Chương 7: Ngươi rốt cuộc là ai

Sau đó y hoàn toàn thả lỏng, mơ mơ màng màng nằm nghỉ ngơi, khoảng khắc sắp tiến vào mộng đẹp, chân trời truyền đến tiếng hét lớn, ngân quang chợt lóe, cây thương Hồng Anh nửa đường tạm dừng một chút, sau đó chỉ thẳng vào yết hầu y.

“Lục Miểu Miểu, ngươi cái đồ xấu xa, còn ngủ được!”

Lục Hào bỗng nhiên bừng tỉnh, nâng tay chắn ánh mặt trời, lười biếng híp mắt, nhìn thiếu niên y phục đen trước mặt.

Hoàn toàn không có một chút cảm giác bị uy hϊếp tính mạng.

Là người quen cũ.

“Hửm, Tiểu công chúa?”

Tiểu công chúa, kỳ thật là tiểu cung chủ Huyền Thiên Cung.

Nhưng tính cách của hắn thật sự rất giống một tiểu cô nương, hơn nữa có mẫu thân hắn, các môn phái đều sẽ nể mặt vài phần, tên này liền như một công chúa điêu ngoa.

Ngược lại là song bào thai Hoa Thiều Linh muội muội hắn trầm ổn hơn nhiều.

Ở chỗ Lục Hào, được xưng hô như vậy.

“Ngươi mặc thứ quần áo quái quỷ gì vậy.” Hoa Thiều Vân vẻ mặt khinh bỉ.

“Không phải của mình thì vĩnh viễn không phải là của mình.”

Hắn cau mày đá hai cái vào ghế nằm: “Lên đánh một trận.”

Lục Hào lười nhác xoay người: “Ta nhận thua.”

Hoa Thiều Vân sửng sốt, thu hồi thương dài, đứng ở trước mặt Lục Hào, tay dán lên cái trán y:

“Bị A Thanh mắng đến hồ đồ rồi?”

Lục Hào kéo tay hắn ra: “Đừng nghĩ ta hồ , ngươi mới bị mắng.”

Hoa Thiều Vân suy sụp ngồi xuống: “Ta còn muốn bị hắn mắng, đánh ta lại càng tốt.”

Lục Hào: “……” Thiếu niên, hình như tính cách của ngươi lộ rồi.

“Nhưng mỗi lần gặp mặt, hắn đều trầm mặc không nói, nói không được mấy câu liền đi, nếu được giống như ngươi…”

Nói xong, thật sâu thở dài.

Dường như hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà ngẩng đầu lên: “Bộ dáng nửa chết nửa sống của ngươi là làm sao? Bị phạt như thế thực mất mặt, nhưng chuyện nho nhỏ này tính là gì? Mục tiêu của chúng ta, là Lãnh Hoán Thanh!”

Lục Hào bị hắn ồn ào đến phiền, lại trở mình: “Ai da, thích hắn quá mệt mỏi, ta từ bỏ.”

Hoa Thiều Vân như con chó to, lại dịch đến trước mặt y, vô cùng đau đớn: “Ngươi làm ta rất thất vọng.”

Lục Hào: “……”

Y mở to mắt: “Hố sâu không có hồi âm, đáng để ta nhảy xuống sao?”

Hoa Thiều Vân vừa nghe càng có tinh thần: “Không nhảy thử một cái, sao ngươi biết được có hồi âm hay không chứ!”

Ánh mắt Lục Hào nhìn chằm chằm vào tên thiểu năng trí tuệ, từng câu từng chữ: “Ta ném một hòn đá nhỏ xuống xem thử, không phải được rồi sao, vì sao nhất định phải tự mình nhảy xuống?”

???

Hoa Thiều Vân ngơ ngác: “Không phải ngươi hỏi ta có đáng để nhảy hay không sao, ngươi cũng không có nói còn có thể lựa chọn cục đá.”

“……”

Lục Hào hít sâu một hơi: “Đúng, tất cả đều là ta sai. Không nên cùng ngươi thảo luận vấn đề hoang đường như thế.”

Canh xương sườn còn đang sôi, hơi nước không ngừng thổi qua hai người bọn họ, che đi tầm mắt của Hoa Thiều Vân, hắn nâng tay lên vẫy vẫy: “Đây là thứ gì, còn có mùi lạ.”

“Xương sườn.”

Hoa Thiều Vân như gặp quỷ nhìn y, một phen mở nắp nồi.

Đúng thật.

Đối với loại người như Lục Hào, luyện chế độc dược tương đối phù hợp với tính cách của y.

