Chỉ có Lục Hào là không quan tâm, Lãnh Hoán Thanh đã cố ý tìm được Linh ngọc ở Quy Khư, đưa cho y.
Y vẫn luôn thập phần quý trọng, về sau yêu Lãnh Hoán Thanh, người khác muốn nhìn một cái cũng không được, hiện tại… Thế lại muốn đem thứ này để thế chấp với mình?
Mặt Bùi Nhất Minh thay đổi thất thường, quan sát biểu tình của Lục Hào, sợ y là bị kí©h thí©ɧ dẫn tới thần chí không rõ.
Chính là Lục Hào vô cùng tỉnh táo, vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí còn thúc giục: “Sư huynh, huynh cầm đi.”
“Ta thật sự không còn quan tâm, buông tay, có lẽ mới là kết cục tốt nhất của ta và hắn.”
Nói xong y thích hợp cúi đầu biểu hiện sự cô đơn, sau đó lại thoải mái cười.
Thoải mái vừa vặn.
Y âm thầm vui vẻ, vì kỹ thuật diễn của mình.
Bùi Nhất Minh nắm lấy ngọc bội, cảm thấy đồ vật trong tay nặng ngàn cân, tình yêu say đắm mấy năm qua của Lục Hào, toàn bộ đều ở chỗ này.
“Ta hiểu rồi, Miểu Miểu.”
Hắn đứng lên, để lại một mình Lục Hào hoang mang nhìn bóng dáng của hắn, từ trong ngăn bí mật lấy ra một cái hộp, lấy đồ vật bên trong ra.
“Ngày mai hành hình, ngươi mặc áo giáp này vào.”
Lục Hào vươn tay, trịnh trọng tiếp nhận, bốn mắt nhìn nhau sắc mặt trang nghiêm, hai người như đang hoàn thành nghi thức trang trọng gì.
“Đa tạ sư huynh!”
Nhận lấy đồ vật, lại chân chó nịnh hót Bùi Nhất Minh hồi lâu, lúc này mới hài lòng.
Đến sân liền thấy Úc Ẩm, đang ở với Tần Sương, cánh tay nhỏ giơ rìu.
Hai đứa nhỏ đang bổ củi, đôi tay trắng nõn đều bị mài đỏ, hơi hơi sưng lên, lộ tơ máu ra bên ngoài.
Lục Hào thấy đau lòng không thôi.
Không thể nhịn! Đây quả thực là đang ng·ược đ·ãi trẻ em!
“Dừng tay dừng tay.”
Hai người thấy y, cũng dừng động tác lại, đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn chằm chằm Lục Hào, nhìn đến tim y nhảy hụt một nhịp.
Rõ ràng nhìn Úc Ẩm so với Tần Sương lùn hơn một cái đầu, trên mặt cũng không có thịt bằng. Lòng Lục Hào nổi lên áy náy, trước kia chính mình cũng thật không phải loại người tốt đẹp gì.
Thấy Lục Hào còn chưa đi, trong biểu tình của hai tiểu hài tử lại mang theo vài tia phòng bị, không biết y lại bất mãn chỗ nào.
Đặc biệt là Úc Ẩm, khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt.
Y kéo tay nhỏ của hai người: “Đừng bổ, nhìn xem đã thành ra như này rồi.”
Úc Ẩm không nói gì, chỉ nghĩ người này lại âm dương quái khí.(*nói chuyện chanh chua)
Nhưng Tần Sương lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn dùng âm thanh thanh túy đặc sữa nhắc nhở Lục Hào: “Là sư thúc nói, những việc này đều phải tự mình làm mới được.”
“……”
Hai người bọn họ là người mới được thu vào, hiện tại đều mới 6 tuổi mà thôi, lại bởi vì là Yêu tộc, lớn lên còn chậm, nhìn nhỏ đến đáng thương.
Cho nên cũng chưa có bắt đầu tu luyện cùng Tích Cốc, tuy rằng trong thân thể có linh lực tồn tại, lại không thể sử dụng được, vẫn phải làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ăn thức ăn bình thường.
Bên trong núi Côn Luân có bày trận pháp, nên có thể khiến nơi này có được một năm bốn mùa.
Nhưng nơi này vốn dĩ quanh năm tuyết trắng bao trùm, tới ban đêm khí lạnh sẽ khuếch tán, Úc Ẩm cần phải nấu nước, chờ củi lửa để sưởi ấm.
Cái rét lạnh đối với tiểu hài tử còn chưa đi vào tu luyện liền có chút gian nan.
