Chương 5: Lục Hào là yêu tinh!

Y lắc đầu, chỉ nghĩ mình nghĩ quá nhiều.

“Sao lại ngồi một mình ở đây, ban đêm nhiệt độ hạ thấp, đừng khiến mình bị cảm lạnh.”

“Đây là thói quen của đồ nhi.”

Lời này tựa như một mũi tên sắc bén, chui vào ngực Lục Hào.

Nói xin lỗi lại quá nhiều, cũng không có hành động thực tế nào tốt.

Nghĩ đến đây, y nghiêng đầu từ trong lòng ngực móc ra một chút đồ ăn vặt, đột nhiên duỗi ra trước mắt tiểu đồ đệ.

“Nhìn xem, xem sư tôn đã mua gì cho ngươi?”

Úc Ẩm hơi ghét bỏ nhìn y, lại đem tầm mắt chuyển tới đồ chơi làm bằng đường trong tay Lục Hào.

“……”

Đây là xem hắn như tiểu hài nhi sao?

Lục Hào nắm tay hắn, đem đồ chơi làm bằng đường nhét vào trong tay hắn: “Nếm thử đi.”

Úc Ẩm lắc đầu: “Ta không thích ăn ngọt.”

Ừm?

Không đúng rồi.

Y rõ ràng nhớ rõ, tiểu đồ đệ vẫn còn là nhãi con, sẽ thích vô cùng.

Lục Hào ngượng ngùng cười: “Phải không?”

Sau đó y từ tay Úc Ẩm, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng cắn một ngụm, sau đó cau mày, xác thật là quá ngọt, cũng không ngon.

Khó trách sao hắn lại không thích.

Úc Ẩm đối với y bỗng nhiên tới gần, sợ tới mức mở to hai mắt, tay như bị thiêu cháy, lập tức ném đi, đồ chơi làm bằng đường rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy.

Lục Hào không phải bị đoạt xá rồi chứ!

Hắn sốt ruột kéo dài khoảng cách, vội trốn đi, chân lại không đυ.ng được mặt đất, tìm không được điểm tựa, trực tiếp ngã xuống bên cạnh.

Không nghĩ tới hắn có phản ứng lớn như vậy, Lục Hào vội duỗi tay đỡ được tiểu gia hỏa.

Sau đó cúi đầu, nhìn người trong lòng.

“Phụt!”

Tiếng cười vang dội, ở trong đêm yên tĩnh có vẻ vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Úc Ẩm khó hiểu, Lục Hào một tay ôm hắn, một bàn tay khác đặt lên trước, sờ lên cái sừng phấn nộn trên trán hắn.

“Tiểu Ẩm Nhi, ngươi thật đáng yêu”

Úc Ẩm ngốc ngốc, tay Lục Hào đặt ở trên sừng hắn không ngừng chọc chọc.

Ừm, mềm mại.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên, thẹn quá hóa giận kéo cái tay đang tɧác ɭoạи trên đầu mình, tức giận mắng.

“Không cho chạm vào sừng của ta!”

“Ha ha ha.” Lục Hào hoàn toàn không có bị kinh sợ, ngược lại cười càng thêm vui vẻ.

“Thiên a, như vậy ta càng thích, làm sao bây giờ?”

Úc Ẩm: “……”

Từ trước đến giờ, thống hận nhất của hắn lúc này là không thể làm gì được.

Đời trước cũng vậy, đời này càng thế.

Nếu đủ cường đại, Lục Hào sao có còn dám khinh nhục hắn!

Đôi tay y đặt ở dưới nách tiểu Úc Ẩm, đem người lập tức nâng lên cao.

“Oa, còn có đuôi nhỏ, Tiểu Ẩm Nhi, ngươi là tiểu thiên sứ trời cao giao cho ta sao…”

Cái đuôi màu đen tròn vo, bên trên còn có vảy màu nâu.

“Buông ra! Không cho phép ôm ta!” âm thanh như sữa không ngừng gào rống, như thế nào cũng tránh không được móng vuốt của Lục Hào.

Hắn vỗ vỗ mông nhỏ của Úc Ẩm : “Ngoan, đừng loạn.”

“Sư tôn lấy nước nóng cho ngươi, mang ngươi đi tắm.”

“…Không cần! Ta không muốn tắm cùng ngươi!”

“Thật ngoan thật ngoan, sư tôn giúp ngươi tắm rửa sạch sẽ ~”

Hai người một đường cãi cọ ầm ĩ, vì màn này mà Bạch Hoa Điện quạnh quẽ có thêm không ít sức sống.

