Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Cự Tuyệt Làm Pháo Hôi

Chương 10: Cho dù là cái gì, sư tôn đều sẽ cho ngươi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Y nghĩ, đời trước chính mình đột ngột qua đời do tăng ca.

Không cần sống bán mạng như vậy nữa cũng thật tốt.

Sau đó y nằm thẳng xuống, nhìn bầu trời trong xanh phát ngốc, ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá rậm rạp.

“Sư thúc, sư thúc, chúng ta ăn lẩu đi.” Khuôn mặt nhỏ của Tần Sương xuất hiện ở phía trên tầm mắt y.

Lục Hào bật cười: “Ra ngoài dạo chơi, nào có lẩu ăn.”

Hôm nay y làm trứng cuộn, bánh hạt dẻ, bánh táo đỏ, cơm nắm nhỏ cùng thịt bò chưng, cộng thêm hai cái đùi gà.

Bọn họ chạy đã mệt, liền ngồi lại bắt đầu ăn, Lục Hào nheo nheo mắt, cơn buồn ngủ bắt đầu đánh úp, dặn dò một tiếng đừng chạy xa, liền tiến vào mộng đẹp.

Tần Sương ngẩn ngơ, ghé sát vào hai mắt nhìn chằm chằm Úc Ẩm.

“Có phải sư thúc vì chăm sóc ngươi quá vất vả, mới như vậy không?”

Úc Ẩm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Nhìn Lục Hào đang ngủ say, y xác thật mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc mình.

Hắn ngồi ở bên cạnh Lục Hào, kéo tấm đệm sang, nhẹ nhàng đặt lên người y.

Khi tỉnh dậy không lâu lắm, Lục Hào ngồi dậy, cái đệm từ trên người rơi xuống, y lại lần nữa gấp gọn, nhìn bọn họ chân trần đạp nước trong dòng suối nhỏ, cầm kiếm ở trong nước chém tới chém lui.

Trong tay y cầm một tờ giấy, gấp thành máy bay giấy dùng linh lực gia cố góc cạnh, nhẹ nhàng hà một hơi.

“Bảo bối nhi, đón lấy!”

Tiếng nói vừa dứt, máy bay giấy từ trong tay bay đi, Tần Sương ở trong nước nhảy dựng lên, muốn bắt lấy máy bay giấy trên đỉnh đầu.

Lục Hào cười ha ha: “Tiểu Ẩm Nhi cũng phải bắt… Mau bắt lấy.”

Úc Ẩm: “……”

Như vậy giống như có chút ngốc, hắn đứng không nhúc nhích.

Ngón tay Lục Hào ngoéo một cái, trong miệng ngân: “Chiếc máy bay giấy thủa bé, cuối cùng cũng quay trở lại trong vòng tay tôi ~”

Y ngồi giơ tay, vừa vặn khiến máy bay ngừng ở trên tay y.

Tần Sương tò mò: “Sư thúc hát bài gì thế, thật thú vị.”

Lục Hào đứng lên, lại lần nữa đi vào trong : “Có muốn nghe tiếp không?”

Hai đứa nhóc gật đầu, y ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, đột nhiên nâng tay hất nước lên người bọn họ.

“Tôi vẫn nhớ rằng bạn nói nhà là tòa lâu đài duy nhất… Theo hương lúa…”

(Bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=wmpFNYo5lf0)

Tiếng ca trộn lẫn với tiếng cười, bọn họ đạp lên nước rầm rầm, thời gian đem thân ảnh ba người dừng lại.

Thẳng đến khi mặt trời ngã về phía tây, hai đứa nhỏ chơi mệt, một nhóc được Lục Hào ôm vào trong ngực, một nhóc dựa vào bả vai y.

Còn chưa trở lại Bạch Hoa Điện, đã nặng nề thϊếp đi.

Chờ hai người bắt đầu tu luyện, thể lực gia tăng về sau, thời gian có thể ngủ một giấc đã có thể nói là rất khó hưởng thụ rồi.

Y đi vào phòng Úc Ẩm, buông Tần Sương trước, tiếp đó là tiểu đồ đệ, lúc muốn đứng dậy, lại phát hiện mình bị kéo lại.

Lục Hào khựng lại, trong tầm mắt xuất hiện một cái đuôi màu đen, quấn quanh cánh tay y, nơ bướm hồng nhạt còn ở đó. Y xấu tính duỗi tay chọc chọc, Úc Ẩm buông y ra, trở mình nằm úp xuống ngủ.

y nhìn đến ngứa tim, cúi thân xuống hôn một cái lên khuôn mặt Úc Ẩm.

“Tiểu Ẩm Nhi ngoan.”