“Không phải chứ… Ngươi là…”

Bỗng nhiên một đoàn người đi đến, thấy Lục Hào liền vui vẻ chào hỏi: “Lục Tiên Quân, thứ ngài muốn đã mang đến!”

Y vui sướиɠ từ trên ghế nằm đứng lên: “Làm phiền các ngươi rồi.”

Trương Hiên gãi gãi đầu: “Ngài đừng nói lời khách sáo, nguyên liệu nấu ăn đều là tìm người chọn mua kĩ lưỡng, đồ ăn bốn mùa đều có, đều rất an toàn, ngài yên tâm.”

Lục Hào gật gật đầu, dùng linh lực thăm dò túi trữ vật, thăm dò rõ ràng đồ bên trong, xác thật là cái gì cần có đều có.

Rồng con sẽ không cần lo lắng ăn không no.

Lục Hào lại nói: “Thuận tiện giúp ta làm ấm vách đá trong phòng thêm chút, hôm nay có thể làm xong không?”

Trương Hiên gật đầu: “Chỉ mỗi chuyện này thôi, không có vấn đề, một lát là xong.”

Dặn dò xong, canh hầm cũng xong, trong tay y cầm cái đĩa ngồi xổm xuống, gắp chút xương sườn ra.

Đặt chảo vào ngọn lửa, đem thịt đi chiên đến vàng.

Rắc gia vị lên, sau đó là mè trắng.

“Đại công cáo thành.” (Chỉ một ai đó cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.)

Hoa Thiều Vân: “……”

Còn tưởng rằng Lục Hào muốn làm gì.

Thì ra là làm cái này!

Hắn tức giận không nhịn được: “Ngươi nhìn xem cái dáng vẻ này của ngươi đi! Tinh thần nào còn phấn chấn như trước, ngươi như vậy, căn bản không xứng làm đối thủ của ta! Tỉnh lại đi!”

“Từ giờ trở đi, ta phải tiến hành huấn luyện ngươi, thẳng đến khi ngươi giống như này mới được.”

Lục Hào nhận đồ ăn, giơ tay đầu hàng: “Xin ngươi đó đừng quấy nhiễu đến ta nữa, ta tha thiết cuộc sống hiện tại, thật sự không dễ dàng làm được!”

Y đối với thiếu niên trước mặt hạ lệnh tiễn khách: “Ta thật sự rất vội, ngươi về nhà đi.”

Nói xong liền đi, Hoa Thiều Vân nhắm mắt đi theo đuôi: “Làm sao vậy, muốn đi đâu?”

Trong giọng nói của hắn mang theo hưng phấn, không chịu tin Lục Hào sẽ cứ như vậy mà dừng tay.

“Đi đón tiểu đồ đệ của ta.”

“Không phải hắn ở chỗ này sao? Còn cần đi đón?”

Lục Hào xua tay: “Ngươi không hiểu, đón nhãi con trong nhà, gia trưởng cũng có thể đến đón.”

(*Gia trưởng được định nghĩa là người làm chủ một gia đình. Là người gánh vác những trách nhiệm to lớn trong gia đình.)

Hai người đi trên đường, y bỗng nhiên nhìn Hoa Thiều Vân, lấy tay che trước người mình: “Ngươi dính ta như vậy, lải nhải dài dòng…”

“Người ngươi thích không phải là Lãnh Hoán Thanh, mà là ta đi!”

Hoa Thiều Vân: “……”

Sau một lúc lâu hắn mở miệng: “Lục Hào.”

“Hử?”

“Ngươi thật không biết xấu hổ.”

Hai người nói nói đã chạy tới cửa học đường, miệng Hoa Thiều Vân còn đang lải nhải.

“Tiểu đồ đệ có cái gì tốt? Hắn giống Lãnh Hoán Thanh sao? Có thể cho ngươi ấm áp sao? Có thể đêm khuya ôm ngươi sao… Có thể thỏa mãn ngươi… Ưm!”

Lục Hào không thể nhịn được nữa: “Câm miệng của ngươi đi, nhóc rồng nhà ta vẫn là trồi non, không được dùng cái ý tưởng dơ bẩn đó làm bẩn hắn!”

“Ta mới không theo đuổi Lãnh Hoán Thanh làm gì, mới không thèm huấn luyện ngươi! Ta vĩnh viễn! Không cần nam nhân!!”

Khí thế hùng hồn nói xong, lại phát hiện lực chú ý của Hoa Thiều Vân căn bản không ở đây, hắn ô ô kêu hai tiếng, nhìn phía sau Lục Hào, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng hưng phấn.

Lục Hào bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, chậm rì rì xoay người, quả nhiên, hai đứa nhóc đang đứng chung một chỗ với Lãnh Hoán Thanh, mắt lạnh nhìn y.

Lục Hào xấu hổ khụ hai tiếng: “Chào sư đệ, chào các bạn nhỏ.”

Hoa Thiều Vân đầy mặt đỏ ửng: “A Thanh… Lãnh, Lãnh điện chủ.”

Lãnh Hoán Thanh nhíu mày: “Nếu sư huynh đã tới, vậy dẫn bọn hắn trở về đi."

Lục Hào vội không ngừng gật đầu: “Được rồi được rồi, sư đệ, ngày mai ta mời các vị sư huynh tới Bạch Hoa Điện ăn cơm, nếu ngươi có rảnh, cũng đến đi.”

Lãnh Hoán Thanh nhìn y cười, cảm thấy ngực khó chịu một chút: “Ngày mai gặp.”

Lục Hào gật đầu: “Được.”

Dù sao y chỉ là khách khí, nam chủ khẳng định là sẽ không tới.

Úc Ẩm nhìn Hoa Thiều Vân, ngày thường vừa thấy mặt hai người liền sẽ đánh đến ngươi chết ta sống, thế nhưng hôm nay lại tâm bình khí hòa ở chung một chỗ.

Lãnh Hoán Thanh chịu không nổi ánh mắt nóng rực kia của Hoa Thiều Vân, nhanh chóng bỏ chạy.

“Chúng ta cũng xuất phát thôi.”

Lục Hào cong người, lấy hoa quả khô phân cho hai người bọn họ, sau đó nhéo nhãi con một cái.

Úc Ẩm hơi hơi ngẩng đầu, tuy rằng thấy không rõ biểu tình của Lục Hào, nhưng có thể chân thật cảm nhận được tâm tình vui sướиɠ giờ phút này của y, cảm nhận được lòng tốt của y.

Ánh mắt này như thế nào cũng không rời ra được, hơi hơi cắn một ngụm quả khô, thật sự rất thơm ngọt.

Trở lại trong Điện, Lục Hào chậm rãi bày chén đũa, ngẩng đầu lên ghét bỏ nói: “Sao ngươi còn ở đây?”

Hoa Thiều Vân ôm tay: “Ta muốn nhìn chằm chằm ngươi, xem ngươi đang chơi trò gì.”

“……”

Lục Hào cũng chuẩn bị cho hắn một bộ chén đũa, Hoa Thiều Vân cự tuyệt: “Không, ta không ăn!”

Lời nói trực tiếp bị mắc kẹt bởi miếng xương sườn, vừa mới bắt đầu còn không dám động, sau đó mùi hương nồng đậm tràn đầy khoang miệng, hắn thử nhai nhai.

Oa, hương vị thật sự rất phức tạp, ngoài ý muốn làm người ta nghiện, thơm!

“Chỉ là mùi vị có chút nhạt.”

“Vô nghĩa, là cho trẻ nhỏ ăn.”

Lục Hào trợn trắng mắt, lập tức cười tủm tỉm hỏi Tần Sương: “Ăn ngon không?”

Tần Sương nghiêm túc gật đầu: “Ăn ngon.”

“Tiểu Ẩm Nhi thì sao, ngon chứ?”

“Ừm, đa tạ sư tôn.”

Lục Hào nhịn không được mà cười, nhóc con, giả bộ rất giỏi.

Ăn cơm xong, hai tiểu gia hỏa ở trong sân cầm kiếm gỗ so chiêu, bọn họ cũng sắp tiến hành tu luyện dẫn khí nhập thể.

Lục Hào pha trà, ngồi ở một bên cười nhìn bọn họ.

Lại phát hiện tuy rằng bước chân Úc Ẩm không quá vững vàng, nhưng chiêu thức lại có bài bản hẳn hoi, không giống Tần Sương không hề có trật tự.

Trong lòng y cả kinh.

Chẳng lẽ…

Mình thu được một nhóc thiên tài!

Úc Ẩm thấy Lục Hào nhìn chằm chằm vào mình lộ ra tươi cười hình thù kỳ quái, hơi hơi phân tâm, bởi vậy, động tác trên tay cũng không còn tiêu chuẩn.

Chỉ chốc lát sau, hai người ngươi trốn ta né, nhảy đến mồ hôi đầy đầu.

Lục Hào lau lau cái trán cho bọn hắn, chỉ vào xích đu trong viện mới làm: “Nghỉ một lát, muốn ngồi thử không?”

Tần Sương tò mò đi quanh, cẩn thận vươn đầu ngón tay đi chọc chọc xích đu.

Lục Hào đầy mặt sủng nịch, bế hắn ngồi lên trên: “Nắm chắc.”