Úc Ẩm lăn qua lộn lại, bị ôm thân thể, hai chân ngắn nhỏ tách ra, kẹp eo Lục Hào.

Cho dù trốn chỗ nào, cũng không thoát được.

“Được rồi, tới đây.”

Bên trong phòng trống trải, có một cái bể tắm, Úc Ẩm trước nay chưa đi đến căn phòng này, lúc này sương khói lượn lờ, trong không khí mang theo hơi ẩm ướŧ áŧ.

Lục Hào đem Úc Ẩm đặt ở trên mặt đất, lại thuận tay thỏa mãn sờ cái đuôi nhỏ một cái.

Úc Ẩm chân vừa chạm đất, đã vội vàng chạy về phía cửa.

Hắn mới không thèm ở chung với cái người mặt người tâm thú này.

“Muốn chạy?” Lục Hào tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ sau của hắn.

“Nhóc con, không thích sạch sẽ như vậy là không được, bẩn như thế.”

Úc Ẩm:???

Ngươi mới không thích sạch sẽ! Ngươi mới bẩn!

Lục Hào đáng ghét.

“Ta không tắm, ngươi đừng động vào ta.”

Lục Hào giả vờ ủy khuất: “Ngươi còn không gọi ta là sư tôn, Tiểu Ẩm Nhi đây là làm sao vậy?”

Miệng y nói không ngừng, động tác trên tay cũng rất nhanh nhẹn, thành thạo, đem Úc Ẩm cởi sạch, cái đuôi phía sau hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Càng tức giận, y cởi càng mau.

Lục Hào bế hắn lên, cùng nhau tiến vào trong nước.

Tốc độ chạy trốn của Úc Ẩm ở trong nước thập phần nhanh chóng, chân vùng vẫy, bùm một tiếng liền lẻn xuống dưới nước, lộ ra cái mông nhỏ trắng nõn, cái đuôi còn nổi một chút trên mặt nước, cuối cùng hoàn toàn chìm xuống.

Này!

Thật, thật đáng yêu.

Lục Hào vỗ ngực mình, không nghĩ tới từ lúc sinh ra, còn có thể thấy loại trường hợp này.

Y cũng chưa có cởi xong, mặc áo trắng tuyết, vội đi theo xuống, bắt lấy tay Úc Ẩm kéo lên, ấn ở bên cạnh ao cầm khăn mềm cọ cọ rửa rửa cho hắn.

Hắn trốn không thoát, cố ý dùng sức quay đầu, làm đầu Lục Hào đầy bọt nước.

Tiểu hài nhi vốn dĩ đã trắng, nước ấm lại hâm cả người hắn trở nên thập phần phấn nộn, Lục Hào nhìn thấy tươi cười càng thêm hiền từ.

Nhà mình có nhãi con như vậy, y cảm thấy hạnh phúc nhất thiên hạ.

Không chỉ không tức giận, còn gật đầu khen hắn: “Tiểu Ẩm Nhi nhà chúng ta, thật là một bảo bảo ngoan thích sạch sẽ, quả nhiên một chút cũng không dơ.”

“……”

Ngươi chờ đó cho ta.

Hắn như cọc gỗ không nhúc nhích, tùy ý để Lục Hào lau cho mình.

Úc Ẩm nghiêm trọng hoài nghi, thân thể hắn thu nhỏ, tâm trí cũng bị ảnh hưởng, ngốc ngốc hề hề với y sao.

Tâm tình dần dần khôi phục bình tĩnh, biến thành bộ dáng bình thường, Lục Hào nhìn có vẻ còn hơi thất vọng.

Lau xong thân mình, vốn dĩ cho rằng sẽ kết thúc, không biết người này lại tiếp tục bày trò.

Đặt một khối màu hồng nhạt lên trên khăn mềm, đôi tay chà xát, liền nổi lên rất nhiều bọt, còn lấy ngón trỏ dính một ít, đùa dai bôi lên mũi Úc Ẩm.

“Sát hương hương lạc ~”(kiểu tắm xà bông sẽ thơm hơn á)

Lục Hào phát hiện, y là mãnh nam, mà cũng thích nói điệp từ.

Lăn lộn nửa ngày, hai người rốt cuộc cũng tắm xong, y lại lần nữa ôm lấy Úc Ẩm, linh lực trong tay dao động, đem nước trên tóc hai người hong khô.

Bước chân Lục Hào bỗng rối loạn vội thả đồ đệ xuống, trước mắt y lại bắt đầu biến thành màu đen.