“Lục Hào” từ trước đến nay luôn không thích người không liên quan tiến vào Bạch Hoa Điện, cho nên những việc này đều cần tiểu đồ đệ tự mình giải quyết.
Y thành khẩn nhận sai: “Ta biết, đều là ta không tốt, về sau những việc này không cần Úc Ẩm làm, sư tôn sẽ thu xếp cho ngươi, ngươi yên tâm.”
Dứt lời từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc mỡ, cúi đầu nghiêm túc giúp hai đứa nhóc bôi lên vết thương, sau đó như sợ bọn họ đau, phồng má lên nhẹ nhàng thổi thổi.
Giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Tần Sương, may là Úc Ẩm còn có người bằng hữu này, trong mấy năm nay y nổi điên, có thể bên cạnh Úc Ẩm.
“Đến, cất kỹ lọ dược này.”
Sau đó đứng lên kéo tay áo, cong eo, lộ quần bao bọc chân dài, hai tay giơ rìu lên liền dứt khoát lưu loát bổ xuống.
Y cảm thấy chính mình soái ngây người, vung tóc, ánh mắt hai tiểu hài tử lặng câm.
Lục Hào khóe miệng co quắp: “……”
Được, xác thật là không phải chuyện gì đáng khoe.
Chỉ chốc lát sau, liền đem gỗ tròn còn thừa ở một bên bổ xong hết, lại giúp Úc Ẩm chỉnh chỉnh tề tề chồng cùng một chỗ.
Nhìn một chồng củi khô để kín một mặt tường, Lục Hào vừa lòng vỗ vỗ tay.
Hẳn là tiểu đồ đệ ngoan ngoãn đã dùng không ít thời gian.
Y nhìn trời dần tối, trong lòng có chút chần chừ, vỗ vỗ bả vai hai người: “Ta đi ra ngoài xử lý chút việc, hai người các ngươi mệt mỏi rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Tiếng nói vừa dứt, người cũng đã biến mất.
Tần Sương kéo ống tay áo người bên cạnh, vui vẻ đến nhảy dựng lên: “A Ẩm, sư thúc… Sư thúc giống như đã biết đối xử tốt với ngươi!”
Úc Ẩm quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của hắn, bởi vì Lục Hào vừa mới diễn xuất một màn như thế, thế mà lại thấy cảm động?
“Chỉ là thủ đoạn mê hoặc người.”
Cặp mắt đào hoa kia của Lục Hào, nhìn người khi lại luôn cười tủm tỉm, đựng đầy vài tia ôn nhu, làm người không tự giác được mà tin tưởng y.
Mặt Tần Sương lạnh xuống: “Chỉ đang gạt người sao?”
Không có được câu trả lời, hắn có chút mất mát.
Ở Côn Luân ngây người ba năm, vẫn là lần đầu tiên thấy Thất sư thúc cười đẹp đến như vậy, trong lúc nhất thời mê mê hoặc hoặc chưa lấy lại tinh thần.
Nguyên lai, đều là giả sao?
Tần Sương cảm giác chính mình đã nhận một cú lừa.
Úc Ẩm nhìn xung quanh không còn một bóng người, cùng củi khô đã được bổ, tâm như nước lặng.
Đời trước hắn, ngây thơ cho rằng, là do mình làm không tốt.
Mới không có thể giống như Tần Sương, được đến với sư tôn mà mình yêu thích.
Cho nên hắn dốc hết khả năng, hy vọng chính mình có thể làm tốt ở mỗi một sự kiện, hy vọng có thể khiến cho Lục Hào chú ý, nhận được một câu khích lệ.
Bởi vì người này, rõ ràng lần gặp mặt đầu tiên, đã bế hắn lên và nói.
Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người một nhà.
Úc Ẩm khi đó thật sự cảm thấy ấm áp, cũng thực tình vui vẻ vì có thể gặp được sư tôn tốt như Lục Hào.
Nhưng khoảng thời gian như vậy không được bao lâu, Lục Hào như thay đổi thành một con người khác.
Trừ Lãnh Hoán Thanh, trong mắt y không có bất luận kẻ nào.
Úc Ẩm nhỏ vì ấm áp kia từng xuất hiện, rồi mong muốn được quan tâm lại không tha.
Kỳ vọng có thể trở lại như trước kia.
Thật là, ngốc quá mức.
Hắn rũ mắt.
Bất luận Lục Hào lần này khác thường hay muốn làm cái gì, hắn đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
Người này luôn nổi hứng được ba phút, dứt khoát hứa hẹn.