Tần Sương khẩn trương hề hề nắm chặt hai sợi dây thừng thô to, lưng phía sau bị đẩy, đột nhiên không kịp phòng ngừa bay lên cao.

“A! Oa!” Tiểu gia hỏa vừa mới bắt đầu còn bị dọa nhảy dựng, sau khi đẩy vài cái qua lại, liền vui vẻ, ha ha cười.

Lục Hào nhìn tiểu đồ đệ: “Tiểu Ẩm Nhi cũng tới thử một lần?”

Còn không đợi hắn trả lời, y liền ôm người lên, Úc Ẩm mặt vô biểu tình, nhưng hai tay nhỏ lại gắt gao nắm chặt.

Xích đu này có bỏ thêm chút linh lực, Lục Hào đẩy đẩy, bọn họ tự mình duỗi chân là có thể tự bay lên.

Quá mức, quá quá mức, sao có thể là Lục Hào.

Hoa Thiều Vân nhìn đến mức choáng váng, ngơ ngác giương miệng lắc đầu: “Điên rồi điên rồi, thế giới này đều điên rồi.”

Sau đó Lục Hào ở trên bàn đá lau sạch sẽ, rửa rửa tay, đổ bột mì ở mặt trên liền bắt đầu nhào.

“Sư thúc, ngươi đang làm gì?”

Lục Hào không ngẩng đầu ôn nhu đáp: “Làm mì vằn thắn cho các ngươi.”

“A!!”

Hoa Thiều Vân thật sự chịu không nổi, mù mắt rời khỏi cái nơi quỷ dị này.

Vẻ mặt hai đứa nhóc mộng bức nhìn hắn: “Tiểu cung chủ làm sao vậy, sinh bệnh sao?”

Lục Hào nghẹn cười gật đầu: “Hẳn là thế.”

Nhìn bột mì ở trong tay y chậm rãi bị nhào thành một cục, Tần Sương ngồi không yên, hai chân vừa giẫm dừng xích đu mà nhảy xuống, cơ thể nhỏ lảo đảo lắc lư, làm Lục Hào sợ tới mức đứng lên, còn tốt không bị ngã.

Tần Sương chạy đến đứng bên cạnh Lục Hào, bởi vì quá lùn mà lộ ra mỗi đôi mắt cùng cái mũi, tay nhỏ liền đập lên trên cục bột một cái.

“Từ từ!” Còn chưa kịp ngăn cản, cục bột đã in lại một dấu tay nhỏ đen đen.

Lục Hào: “……”

Hắn cũng biết chính mình gây họa, giương miệng ngơ ngác nói: “Thực xin lỗi, sư thúc.”

Lục Hào đem phần dơ kia ngắt đi, sau đó ngồi xổm xuống, dùng nước xoa tới lui xoa tay hắn đến khi sạch sẽ.

“Tiểu Ẩm Nhi cũng qua đây rửa.” Nhãi con này nhà mình, cảm giác đối với cái gì cũng không có hứng thú, dù sao y cũng phải thời thời khắc khắc chú ý, sợ xảy ra chuyện.

Tiểu hài tử quá nặng nề, không phải là biểu hiện tốt.

“Sức của Tần Sương quá yếu, ngươi lau cho hắn được không?”

Úc Ẩm không nói gì, mà trước tiên quay đầu nhìn Tần Sương đang không ngừng lau mặt, hai tay quá nhỏ, động tác đều không quá thuần thục, hắn gật gật đầu: “Được.”

Lục Hào ngồi vào một bên bắt đầu trộn nhân, không khí giữa ba người thập phần ấm áp.

Y cười càng thêm hiền từ, cứ gọi đây là thời gian chơi với con đi.

Rất nhanh đã chuẩn bị xong, y đứng lên cán mỏng bột, làm mẫu trước một cái cho bọn hắn xem.

Hai đứa nhóc không ngừng gật đầu, sôi nổi bắt đầu động thủ thực hành.

Bùi Nhất Minh cố ý ẩn nấp, đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trên mặt không tự giác mang theo ý cười, trong đầu lại bỗng nhiên vang lên đoạn dối thoại buổi chiều.

Minh Đồng đã đưa cho Vi Tắc Minh, cảm xúc khiến hắn muốn lùi bước, không dám tự mình nghiệm chứng.

Nhưng…… Nếu là giả, hắn không biết mình sẽ làm thế nào.

Cứ đứng như vậy, thẳng đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Lục Hào duỗi người, nhìn hình dạng của mấy cái sủi cảo hiếm lạ cổ quái trên bàn, còn có mấy cái tròn vo trực tiếp từ sủi cảo biến thành bánh trôi, do Úc Ẩm làm.

Y thu dọn đồ đạc.