Thừa dịp bọn họ ngủ, Lục Hào đi tìm Vi Tắc Minh. Nhìn sư huynh đang ngủ, y duỗi tay bịt mũi Vi Tắc Minh, trong lòng yên lặng đếm.

Quả nhiên, mới 30 giây, Vi Tắc Minh liền bị nghẹn tỉnh.

Thấy là Lục Hào, hắn chống tay liền đứng lên, nhéo lỗ tai Lục Hào: “Đệ cái tên nhãi chết tiệt! Đang êm đẹp, phá huynh ngủ làm gì!”

Không nghĩ tới hắn còn hung như vậy với mình, Lục Hào giơ tay lên đầu hàng: “Đệ sai rồi sai rồi.”

Vi Tắc Minh không từ trong giọng y nghe ra được một chút thành ý nào.

“Sư huynh, đệ thơm không?”

Lục Hào vừa hỏi như vậy, hắn theo bản năng ngửi ngửi.

“Không phải rất bình thường sao.”

“Có cái gì bình thường, sao người khác ngửi được, nhưng chính mình ngửi lại không thấy gì!”

Vi Tắc Minh nhấn nhấn thái dương: “Hả? Không phải huynh đã nói với đệ rồi sao?”

Lục Hào: “……”

Còn có một bác sĩ vô trách nhiệm như vậy sao?

“Sinh mệnh của đệ đang xói mòn, linh lực không khống chế được giảm đi, toát ra là chuyện bình thường, nhưng vì sao đệ lại không biết chứ, thật hiếm lạ.”

“Dựa theo cái tốc độ này đi xuống, rất có khả năng sẽ bỗng nhiên biến trở về nguyên hình, nhưng không có việc gì, đến lúc đó huynh tưới chút Linh Dịch cho đệ, qua hai ngày liền biến thành người.”

Lục Hào đỡ trán: “Huynh có thể một lần nói hết tình trạng bệnh của đệ được không, đệ còn tưởng rằng mình bị làm sao.”

Vi Tắc Minh nhéo nhéo mũi y: “Không biết cũng không phải chuyện gì lớn, hiện tại mùi của đệ rất tươi mát nha.”

Ngón tay hắn ở trên cánh tay Lục Hào không ngừng chọc, còn cảm thán: “Càng chọc càng thơm, rất thơm.”

“……”

Lục Hào ấn cái trán hắn đem người đẩy ra: “Cảm ơn sư huynh, đệ cáo từ trước.”

Vi Tắc Minh chạy ra, ở phía sau kêu: “Uống hết dược thì chạy tới chỗ huynh lấy, đừng kéo dài…”

Cứ như vậy bình đạm qua nửa tháng.

Hôm nay ăn xong bữa sáng, Tần Sương đã tới Bạch Hoa Điện chờ Úc Ẩm.

Hai nhãi con đem kiếm gỗ dắt ở phía sau, tiểu gia hỏa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Lục Hào khảy khảy tóc trên trán tiểu đồ đệ: “Hôm nay đã bắt đầu luyện kiếm?”

Hắn giơ lên một nụ cười: “Đúng vậy.”

Lục Hào đem quả táo gọt thành thỏ con, cũng đưa nước cho bọn họ, sau đó tự mình đưa hai người bọn họ tới học đường.

Lãnh Hoán Thanh đứng ở cửa, thấy y liền gật gật đầu: “Sư huynh.”

Lục Hào cười: “Ngươi còn dạy thay sao.”

Cũng không muốn hỏi hắn dạy tới khi nào, miễn khiến cho Lãnh Hoán Thanh cho rằng, y giống như nằm trong vùng của hắn.

Y chuyển tầm mắt, không nhìn thấy ánh mắt rối rắm của Lãnh Hoán Thanh, sau đó cong lưng nhẹ giọng dặn dò hai đứa nhỏ: “Đi đi, phải nỗ lực đó.”

Úc Ẩm sửa sửa quần áo: “Sư tôn, ta đi đây.”

Lục Hào nhìn đến ngứa tim, thật sự muốn hôn một cái lên khuôn mặt mềm như bông.

Y giơ tay lên, trong lòng vui vẻ, hiện tại tiểu đồ đệ so với mấy ngày hôm trước, đã không còn lạnh nhạt, xem ra lỗ lực của mình vẫn hữu dụng.

Một mình trở về chỗ ở, đem ghế nằm lấy ra, lại bày kim chỉ, trước mặt đặt một cái gương, bên trong là hình ảnh một nữ tử áo đỏ dạy nghề thủ công, đang nói chuyện, dạy từng bước, thứ này cũng là Lục Hào nhờ Trương Hiên làm.