Rõ ràng nói hắn sẽ là người nhà, rõ ràng nói sẽ đối tốt với hắn.
Đến cuối cùng, một cái cũng chưa làm được, ngược lại còn muốn mạng của hắn.
Đến cuối cùng, nắm tay nho nhỏ của hắn lại một lần nữa nắm chặt.
Lục Hào……
Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng chuông hùng hậu trên đỉnh Côn Luân truyền xa xăm, mọi đệ tử trong môn đều phải đến
Lăng Vân Phong, xem Lục Hào lãnh phạt.
Người đều đã tới bảy tám phần, người trong cuộc lại vừa mới mở mắt.
Mặc bảo vật Bùi Nhất Minh đưa, ngồi ở trước gương chải đầu, trong miệng còn vui vẻ ngân nga bài hát dân ca lung tung nhổn ngang.
Bỗng nhiên một cổ khí lạnh theo lưng đi lên, y khó kìm được mà rùng mình.
Tay run một chút, không cẩn thận kéo mấy cọng tóc xuống, kẹp ở giữa răng lược.
Y cúi đầu trầm tư, đến ra kết luận.
“Xem ra Côn Luân vẫn là quá lạnh.”
Quyết định chính mình cũng phải bổ thêm củi khô.
Lúc này ngoài cửa có tới bảy tám người, là y ngày hôm qua đi tìm thợ thủ công, y vội vàng đi ra ngoài, chỉ vào phòng Úc Ẩm: “Chính là nơi này, dựa theo bản vẽ ta đưa ngươi là được, nhất định phải làm nhanh.”
“Vâng, tiên quân yên tâm.”
Ngón tay sửa sang lại quần áo của Lục Hài dừng lại, đã rất lâu không nghe người khác kêu cái xưng hô tiên quân này, môi y hơi cong tâm tình rất tốt.
Bước nhẹ nhàng, đi tới Lăng Vân Phong.
Trên đường lại gặp được hai tiểu hài tử, Tần Sương cầm hai cái bánh bao, một bàn tay khác cầm túi nước, đưa cho Úc Ẩm.
Lục Hào thấy vậy lập tức tiến lên, như giáo viên mầm non:
“Thật khéo nha, hai vị tiểu bằng hữu ~”
“A, sư thúc!” Tần Sương có vẻ rất kinh ngạc.
Úc Ẩm không nhanh không chậm nuốt bánh bao trong miệng, mới gọi một tiếng sư tôn.
Mọi ngày sau khi Úc Ẩm rời giường, sẽ đi đến dưới chân núi múc nước, như vậy y cùng Lục Hào mới có nước dùng, vì thế mỗi ngày đều không kịp ăn cơm sáng.
Tần Sương đều sẽ nhận thức ăn trước, hai người mới từ từ ăn trên đường đến Công Đường.
Bùi Nhất Minh bên kia bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị thức ăn, buổi tối trở về đói bụng còn có thể ăn khuya, nhưng Úc Ẩm đói bụng chỉ có thể nhịn đến hừng đông(mặt trời mọc), Lục Hào cũng không quan tâm hắn.
Lục Hào nhìn khuôn mặt Tần Sương mũm mĩm tròn vo, trong lòng càng thêm hụt hẫng.
“Các ngươi đang đến Công Đường sao?”
Tần Sương ngẩng đầu: “Không phải a, hôm nay mọi người ở Côn Luân, cần phải đi xem sư thúc nhận hình phạt, vì cảnh cáo các đệ tử, phải ngoan ngoãn tuân thủ môn quy.”
Lục Hào: “……”
Không phải chứ, một chút mặt mũi cũng không cho y sao?
Về sau còn có thể làm người như thế nào ở trước mặt mấy tiểu hài tử.
“Sư tôn còn chưa đi sao? Đã rất trễ.”
Lục Hào lấy lại tinh thần, nhận mệnh thở dài một hơi: " Hai đứa dựa vào hai chân mà đi, khi nào mới có thể đến.”
Nói xong liền cong lưng, muốn bế bọn họ lên, như là nhận thấy được ý đồ của y, hai người như có linh cảm đồng loạt nhảy ra, thoát khỏi tay Lục Hào.
Y xấu hổ cong eo: “… Ta chỉ là sợ các ngươi khó đi.”
Úc Ẩm mặt vô biểu tình: “Sư tôn không cần lo lắng, chúng ta có thể đi được.”
Tần Sương thì lại trốn sau hắn, nắm tay áo Úc Ẩm, lộ ra đôi mắt phòng bị nhìn Lục Hào.