Mới dùng một chút linh lực, đã cảm thấy không duy trì được, nửa người dựa vào phía trên khung cửa, khẽ nhếch miệng thở dốc.

Một hàng máu từ khóe miệng chảy xuống, Lục Hào dùng khăn mềm lau đi, miễn cho dính ở trên người tiểu đồ đệ.

Úc Ẩm phát hiện trạng huống của y không đúng, đời trước Lục Hào là ở trên giường nằm mấy tháng mới tốt, lúc này đã bắt đầu dùng linh lực, quả nhiên vẫn là quá miễn cưỡng.

Nhưng Úc Ẩm không rõ, vì sao y lại muốn làm như vậy.

Lục Hào đối diện với ánh mắt của hắn, cho rằng tiểu gia hỏa lo lắng cho mình, đem người ôm lên, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”

Úc Ẩm thần sắc không rõ, nhìn y hơi xuất thần.

Đem người đặt vào trong giường, Lục Hào ngủ ở bên ngoài mép giường, nghiêng thân đối mặt với tiểu đồ đệ, chậm rãi vỗ phía sau lưng hắn.

“Ngủ đi.”

Úc Ẩm cả kinh, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm người trước mặt, mùi hương trên người hai người giống nhau, giao vào lẫn nhau, làm hắn mê mang.

Trước kia Lục Hào cũng ôm hắn ngủ như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Không biết niềm vui lúc này, lại có thể duy trì bao lâu, coi hắn là một con động vật nhỏ, tới rồi lại đi.

Nghĩ đến đây, hắn lại bực mình.

Tiểu đồ đệ bỗng nhiên xoay người chỉ chừa lại mặt lưng, Lục Hào cũng không nghĩ nhiều, vẫn nhẹ nhàng vỗ, nghe hắn hô hấp vững vàng mới lộ ra nụ cười vừa lòng.

Đêm dài vô miên, bên cạnh chợt có thứ gì giật giật, Lục Hào kinh ngạc, ngón tay phát ra ánh sáng màu lam nhạt, lấn chiếm giường.

Là hình rồng của Úc Ẩm lại hiện ra, cái đuôi cách vài giây lại quật một cái, nhìn thích thật sự, thân hình Úc Ẩm nho nhỏ nằm bò, lần này trên đầu còn nhiều thêm hai cái tai xù xù lông, động động, giống mèo nhỏ.

Y thật sự thích chết đi được.

Khảy khảy lỗ tai nhỏ, Lục Hào cười xấu xa ngồi dậy.

Còn ấu trĩ ở trên cái đuôi của Úc Ẩm dùng một sợi dây dài, cột thành một cái nơ bướm.

Sau đó lấy ra một cái gương lớn trên lòng bàn tay, đối với Long Bảo Bảo đang ngủ chụp thành mấy tấm giấy.

Chính mình lại thò lại gần, dựa gần vào khuôn mặt nhỏ của Úc Ẩm, đưa gương về phía hai người.

Trời còn chưa sáng, Lục Hào liền lặng lẽ đứng dậy, kéo chăn cho Úc Ẩm, đứng ở trước tủ quần áo do dự một chút, Lãnh Hoán Thanh thích bạch y nhất, y cũng theo.

Kỳ thật Lục Hào cũng không thích như vậy, bản thân y không nhạt nhẽo như thế, không làm ra bộ dáng cao lãnh chi hoa tiên phong đạo cốt* kia được.

*Cốt cách, phong cách của tiên, vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.

Bên khác chỉ còn lại có vài bộ hồng y, nghĩ nghĩ y vẫn là mặc vào, sau đó đi đến phòng bếp nhỏ bên cạnh.

Chuyện thứ nhất y phải làm, chính là bồi tiểu gia hỏa đến trắng trẻo mập mạp.

Đã lâu không cầm nồi, trong lòng Lục Hào đầy cảm khái.

Nhớ trước đây, y cũng từng là blogger ẩm thực, fans cũng có mười mấy vạn người.

Vừa mới bắt đầu có chút mới lạ, đến sau lại càng ngày càng thuần thục.

Rửa nấm hương rồi cắt nhỏ, thịt gà cũng làm theo cắt thành sợi mỏng, bỏ một chút muối, rượu vàng, gừng băm, thêm một tí xíu nước tương ướp.

Thẳng đến khi cháo sôi lại thêm một ít dầu mè cùng gừng băm, đem nấm hương thả vào. Chờ cháo đặc sệt, đem gà băm nhỏ bỏ vào.

