Lục Hào còn nấu cháo cho hắn…
Giả, nhất định lại là giả.
Tần Sương kéo tay hắn: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi không đói sao?”
Úc Ẩm hoàn hồn, miễn cưỡng cười một cái: “Ừm, chúng ta đi ăn cơm sáng đi.”
Tới học đường, hôm nay lão sư không tới, tạm thời đổi thành Lãnh Hoán Thanh giảng dạy.
Toàn bộ học đường bị bao phủ bởi tầng áp suất thấp, một đám tiểu hài tử kiêu ngạo cũng không dám ho he gì.
Bỗng nhiên Lãnh Hoán Thanh dừng giảng bài, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang đi tới, vốn dĩ mặt y cũng không có biểu tình gì, chỉ là khiến người đang nhìn y tức giận.
Bước chân Lục Hào dừng lại hơi quẫn bách...
Sớm biết rằng Lãnh Hoán Thanh đang dạy học ở chỗ này, y khẳng định là sẽ không xuất hiện ở đây.
Y làm bộ bình tĩnh gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi, nhanh đến mức mọi người đều cho rằng vừa mới thấy ảo giác.
Úc Ẩm từ sáng vẫn luôn phiền muộn, một khắc này, giống như rốt cuộc cũng tìm ra lý do.
Lục Hào là vì Lãnh Hoán Thanh.
Mới đối tốt với hắn, mới có lý do tới nơi này.
Đều là đang diễn trò thôi.
Mới chờ được nửa giờ, Lãnh Hoán Thanh liền tan học.
Lục Hào ngồi ở trên ghế bên ngoài, linh lực của y vô dụng, một đường dựa vào hai chân mà đi tới, thời gian cũng không khác biệt lắm, không khiến hắn chờ lâu.
“Tiểu Thất! Có phải đệ chê mình chết chưa đủ mau sao, nhãi con sắp chết rồi còn chạy lung tung làm gì!”
Lục Hào giật mình đứng lên: “Sư huynh, sao huynh lại tới đây?”
Vi Tắc Minh hận sắt không thành thép, tóc lộn xộn nhếch hết lên, y phục cũng là của mấy ngày hôm trước.
Còn may là sư tôn hắn có để lại pháp bảo, là một không gian giới tử, bên ngoài một ngày bên trong năm ngày, có thể dựa vào cái này tăng thêm thời gian ở trong đó luyện dược.
Hắn thấy một thân y phục của Lục Hào bỗng dừng một chút, tuy rằng thoạt nhìn không tử khí trầm trầm giống trước kia, nhưng sắc mặt lại có vẻ có chút tái nhợt.
Vi Tắc Minh trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ta sao lại tới, này đều vì ai?!”
“Lại đây, ta cho ngươi uống dược.” Nói xong liền tự mình hạ thủ, cầm hai viên thuốc nhỏ, nhét vào miệng Lục Hào, mùi hương kỳ dị khuếch tán.
“Ưm…” Thật đắng!
Vi Tắc Minh tay mắt lanh lẹ, bịt kín miệng y.
Lục Hào thống khổ đến lông mày đều nhíu chặt, Vi Tắc Minh thật vất vả mới dịch tay ra, y nắm cái mũi của mình, dùng miệng hà hơi, muốn tách hương vị trong khoang miệng ra.
Mới vừa mở ra, đầu lưỡi liền ngọt, là Vi Tắc Minh ném viên đường vào.
“Hừ, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của đệ đi.”
Hắn lại đem một cái bình sứ nhỏ màu trắng nói:“Hai ngày uống một lần.”
Lục Hào nhấp môi, đầu lưỡi ở trong miệng không ngừng đỉnh vào viên đường, nghĩ thầm cuối cùng cũng sống lại.
Sau đó lại bỗng nhiên nghe thấy tin tức này, quả thực là sét đánh giữa trời quang: “Cái gì?! Hai ngày một lần?”
Dược này ăn giống như cây Hoàng Liên vậy, thật khổ.
*Hoàng liên là cây thân thảo nhỏ, sống nhiều năm, có chiều cao khoảng 30 – 40cm. Thân cây mọc thẳng và phân thành nhiều nhánh phía trên. Lá mọc so le từ dưới gốc lên, cuống lá dài 8 – 18 cm, có 3 – 5 lá chét trên mỗi phiến lá. Hai bên mép lá hình răng cưa.
Rễ hoàng liên hình trụ, màu vàng nhạt hoặc màu nâu, có nhiều rễ con phình ra thành củ dài có hình dáng tựa như chân gà. Mặt cắt của rễ màu vàng, chất bên trong vị đắng.