Y cúi đầu, nhấp nhấp đầu sợi, đem kim tới trước mắt, nín thở muốn xuyên qua lỗ nhỏ.

Thử năm sáu lần, cũng không xuyên qua được.

Y bỗng nhiên gõ đầu, người này bị bệnh, chỉ số thông minh cũng giảm theo, có thể dùng linh lực a. Y dùng linh lực bao lấy sợi chỉ, liền dễ dàng xuyên qua, sau đó cầm mảnh vải lên, nhìn theo nữ tử trong gương mà khâu.

“Tê.”

Lục Hào đem ngón tay đặt ở bên môi: “Thật sự sẽ bị kim đâm.”

Đừng khinh thường ta.

Bận rộn một ngày, nhìn thứ trong tay xấu đến cực kỳ, tâm trí và thể xác y đều mệt mỏi.

Úc Ẩm khi trở về, liền thấy y đang nằm ngủ ở trên ghế, người này từ khi nào đã không phòng bị như vậy.

Hắn chậm rãi tới gần, hô hấp phả vào mặt Lục Hào.

Ở trên người của ngươi rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Vươn tay nhẹ nhàng vuốt lông mi Lục Hào, y trong cơn mê mang cảm thấy nhột, tưởng muỗi, nâng tay lên vẫy vẫy.

Lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt, thấy là Úc Ẩm liền nở nụ cười một chút, đem Úc Ẩm đặt lên trên đùi mình, gương mặt cọ cọ vào đầu hắn: “Tiểu bảo bối ~”

Úc Ẩm nháy mắt cứng đờ, hô hấp cũng cấp tốc, tay nhỏ nâng lên cuối cùng vẫn không có đẩy y ra.

Xoa xoa, y bỗng nhiên phản ứng lại, đây giống như không phải đang nằm mơ!

Lục Hào cả kinh, nhìn tóc Úc Ẩm bị mình xoa loạn: “Ngươi đã trở lại? Hôm nay sao về sớm như vậy.”

Úc Ẩm nhìn bộ dáng y ngây ngốc, không nhịn được cười: “Không còn sớm sư tôn, mặt trời đã xuống núi.”

“A, như vậy sao.” Nghe tiểu đồ đệ nói như vậy, mới phát giác thời gian qua thật mau.

Úc Ẩm cầm lấy thứ đồ trong tay y, nhìn những thứ giống như con rết đang bò trên mặt đất, Lục Hào tay mắt lanh lẹ đem đồ vật cướp về, một phen nhét vào bên trong nhẫn trữ vật của mình.

Đùa chứ, loại chuyện xấu hổ này, sao y có khả năng để cho người khác biết.

Y ngó trái ngó phải trên người Úc Ẩm, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Kiếm gỗ của ngươi đâu?”

Buổi sáng bảo bối còn đeo ra cửa, sao hiện tại lại không thấy rồi.

Ánh mắt Úc Ẩm lạnh đi trong chớp mắt, nhanh chóng đem cảm xúc giấu đi, lắc lắc đầu.

Sau đó dời đề tài: “Đói bụng.”

Lục Hào nhìn ra hắn rất không cao hứng, cũng không nói thêm gì, trong lòng đã có suy tính.

Các đệ tử sẽ được tách ra làm hai một bên là chưa bắt đầu tu luyện một bên khác là đã tiến vào tu luyện, hiện giờ bọn họ đã bắt đầu thăng cấp, gặp gỡ người khác khẳng định sẽ càng nhiều, sợ là trong lúc học đã xảy ra chuyện gì không vui.

Nếu không làm gì đó tiến độ học tập của hắn sẽ bị chậm, tâm tình cũng hạ xuống.

Y đứng lên: “Được, sư tôn làm gì đó cho Tiểu Ẩm Nhi ăn.”

Sau đó cầm một cái pudding sữa bò đặt ở trên bàn, y vốn dĩ cho rằng làm ra sẽ rất khô, không nghĩ tới mùi vị còn có thể chấp nhận được, thơm mùi sữa.

“Rửa tay trước rồi ăn điểm tâm, chờ một lát liền có thể ăn cơm.”

Úc Ẩm một mình ở bên ngoài, trong tay cầm nĩu nhỏ do Lục Hào làm, tò mò chọc lên trên miếng pudding, pudding mềm mềm liền lảo đảo lắc lư đong đưa.

Hắn cắt một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào khuếch tán ra.

Tâm tình hơi tốt lên chút, mím môi tiếp tục ăn.