Vốn dĩ đã sớm xuất phát, nhưng bởi vì múc nước, một trên một dưới chậm trễ không ít thời gian, mới kéo dài tới hiện tại.
Ánh mắt hai người mang theo u oán, không biết đây cũng là bởi vì ai.
Lục Hào không có thuật đọc tâm, nhưng đối với tiểu hài tử, y rất có kiên nhẫn.
Bọn họ tay nhỏ chân nhỏ, cũng không cản nổi y.
Như vậy lại muốn cong lưng lần nữa, trước đem Tần Sương bế lên, Úc Ẩm còn muốn chạy, Lục Hào duỗi tay, hai người đều thoát không được.
Y nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, nếu rơi xuống, sẽ thành bánh nhân thịt.”
Úc Ẩm đem đầu dời đi chỗ khác, không lên tiếng, nhìn ngọn núi bên cạnh bay lướt qua.
Còn Tần Sương lại cúi đầu nhìn mây mù lượn lờ trên núi Côn Luân, sợ hãi nuốt nước miếng.
Sư thúc không gạt người, rơi xuống thật sẽ biến thành bánh nhân thịt.
-
“Lục Hào người này ngày thường không có quy củ, không nghĩ tới sẽ thật sự làm ra chuyện như vậy, ném mất bộ mặt của Côn Luân chúng ta.”
“Đó mới là Lục Hào.”
“Đường đường là tiên quân mà vì một nam nhân, mặt trong mặt ngoài đều không cần.”
“Đúng là, Lãnh Điện Chủ đều đã nói ra những câu thế kia, hắn còn có thể làm như không có việc gì mà ưỡn mặt.”
“Mắng Lục Hào cái gì đó? Lần trước ta không thể tận mắt nhìn thấy, mau nói cho ta nghe một chút đi.”
……
Các đệ tử cơ hồ toàn bộ đều tụ vào một chỗ, lại còn chưa bắt đầu buổi phạt, chỉ có thể lấy đề tài câu chuyện là Lục Hào ra tán gẫu, gϊếŧ thời gian.
Bốn vị điện chủ ngồi ở trên đầu, tất cả trưởng lão đỉnh núi đều ngồi ở dưới thủ vị, các đệ tử còn lại là chỉnh chỉnh tề tề đứng ở trên đất trống rộng rãi.
“Không phải là sợ rồi chứ? Trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt để giải quyết vấn đề.”
Lãnh Hoán Thanh uống một ngụm trà, buông ly xuống mở miệng, ngữ khí rất có ý tứ trách cứ, nói với chưởng môn cũng như với Lục Hào.
Bùi Nhất Minh dùng Âm Phù, hỏi Lục Hào đã tới đâu, mới trả lời hắn: “Ta tin tưởng Tiểu Thất.”
Nghe hắn trả lời như vậy, Lãnh Hoán Thanh chỉ cười, không có đánh giá gì.
Vi Tắc Minh bóp nát chén trà trong tay, tức giận vì Lục Hào không biết cố gắng, sợ y đổi ý, lại tức Lãnh Hoán Thanh nói lời lạnh nhạt, âm dương quái khí.
Đột nhiên vang lên âm thanh thanh thúy, rồi lại lộ ra vài phần lười biếng vang lên.
“Thật có lỗi, ta đến trễ.”
Mọi người đều ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Hào đạp nắng sớm mà đến, vạt áo ở trên không trung bay tán loạn, môi khẽ nhếch, phảng phất giống như trích tiên giáng thế.
Trong tay lại ôm hai tiểu hài tử hình thù kỳ quái.
Mấy người đều đứng lên, nhìn mặt y mang mỉm cười buông hài tử xuống, vỗ vỗ mông của bọn họ, còn ôn nhu dặn dò đi chậm một chút, tình cảnh nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Hình ảnh này thực quỷ dị.
Ngay sau đó Lục Hào ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa vừa lúc đối mặt với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Lãnh Hoán Thanh, động tác ngắn ngủi dừng một chút.
Mọi người đều nín thở quan sát, nghĩ y rốt cuộc vẫn thật sự không thể buông xuống, vẫn là tà tâm bất tử.( ý xấu trong tim không thể chết)
Bùi Nhất Minh nắm tay, lòng bàn tay hơi hơi mướt mồ hôi.
Lục Hào nâng tay lên chào hỏi: “Chưởng môn sư huynh.”
“Các vị sư huynh, sư đệ. Có một số việc trì hoãn, mong các vị thứ lỗi.”