“Hai vị sư huynh.” Lãnh Hoán Thanh đi tới chào hỏi, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Ừm, hôm nay ngươi tới giảng bài sao?” Vi Tắc Minh vừa hỏi xong, liền quay qua trừng Lục Hào, ánh mắt như thể quả nhiên ngươi là tên bùn nhão trét không lên được tường.
Ủy khuất này y có thể nhịn sao?
Lục Hào điên cuồng lắc đầu: “Ta không phải ta không có, ngươi đừng đoán mò!”
“Ta tới đưa cơm sáng cho Tiểu Ẩm Nhi!”
Hai người vẫn không tin.
Lục Hào vội vàng chứng minh sự trong sạch, lấy nhẫn trữ vật của mình ra, đi vào bên trong giảng đường, ngồi ở trước mặt Úc Ẩm Tần Sương.
Cạch một tiếng, thả chén cháo, lại cạch một tiếng, cũng đưa cho Tần Sương một chén.
“Tiểu Ẩm Nhi, tiểu Sương Nhi, đây là cháo ta nấu, còn nóng.”
Úc Ẩm cúi đầu: “Chúng ta đã ăn, sư tôn.”
Lục Hào giơ ngón trỏ lắc lắc: “Như vậy sao được, con nít buổi sáng ăn ít như thế sao có dinh dưỡng.”
“Ăn nhiều cơm, mới có thể khỏe mạnh nha.”
Mấy ngàn tân đệ tử, bên phía nhà ăn khẳng định là sẽ không làm quá tỉ mỉ, vẫn là chính y ra tay mới được.
Y đem muỗng nhỏ đặt vào chén: “Tới.”
Thời gian bên trong nhẫn trữ vật là ngưng đọng, chén cháo này cùng với chén cháo buổi sáng Úc Ẩm nhìn thấy giống nhau như đúc, vị trí của hành thái cũng không đổi.
Tần Sương nhìn thịt nhỏ bên trong liền nhịn không được: “A Ẩm, chúng ta thử đi.”
Dứt lời không đợi hắn trả lời, liền tự mình múc một muỗng vào miệng.
Hương thơm mềm mại, gạo nấu mềm vào miệng là tan, còn mang theo vị thịt gà, thịt gà cắt nhỏ lại càng ngon.
“Thật ngon! Sư thúc!” Hắn ngẩng đầu lên không chút nào bủn xỉn khích lệ, còn xúi giục đồng bọn, “A Ẩm, ngươi mau ăn, thật sự rất mỹ vị.”
Tay áo Úc Ẩm bị hắn kéo rớt, bất đắc dĩ kéo áo trên bả vai: “Ta biết rồi.”
Sau đó ở trong ánh mắt của hai người, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hương vị xác thật không tồi.
Nghĩ như vậy, hắn lại lần nữa há mồm ăn hết nửa muỗng còn lại.
Lục Hào dịch lên phía trước hắn, hơi cong thân mình, nhìn thẳng Úc Ẩm, muốn để hắn phát hiện ra tầm mắt của mình.
“……”
Úc Ẩm lại ăn một ngụm, phát hiện Lục Hào vẫn nhìn mình chằm chằm, liền do dự mà thử mở miệng: “… Khá ngon.”
Quả nhiên trong nháy mắt, hai mắt y tràn đầy ý cười ngâm ngâm, cong thành hình lưỡi liềm.
Lục Hào bật cười, con nít sao, quả nhiên vẫn là phải nịnh.
Vi Tắc Minh cùng Lãnh Hoán Thanh cũng tò mò, đi theo vào, nhìn rõ ràng hết thảy động tĩnh của bọn họ.
Hắn lắp bắp hỏi: “Hoán Thanh, đây thật sự là Lục Hào sao?”
Lãnh Hoán Thanh lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Cần nghiệm chứng không?”
Mặt Vi Tắc Minh trầm xuống, gật gật đầu.
“Quá khác thường, ta đi tìm đại sư huynh thương lượng một chút.”
Lãnh Hoán Thanh đứng ở chỗ này, Lục Hào lại một ánh mắt cũng không cho hắn.
Tuy nói không dây dưa, nhưng đã từng thích qua một người, sao có thể nhanh như vậy liền buông, không chút nào để ý.
Vi Tắc Minh không dám nghĩ lại, phía sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Chuyện này quả thực… tựa như một người khác.
Lục Hào lại tiếp tục đứng lên, đặt lên bàn cho mỗi một hài tử mấy viên kẹo, nhóm tiểu hài nhi nhìn kẹo trước mặt, tay lại không dám duỗi ra lấy.
Sợ có độc.
Thanh danh của y sớm đã từ lớn đến nhỏ đều biết, bất quá y lại không phát hiện, cười ngâm ngâm đi lên, đưa cho Vi Tắc Minh trước, sau đó lại thả mấy viên vào lòng bàn tay Lãnh Hoán Thanh.
Đừng nhìn người này ngày thường rất cao lãnh thành thục, kỳ thật cũng là tên thích ăn ngọt.
Lục Hào thấy Lãnh Hoán Thanh cúi đầu, chỉ ngơ ngác nhìn kẹo trong tay, vỗ cánh tay hắn một chút: “Ngẩn người làm gì, này cho ngươi.”
Y lại lấy ra một cái túi nhỏ: “Đây là cho đồ đệ ngươi.”
Nghe nói tiểu đồ đệ nhà hắn bị thương rất nặng, hiện tại còn đang tu dưỡng thân thể.
Lời nói Lục Hào dặn dò thấm thía: “Thu đồ đệ không thể so với trước kia, đều là tiểu hài tử đang lớn, ngươi đừng quá nghiêm túc, đối sử với nó tốt một chút.”
Tương lai là vợ, khẳng định là sẽ còn sủng ái vô cùng.
Dù sao về sau nhất định sẽ ở bên nhau, nếu có thể làm Lãnh Hoán Thanh sớm thông suốt, Lục Hào sẽ rất vui lòng.
Dù sao, yêu đơn phương thật mẹ nó quá khổ.
Kết cục y mong muốn nhất là HE!
Úc Ẩm thấy dáng điệu nịnh nọt của y, ngực căng cứng hơi, chén cháo này như thế nào cũng ăn không vô nữa.
Lục Hào quay đầu, thấy mọi người vẫn không nhúc nhích, y tiếp đón: “Ăn đi, đừng khách khí.”
Vi Tắc Minh thở dài, dẫn đầu thả một viên vào trong miệng, hàm hồ nói: “Đều ăn đi, ăn xong rồi tiếp tục học.”
Thấy hắn lên tiếng, mọi người đều lựa chọn tin tưởng, bóc giấy gói kẹo bỏ vào trong miệng, mùi hương ngọt ngào lan tràn.
Lục Hào phi thường vừa lòng, trở về dọn chén của hai nhãi con, Tần Sương đã ăn xong, hiện tại hai tay cầm trứng, cái miệng nhỏ gặm gặm, hai bên má còn dính mấy vụn lòng đỏ trứng.
Úc Ẩm thừa hơn nửa chén, y ngồi xuống: “Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Tiểu hài tử lắc lắc đầu: “Ăn không vô.”
Lục Hào nhíu mày, nhìn Tần Sương: “Nói cho sư thúc, hôm nay ngươi cùng Tiểu Ẩm Nhi ăn nhiều không nha?”
Tiểu gia hảo này nhìn như thế nào cũng như đã đói bụng mấy ngày, miệng rồng nhà mình càng không thể nào no được.
Tần Sương vươn ba ngón tay bụ bẫm, ngón tay nhỏ còn cong xuống, thoạt nhìn giống duỗi bốn đầu ngón tay: “Ừm… Ta ăn ba cái bánh bao nhỏ, A Ẩm chỉ ăn một cái.”
Phá án.
Lục Hào đem nửa cái trứng trong tay hắn lấy ra, sợ hắn ăn quá nhiều sẽ bỏ bữa.
Thở dài thật sâu, đối mặt với nhãi con nhà mình.
Lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt hung dữ: “Ăn nhanh lên, không thể lãng phí lương thực, mọi người đều vất vả ngươi hiểu không.”
“Ngươi như vậy, là đang lãng phí công sức của mọi người, cũng là lãng phí tâm ý của ta.”
Úc Ẩm há miệng thở dốc đang muốn cự tuyệt, Lục Hào đã đập mặt bàn.
“Không ăn ta liền không đi, để mọi người nhìn xem, Úc Ẩm là đứa nhóc ăn cơm đều phải dỗ!”
“Một chút cũng không nghe lời.”
Úc Ẩm: “……”
Ánh mắt chung quanh đều dừng ở trên hai người bọn họ, Úc Ẩm cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại.
Vì sao, vì sao chứ, tu luyện nhiều năm như vậy, kết quả là còn gặp phải loại chuyện này.
Đây là tạo nghiệt gì!
Lãnh Hoán Thanh ngồi lên trên thúc giục: “Bắt đầu bài học.”
Úc Ẩm lại lần nữa cầm lấy cái muỗng, thành thạo lột sạch, cầm trứng gà lên liền cắn xuống một miếng to.
Lục Hào nhìn đến nhíu mày, dự kiến lấy túi nước ra.
Quả nhiên tiểu gia hỏa nỗ lực dùng nước miếng nuốt lòng đỏ trứng xuống.
Rồng nhỏ ngốc.
Lục Hào đặt túi miệng lên môi hắn: “Uống.”
Úc Ẩm theo bản năng mở môi, ừng ực uống mấy ngụm lớn, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, làm cho người ta thích vô cùng.