Lục Hào đứng ở phía sau, từ khe cửa trộm quan sát, thấy Úc Ẩm thích, y cuối cùng cũng yên tâm, chỉ là nhìn bộ dáng kia của Úc Ẩm tựa hồ có chút chưa đã thèm.

Chuẩn bị xong đồ ăn, y ngồi ở bên cạnh Úc Ẩm: “Điểm tâm ăn ngon chứ?”

Tiểu đồ đệ gật đầu.

“Còn muốn ăn không?”

Úc Ẩm do dự, không biết Lục Hào có ý tứ gì.

Nhìn hắn không trả lời, Lục Hào hơi hơi thất vọng, cố tình mở đường cho hắn: “Nếu cảm thấy ngon, có thể nói với ta.”

" Cho dù là cái gì, sư tôn đều sẽ cho ngươi.”

“Cái gì… Cũng sẽ cho ta?”

Lục Hào cười tủm tỉm gật đầu: “Đương nhiên.”

“Cho dù là trong cuộc sống, hay là thức ăn, muốn cái gì đều có thể nói cho ta.”

Nói xong liền chờ mong nhìn hắn.

Úc Ẩm rũ mắt xuống, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ tươi cười sáng lạn: “Ta hiểu rồi.”

Nói xong một câu này, hắn liền không nói nữa.

Lục Hào: “……”

Ngươi hiểu, nhưng ngươi phải nói với ta!

Rồng con học rất giỏi nha, thế mà còn học cách nói cho có lệ.

“Vậy hôm nay vì sao lại không vui?”

Úc Ẩm lắc đầu: “Không có không vui, sư tôn vì sao lại hỏi như vậy?”

Lục Hào chợt cảm thấy tim nặng trĩu, nhãi con nhà mình quá lạnh nhạt đi. Không phải quan hệ đã hòa hoãn rồi sao? Vì sao lại không muốn nói thật với mình.

Y mặt vô biểu tình tự mình giận dỗi, trong chén lại bỗng nhiên nhiều thêm một miếng thịt kho tàu.

Y kinh ngạc ngẩng đầu, Úc Ẩm nói: “Sư tôn ăn.”

Bởi vậy, Lục Hào lập tức nguôi giận.

Tức giận với một đứa nhóc, y có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn nhóc con, ngươi cũng phải ăn nhiều một chút, về sau mới có thể cao lớn dũng mãnh.”

Úc Ẩm nhíu mi, đại khái suy đoán ra ý tứ cao lớn dũng mãng của y, hắn cúi đầu cắn một miếng thức ăn.

Hắn giả vờ lơ đãng hỏi: "Sư tôn, sao gần đây người luôn nói những điều kỳ lạ vậy? Còn bài hát đó, chúng ta cũng chưa từng nghe qua."

Đây thực sự là câu hỏi của một đứa trẻ 6 tuổi sao?

“Chỉ là nhớ quê hương, ngẫu hứng hát bài hát nho nhỏ của quê hương thôi, rất nhiều người biết đến”.

Úc Ẩm đạm nhiên gật đầu: “Vậy sao.”

Cũng không biết cái lý do này có đáng tin hay không, Lục Hào dù sao cũng không sợ, lúc còn đang được hưởng ánh mặt trời, liền xuyên qua, là hàng thật giá thật.

Chỉ cần y vẫn là y, thì sẽ không sợ bị người hoài nghi.

Lục Hào kỳ thật cũng không muốn giấu giếm quá nhiều cái gì.

Trừ bỏ là người xuyên tới phải giấu, nếu không thì lộ tẩy làm một dị loại cũng không phải chuyện tốt.

Hiện tại y cùng lắm là một tên sư tôn kỳ quái thôi.

Sắc trời dần tối xuống, Lục Hào đi một chuyến đến Vô Đồ Điện, Bùi Nhất Minh đứng ở trong viện, cũng đang phiền não như y.

Lục Hào hỏi Tần Sương ở đâu, Bùi Nhất Minh chỉ vào bên trong phòng ngủ, cuối cùng y ở trong góc tìm thấy Tần Sương cảm xúc đang trầm thấp.

Ngồi xổm phía sau tiểu gia hỏa, vỗ nhẹ bả vai hắn một cái: “Tiểu Sương Nhi, sao lại không vui?”

Tần Sương sợ tới mức từ trên mặt đất đứng bật dậy: “Sư thúc! Sao người lại tới đây.”

Lục Hào cười ngồi xổm xuống, đối mặt với hắn.

“Hôm nay Tiểu Ẩm Nhi trở về tâm tình cũng không tốt lắm, ta còn đang muốn đi hỏi tình huống với ngươi một chút, thế mà ngươi lại cũng không vui sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »