trả lời nổi.

Mỗi ngày xem tinh, là việc của đệ tử Trần gia tất phải làm.

Thuật thi triển xem tinh rườm rà tốn thời gian, hắn rời nhà nhiều năm không người quản thúc, hai ba ngày đầu thì bắt đầu lười biếng, đặc biệt là nửa tháng nay đều trầm mê họa thuật, càng quên sạch sẽ thuật xem tinh.

…… Dù sao người tọa trấn trung tâm tinh bàn cũng là huynh trưởng của hắn, tương lai kế thừa Thiên Cơ Các cũng là huynh trưởng, hết thảy sự vụ trong tộc đều có huynh trưởng hắn an bài, còn hắn, thanh thản ổn định làm con cá mặn, thành thật làm xong những gì huynh trưởng phân phó là được.

Nào có quan tâm sự vụ gì trong phủ đâu, bình thường huynh trưởng ít giao lưu với hắn nay lại hỏi chuyện hắn.

“Huynh trưởng, ta biết sai rồi.”

Chuyện hắn lười biếng cũng không gạt được, Trần Tiện Ngư trực tiếp nhận sai.

“Sai?” Trần Vi Viễn nói, “Vi huynh cũng không hỏi trách gì ngươi, sao lại đột nhiên nhận sai?”

Vẻ mặt Trần Tiện Ngư đau khổ đếm từng tội danh của mình: “Là ta lười biếng thành thói, quên phải thi thuật xem tinh mỗi ngày, không chú ý đến chuyện tinh đàn lệch vị trí, không những cô phụ thân phận đệ tử Trần gia của bản thân, càng làm huynh trưởng thất vọng. Đây là tội lớn.”

Trần Vi Viễn bình tĩnh nghe hắn nói xong, khẽ bấm tay trên bàn cờ, bỗng nhiên nói: “Còn gì nữa?”

“…… A?” Trần Tiện Ngư mờ mịt.

Trần Vi Viễn ôn hòa nói: “Thiên Toàn, đã ở Thiên Tông ba năm, xem ra ngươi vui đến quên cả trời đất, đã quên chuyện mà vi huynh giao cho ngươi không còn một mảnh.”

Nghe vậy, chỉ một thoáng thôi mà mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng Trần Tiện Ngư, vội nói: “Huynh trưởng giao chuyện hệ trọng, ta, ta sao dám quên mất……”

Hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ba năm này, ta vẫn luôn nhớ kỹ lời phân phó của huynh trưởng, lưu ý những người chung quanh. Mấy vạn đệ tử Thiên Tông, ta đều đã cẩn thận quan sát hơn phân nửa, nhưng vẫn chưa phát hiện ra ma hồn chuyển thế mà huynh trưởng nói—— có lẽ, là nó che giấu quá sâu……”

“Mười ba năm trước ma tinh giáng thế, ánh sáng đó đến Tây Châu liền biến mất, ba năm trước, lại bỗng nhiên không còn lửa giận, liên kết cùng đông lục Thanh Vân Sơn, ta sẽ không tính sai.”

Trần Vi Viễn cầm lên một viên cờ màu đen tuyền, xoa giữa hai ngón tay, “Nếu ngươi nói nó che giấu quá sâu, không tìm thấy, vậy thì nghĩ cách để nó chủ động bước ra —— nếu không đợi đến lúc thực lực ma tinh tụ đủ, vậy nó liền thật sự xuất thế.”

Trần Vi Viễn hạ quân cờ trên tay xuống bàn cờ, phát ra một tiếng giòn vang.

“Dựa vào suy đoán, thời đại đầy sao ảm đạm ba ngàn năm nay sẽ rất nhanh qua đi. Lâm vào loạn thế. Thiên Toàn, ngươi là người có chức vụ trọng yếu trong gia tộc Bắc Đẩu, đương nhiên phải nhận lấy chi trách từ gia tộc, nay lại trầm mê sắc đẹp, phóng túng bản thân. Yêu thích, chung quy chỉ là yêu thích mà thôi, chuyện nên buông thì phải buông.”

Trần Tiện Ngư nghe hiểu ngụ ý trong lời nói kia, không khỏi ôm chặt sách mỹ nhân trong lòng ngực, thấp giọng biện giải: “Ta biết bản thân phải gánh trách nhiệm. Nhưng huynh trưởng, ta bôn ba khắp nơi vẽ mỹ nhân vào trong sách, không phải cũng vì tâm kế của Thiên Cơ Các sao …… Huống chi sắc đẹp đích xác làm người tâm an, lúc trước huynh trưởng theo đuổi Từ sư huynh, cũng hao phí rất nhiều thời gian…… Ta vẽ tranh, huynh trưởng theo đuổi người, kỳ thật cũng giống nhau cả thôi.”

Trần Vi Viễn nghe vậy, chỉ khẽ cười một tiếng, lại cầm lấy một viên cờ trắng, đặt trên bàn cờ, “Sao lại giống nhau? Thanh Nguyệt về sau chính là đại tẩu của ngươi, hao phí bao nhiêu thời gian cũng không sao. Huống chi đường đường là Đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới, sao có thể cùng cấp bậc với những người trong tập tranh của ngươi.”

Nếu là người khác dám vũ nhục tập tranh của hắn như vậy, Trần Tiện Ngư sớm đã bực dọc đến dậm chân.

Nhưng mà hắn không dám khó chịu với huynh trưởng nhà mình, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Trong tập tranh của ta, cũng có người đẹp hơn cả Từ sư huynh……”

Nghe vậy, Trần Vi Viễn chỉ nhàn nhạt cười cười, cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn cờ, mí mắt cũng không thèm nâng, biểu lộ mình không để ý.

Trần Tiện Ngư biết vì sao hắn lại như thế.

Sách mỹ nhân trong tay hắn, kỳ thật được tạo thành từ hai pháp khí, có bản chính và bản phụ.

Hắn cầm bản chính, Trần Vi Viễn giữ bản phụ, hắn vẽ vẽ trên bản chính, trên bản phụ cũng sẽ hiện lên.

Cho nên Trần Vi Viễn đều thấy hết mỹ nhân mà hắn vẽ.

Thiên Cơ Các là nơi đặt bảng xếp hạng Mỹ nhân Tu chân giới, nên sẽ thường xuyên xem tập tranh của hắn để tham chiếu.

Mà người kia…… Hắn còn chưa kịp vẽ xong.

Mới vừa phác họa một chút dáng hình đã bị đánh gãy, không thể bày ra nổi một chút xíu dung sắc của người nọ.

Dù cho Trần Tiện Ngư vẫn luôn sợ hãi huynh trưởng nhà mình, vẫn không nhịn được vì mỹ nhân mà lên tiếng, “Ta nói thật đó, huynh trưởng, thật sự có mỹ nhân còn xuất sắc hơn cả Từ sư huynh…… Hôm nay ta thấy bộ dáng dùng kiếm của y, thật như Lạc Thần giáng thế, phong hoa tuyệt đại, cử thế vô song……”

Trần Vi Viễn chỉ nhàn nhạt đánh gãy lời của hắn, “Thiên Toàn, qua nửa tháng nữa, là sinh thần của Thanh Nguyệt. Tuy ngươi ở Thiên Tông không thể trở về nhà, cũng nên chuẩn bị lễ vật thật tốt. Ta nghe Thanh Nguyệt nói qua, hắn thấy hứng thú với ‘Xuân sơn ngưng lộ’ ở Thanh Vân Sơn. Ngươi tìm giúp hắn một ít, nhờ người mang đến đây.”

Trần Tiện Ngư biết huynh trưởng nhà mình không hứng thú nghe hắn thổi phồng mỹ nhân khác, chỉ đành héo úa nói: “Được rồi.”

“Còn chuyện ma hồn chuyển thế, ngươi lại cẩn thận tiếp tục tìm, cần phải tìm ra trước khi ma tinh xuất thế.”

Dứt lời, Trần Vi Viễn vung tay, hình ảnh bên trong thủy kính hóa thành hơi nước rồi biến mất.

Chỉ dư lại Trần Tiện Ngư đứng tại chỗ, sắc mặt đau khổ.

——

Thiên Cơ Các.

Trần Vi Viễn ngồi ngay trong Thạch đình, cúi đầu quan sát quân cờ đen trắng tung hoành trên bàn cờ.

Thế sự như cờ, đều có quỹ đạo mạch lạc.

Ma tinh xuất thế, thiên địa loạn lạc, tộc trưởng lão trong tộc cứ như lâm phải đại địch, với hắn mà nói, cũng chỉ là ván cờ mới mà thôi.

Không có sự tình nào có thể vượt khỏi khống chế của hắn.

Có tinh sĩ đầu đội khăn vuông đi vào đình, khom mình hành lễ, cầm trong tay mấy trang giấy hoàng kim, “Thiếu các chủ.”

Trần Vi Viễn nghiêng đầu: “Là bảng Nguyệt Thiên cơ?”

“Đúng vậy.” Tinh sĩ trình lên, “Thỉnh thiếu các chủ tɧẩʍ ɖυyệt.”

Trần Vi Viễn duỗi tay lấy qua, rũ mắt nhìn lướt.

Có năm trang tất cả, phân biệt là thực lực cao nhất Tu chân giới từ Thiên, Địa, Người, ngoài ra, còn có bảng Pháp khí, bảng Mỹ nhân.

Trên bảng Thiên vẫn chỉ có mấy cái tên, cao thủ cư vị, là tông chủ Thiên Tông, Tê Vân Quân.

Bảng Địa có hàng trăm cái tên, ấn theo tu vi mà phân ra, có không ít biến động so với trước.

Còn có bảng Pháp khí.

Đứng đầu bảng, vẫn là Tu La Kiếm lây dính vô số sát nghiệt trong tay lão tổ Luyện Phệ Hồn, theo sau là Huyền Thanh Độ Ách Kiếm thuộc sở hữu của tông chủ Thiên Tông, còn lại đều là các pháp bảo trấn môn ở các tông môn……

Thứ tự cũng không biến động so với trước kia.

Mà trên bảng Mỹ nhân, đã đầy những cái tên, trừ bỏ chỗ trống đứng đầu bảng.

Tên này, hắn vẫn luôn tự mình viết.

Mà người đứng đầu bảng, đã suốt bảy năm chưa có biến hóa.

Đầu ngón tay Trần Vi Viễn động linh lực, vận dụng bí pháp, cẩn thận viết tên Từ Thanh Nguyệt trên đầu bảng Mỹ nhân.

Chợt, năm trang giấy hóa thành ánh vàng kim lóa mắt dung nhập vào thiên địa.

Cùng lúc đó, tin tức Thiên cơ bảng đổi mới, đã truyền khắp Tu chân giới.

——

Lưng chừng núi Nhạn Hồi Phong.

Một hồ nhiệt tuyền nằm chếch trong núi đá, nhiệt khí bốc hơi lượn lờ chung quanh.

Động tác Thẩm Thù nhanh nhẹn mà cởϊ qυầи áo, nhảy vào trong nước.

Nhiệt khí huân hắn đến có chút choáng váng, gương mặt nóng lên, bên tai hồng như nhỏ máu.

“Sao lại gấp như vậy?” Trên bờ truyền đến thanh âm của Diệp Vân Lan.

Thẩm Thù nhấp môi không hé răng, cũng không dám nâng tầm mắt nhìn lên, chỉ có thể áp xuống nỗi lòng, ẩn đi bóng ma tối tăm, không lộ ra sơ hở.

Hắn đặt tầm mắt rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của người nọ, nghe thấy tiếng vuốt ve trên vải chảy đến bên tai.

Rồi sau đó, hắn nhìn thấy xiêm y màu trắng thuần rơi trên mặt đất.

Giống từ mảnh tuyết bị gió thổi tới từ đỉnh núi xa xa.

Một đôi chân bước lên đá cuội gập ghềnh, đạp sương mù đi tới.

Lại phảng phất như đạp lên đầu quả tim hắn.

Chân đối phương thả vào trong nước.

Tiếng nước vang nhẹ, nhấc lên vài làn sóng nhẹ nhàng. Tâm Thẩm Thù cũng run lên.

“Nóng thật.” Diệp Vân Lan nhíu mi, “Ngươi vừa rồi gấp gáp nhảy xuống như vậy, không bị nóng sao?”

Thẩm Thù khàn khàn nói: “Ta…… Không sợ nóng. Trên bờ hơi ướt, sư tôn…… Cẩn thận.”

Chậm rãi thích ứng với dòng nước, sau đó Diệp Vân Lan mới ngâm cả mình vào ôn tuyền.

Y gối đầu lên bờ hồ, tóc đen thật dài tán ra trong nước, có vài sợi chảy nhẹ đến trước mắt Thẩm Thù.

Thẩm Thù chăm chú nhìn vài sợi tóc kia, một lúc lâu, chung quy cũng không nhịn được, giơ tay chạm nhẹ chúng ngay trong nước, nhẹ nhàng chạm chạm.

Diệp Vân Lan cũng không cảm nhận được động tác nhỏ này của hắn.

Suối nước này đối với y, thật có chút nóng. Nóng đến gân cốt mềm mại.

Mới vừa rồi giao thủ cùng Thẩm Thù cũng không thấy gì, nhưng thả lỏng một chút, chỗ bả vai liền đau nhức khôn cùng.

Túi da này của y, thật sự có chút yếu ớt.

Giơ tay nhéo nhéo vai phải, vẫn thấy không khỏe.

“Thẩm Thù.” Y bỗng nhiên thấp giọng gọi, thanh tuyến mang theo một tia lười biếng, “Lại đây, giúp vi sư xoa xoa vai.”