Lúc này mới đi vào chính điện, kêu tiểu gia hỏa rời giường.

Úc Ẩm mê hoặc tỉnh lại, tay nhỏ xoa xoa đôi mắt, Lục Hào thấy hắn còn chưa phản ứng lại, cả người ngốc ngốc.

Lục Hào cười một tiếng, đem hắn từ trên giường bế lên, càng nhìn càng thích.

Cầm lòng không được mà bẹp một ngụm trên khuôn mặt còn mùi sữa của hắn.

Úc Ẩm nhất thời hóa đá, cứng đờ ngẩng đầu lên, khó tin nhìn hắn.

Thơm ta? Lục Hào thơm ta? Y dám thơm ta!

Úc Ẩm hung tợn lau mặt, ngữ khí giận dữ: “Ngươi làm gì thế.”

Lục Hào đã mặc xong áo ngoài cho hắn, thấy tiểu đồ đệ tức giận như vậy, động tác trên tay không khỏi chậm lại.

Trong lòng khiển trách chính mình, quan hệ giữa bọn họ xác thật còn chưa tốt đến như vậy.

“Sư tôn xin lỗi ngươi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa, đừng nóng giận được không? Nha?”

Úc Ẩm nắm tay nhỏ, cuối cùng vẫn không làm gì, chống tay nhảy xuống giường, cũng không quay đầu lại: “Ta đi rửa mặt.”

Lục Hào cười cười, tự mình lẩm bẩm: “Mấy đứa nhỏ bên này, đều thẹn thùng như vậy sao?”

Tuy y sống ngần ấy năm, nhưng đối với mấy đứa nhóc lại không có kinh nghiệm gì.

Chiêu trò dỗ con nít, đều là xem qua ở trên mạng.

Quá khó khăn.

Lục Hào đi ra ngoài, Úc Ẩm ngồi xổm trong viện súc miệng, y cầm cháo đi ra, trong tay còn có một trái trứng luộc.

“Sửa soạn xong thì qua đây ăn cơm sáng.”

Úc Ẩm khựng người, chậm rãi xoay người, nhìn chén nhỏ trên bàn đá sứ trắng.

Phía trên cháo nóng còn có hành cắt nhỏ xanh mượt, hơi nóng lượn lờ dâng lên, bên cạnh là một thanh niên mặc hồng y, ngón tay thon dài cúi đầu nghiêm túc lột vỏ trứng, tóc đen như mực, nhu thuận rũ xuống vai.

Sau đó ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn đối với hắn: “Lại đây.”

Lục Hào là yêu tinh, hình người thần trí yêu tinh!

Bước chân của Úc Ẩm không ngừng lui về sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, không đợi Lục Hào có động tác tiếp theo, hắn xoay người một cái liền chạy như bay rời đi.

“Ai? Đây là sao?”

Lục Hào bưng cháo trong tay lên ngửi ngửi, không có vấn đề, mùi vị màu sắc đều đầy đủ.

Dinh dưỡng khỏe mạnh lại mỹ vị.

-

Úc Ẩm một đường chạy như điên, ở bên hồ hoa sen đứng yên, cúi đầu nhìn ảnh ngược của mình.

Đây là ai?

Đây là ta sao?

Hắn thống khổ ôm đầu, nhìn hài tử hốc mắt đỏ bên trong, một quyền đánh vào mặt nước.

Lục Hào chính là tên giấu đầu lộ đuôi khốn nạn.

Vì sao, lại vẫn còn bị y tác động đến lòng, Úc Ẩm cảm thấy chính mình thực hèn hạ, thứ Lục Hào muốn chính là mạng của hắn.

Đời trước, mặc dù tu vi không ngừng cao lên, nhưng hắn mất đi long cốt, vẫn đau đớn đến chết trong vô số đêm khuya.

Một đời này, người nọ đã đánh chủ ý lên người hắn nhanh như vậy sao.

Úc Ẩm không nghĩ ra.

Giữa bọn họ, sao có thể chung sống hoà bình.

Lục Hào si tâm vọng tưởng.

“A Ẩm! A Ẩm!” Tần Sương vừa mới dậy, vừa lúc trên đường đi đến nhà ăn thấy hắn, cao hứng phấn chấn chạy tới.

“Sao hôm nay ngươi tới sớm vậy?”

Giọng nói mang vui mừng, Úc Ẩm mới nhớ tới, hôm nay hắn cũng chưa có đi múc nước.