Trong khi Lục Hào cho hắn uống nước, đã trộm xoa khuôn mặt nhỏ của hắn, ho nhẹ một tiếng, áp xuống tươi cười trên mặt khi thực hiện được, đứng đắn phân phó.
“Tiểu Sương Nhi, sau khi tan học chờ ở chỗ này, ta tới đón các ngươi về Bạch Hoa Điện, buổi chiều ta sẽ làm đồ ăn ngon nha~ nhớ chưa?”
Tần Sương vui vẻ không nhịn được, Thất sư thúc thật sự là người tốt!
Gật đầu: “Nhớ nhớ, ta nhớ rồi.”
Úc Ẩm: “……”
Lục Hào lúc này mới chuẩn bị rời đi, vừa lui vừa nói: “Ngại quá, khiến mọi người chê cười rồi.”
Vi Tắc Minh cùng y sóng vai rời đi: “Ngươi biết nấu cơm từ khi nào?”
Vẻ mặt Lục Hào nghiêm lại, ngay sau đó thả lỏng biểu tình: “Trước kia có, chỉ là khi đó quá rãnh rỗi nên không xuống, hiện tại đã có Tiểu Ẩm Nhi, ta phải bồi hắn thành một đứa trẻ mập mạp.”
Vi Tắc Minh nhìn y cao hứng như vậy, hô hấp theo bản năng thả chậm.
Ánh mặt trời xán lạn, Lục Hào tươi cười càng xán lạn.
Tựa như tiểu tinh linh, làm hắn không dám quấy nhiễu.
“A đúng rồi, sư huynh.”
Vi Tắc Minh mỉm cười gật đầu: “Hửm.”
“Ngày mai các huynh tới Bạch Hoa Điện đi, chúng ta làm lẩu ăn.”
“Lẩu?”
Lục Hào gật đầu: “Đúng vậy! Ngày mai huynh nhớ mang cho ta chút Linh Dịch qua.”
Sau khi hai người tách ra, Vi Tắc Minh đi đến Vô Đồ Điện.
“Đại sư huynh.”
Bùi Nhất Minh từ trong mớ lộn xộn ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy.”
“Đệ và Hoán Thanh, cảm thấy Tiểu Thất không quá thích hợp, huynh có cảm thấy gì không?”
Mới nói xong ý nghĩ của mình, liền thấy con châu chấu xanh mượt xấu hề hề, lung lay bay vào, thoạt nhìn là dùng cỏ đan.
Bùi Nhất Minh hơi hơi sửng sốt, đưa linh lực vào, liền truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Lục Hào.
“Đại sư huynh, ngày mai sau khi hai đứa Tiểu Ẩm Nhi học xong, huynh trực tiếp qua đây, chúng ta ăn một bữa cơm.”
Hắn đối mắt với Vi Tắc Minh, buông tay: “Huynh xem, Tiểu Thất trước kia sẽ nấu cơm sao, muỗng với đũa còn không biết rõ lắm.”
“Huynh nghĩ y sẽ làm như thế nào?”
“Mang Minh Đồng đi, nhìn một cái xem có phải bị đoạt xá không.”
Bùi Nhất Minh nhíu mày, Lục Hào cho hắn cảm giác phi thường quen thuộc.
Chỉ là, mang theo quá nhiều quái dị.
Hắn càng có khuynh hướng tin tưởng Lục Hào trước kia, rồi lại sợ hãi người này không phải Tiểu Thất nhà bọn họ.
Sau một lúc lâu Bùi Nhất Minh than nhẹ: “Ngươi quyết định đi.”
Vi Tắc Minh gật đầu: “Ta sẽ nghĩ biện pháp, có thể giúp Tiểu Thất khôi phục linh mạch, nếu thất bại sẽ lại nghĩ cách, tạo một thân thể mới cho y.”
Sau đó đem ý nghĩ của chính mình tinh tế nói một lần.
Lục Hào bên này uống dược, thân thể so với trước kia cảm giác đã uyển chuyển nhẹ nhàng đi rất nhiều, sản phẩm Vi Tắc Minh làm ra, hiệu quả chuẩn cmnr.
Y ngự kiếm trở lại Bạch Hoa Điện, vui vẻ bắt đầu xuống tay làm cơm chiều cho hai nhãi con.
Một phần cà rốt khoai tây nghiền, một phần rau trộn cá trích.
Làm xong hai món này, y ở trong sân bày một cái bếp lò nhỏ, bên cạnh đặt ghế nằm cùng điểm tâm, vừa ăn gió nhẹ vừa thổi, thoải mái nhìn phong cảnh nơi xa.
Xương sườn hầm trên bếp lò ùng ục sôi, y lại đổ chút đậu ve vào.