Vi Tắc Minh hừ một tiếng: “ Số lần tùy hứng của hắn mấy năm nay không nhiều sao?”
Đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra, tên ngốc này làm sao lại thích Lãnh Hoán Thanh, lần lượt đυ.ng vào giới hạn của bọn họ, thất vọng cũng không ngừng tích lũy.
“Đi theo nhìn xem.” Tả Khâu Song đề nghị.
Tình huống hiện tại chỉ trích nhiều cũng không làm nên chuyện gì, hai người theo sau cùng đi đến Bạch Hoa Điện.
Tới cửa là lúc, Bùi Nhất Minh đang chữa thương cho Lục Hào, trên mặt y đã khôi phục chút huyết sắc.
Bùi Nhất Minh nhìn vết thương trên người y, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Muốn bóp ch·ết tên ngốc này lại cũng đau lòng không ngừng.
Sau đó, Lục Hào tỉnh, môi run rẩy kêu hắn.
“…Khụ khụ, Sư huynh…”
Bùi Nhất Minh tức giận ầm ầm sụp đổ, bắt tay y thấp giọng nói: “Miểu Miểu.”(* Nước lớn mênh mông)
Lục Hào bỗng nhiên sửng sốt.
Nghe y kêu như vậy, lại nghĩ tới một số chi tiết.
Ở thế giới khác, nhũ danh của Lục Hào cũng là Miểu Miểu, mà tên của y ở bên này cũng thế.
Thời điểm bái sư, là sư tôn đặt cho y, nói là y ngũ hành thiếu thủy*, dứt khoát cho sáu thứ liên quan tới nước…
*Trong phong thủy, Thủy là dòng chảy của tư duy, là sự linh hoạt hay khả năng nắm bắt kiến thức, mở rộng tầm nhìn. Bản mệnh khuyết thiếu Thủy sẽ thiếu đi sự uyển chuyển, linh hoạt, dễ gặp phải khó khăn trong giao tiếp.
Thậm chí đến tướng mạo cũng không khác biệt lắm, không biết là y xuyên qua, đã ảnh hưởng đến diện mạo, hoặc là “Lục Hào” vốn dĩ đã mang dáng vẻ này.
Thấy y nhíu mày, Bùi Nhất Minh lo lắng: “Làm sao vậy? Vết th·ương còn rất đau sao?”
Y lắc đầu: “Không có việc gì, đa tạ Sư huynh.”
Nói xong lại dựa vào mép giường, ho đến tê tâm liệt phế( tan nát cõi lòng).
Bùi Nhất Minh lên tiếng: “Tắc Minh, mau qua xem Tiểu Thất một chút.”
Vi Tắc Minh hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đi lên trước: “Xem xem xem, ta thật sự muốn một lọ độc dược, gϊếŧ chết cái tai họa này!”
Lục Hào nghe hắn nói như vậy, chột dạ sờ sờ cái mũi, không tranh luận.
Ba người khác nhìn y an tĩnh nghe giáo huấn như vậy, đều có chút kinh ngạc.
Vi Tắc Minh vẫn nhịn không được.
“Quả thực ngu như lợn, ngươi lấy dược cho hắn làm gì, hắn là gì của ngươi? Đến phiên ngươi quan tâm sao? Bắt chó đi cày* xen vào việc người khác, đáng lẽ ngươi nên ch·ết ở bên trong đó! Không phải lúc đó ta đã nói là ta sẽ nghĩ cách rồi sao!”
*Có nghĩa bắt người khác làm việc mà họ không thành thạo-chuyên nghiệp
“Người của Lãnh Hoán Thanh cần ngươi giúp sao?”
Lục Hào cúi đầu: “Tứ sư huynh nói đúng, về sau ta sẽ không thế nữa.”
“Ngươi còn không nghe…”
Vi Tắc Minh dừng lại, thanh âm đều vặn vẹo.
“Ngươi nói cái gì???”
“Ta ngu mê không tỉnh, không thấy rõ vị trí của mình, làm sai rất nhiều chuyện.”
“Từ nay về sau, sẽ không như vậy nữa.”
Y nói xong câu này đã thực lòng tỉnh ngộ, lại phát hiện mấy người giống như gặp quỷ mà nhìn mình, nhất thời trong phòng yên tĩnh đến kim rơi cũng có tiếng động.
Vi Tắc Minh mặt vô b·iểu t·ình lấy ra một cái gương, đưa linh lực vào, đưa đến trước mặt Lục Hào, lập tức liền vang lên âm thanh của y, cùng với cảnh tượng của một đoạn đối thoại.
“Nhiều người theo đuổi hắn như vậy, Sư đệ sao có thể nói chuyện bất hòa với người khác như thế, chỉ nói như vậy với một mình ta? Hắn rõ ràng là cũng thích ta!”
Sau đó chính là Vi Tắc Minh rống giận: “Đó là nói chuyện sao? Đó là hắn đang nhục nhã ngươi!”
“Chỉ có ngươi cả ngày giống như chó ghẻ quấn lấy hắn, nếu ngươi không phải sư huynh hắn, Lãnh Hoán Thanh đã sớm một chưởng đánh ch·ết ngươi rồi!”
Lục Hào hừ một tiếng, kích động phản bác: “Chó ghẻ gì chứ, ta là người hắn thích!”
Đối thoại kết thúc như vậy.
“Thấy rõ chưa? Chúng ta thật sự đã thấy rất rõ đức hạnh của ngươi.”
Vi Tắc Minh còn muốn tiếp tục truyền phát tin tiếp theo, y lập tức bật dậy ngăn cản hai tay của hắn.
“…Đủ rồi, Tứ sư huynh, chừa cho ta chút thể diện đi.”
Y lúc trước, sao có thể nói ra mấy lời xấu hổ như thế được chứ.
“A……”
Không đợi hắn tiếp tục quở trách, Lục Hào liền ngã lên trên giường cũng không quên đỡ mông đang b·ị th·ương, cảm thấy mất mặt, lại buông tay ra.
“Ngươi đúng thật là……”
Ánh mắt Lục Hào mềm mại đáng thương hề hề: “Ngươi là qua đây giúp ta xem vết thương, hay là khiến ta càng nặng thêm?”
Vi Tắc Minh thẹn quá hóa giận, đoạt lấy linh thảo trong tay y, dùng thuật rửa sạch sẽ, nắm cằm Lục Hào, tốc độ tay rất nhanh nhét vào miệng y.
Sau đó bịt kín miệng y, chờ Lục Hào đem dược nuốt xuống hết, lúc này mới buông tay ra.
“Ngươi… Khụ khụ… Đây là m·ưu s·át…”
Vi Tắc Minh ôm tay: “Thế nào, bây giờ còn muốn để dược lại cho đồ đệ bảo bối kia của hắn sao?”
“Ta nào có, đây chính là thứ trong cấm địa, ta ăn càng tội thêm đó.”
Vi Tắc Minh đứng hình: “……”
Hoàn toàn đã quên, ha ha.
“Là tội ngươi đáng nhận!”
Lục Hào tức giận đến đau tim: “Đại sư huynh, ngươi mau nhìn hắn!”
Bùi Nhất Minh bị ồn ào đến đau đầu: “Được rồi! Trước chữa trị thật tốt cho Tiểu Thất lại nói tiếp, Tắc Minh không được tiếp tục chọc giận hắn.”
Bất công!
Vi Tắc Minh phất tay áo, xoay người ngồi vào chiếc ghế ở giữa nhà, ừng ực uống hết ly trà lạnh.
Tả Khâu Song lại rót tiếp cho hắn một ly: “Nóng giận hại thân thể, sẽ uổng cho ngươi là thầy thuốc.”
“Tên Lục Hào này như lợn ch·ết, ta chỉ nể tình thôi.”
Lúc này, Úc Ẩm cùng Tần Sương đi từ bên ngoài vào, nghe thấy bọn họ nói chuyện ở chỗ này, hai bóng dáng nho nhỏ, lộ ra nửa cái đầu đen tuyền, chớp đôi mắt tò mò nhìn mấy người bọn họ.
Hai tiểu hài tử này, Tần Sương là đồ đệ Bùi Nhất Minh, Úc Ẩm là đồ đệ Lục Hào.
Biểu tình trên mặt Bùi Nhất Minh nhu hòa xuống: “Sương Nhi, Tiểu Ẩm mau tới đây.”
Hai người hành lễ với mấy người trong phòng.
Cuối cùng Úc Ẩm hành lễ với Lục Hào, mặt mày buông xuống, đem cặp mắt tựa như có thể nhìn thấu lòng người che lại: “Sư tôn.”
Lục Hào nhấp môi mỉm cười, từ khi thu tiểu đồ đệ này, y cả ngày vội vàng chạy theo mông Lãnh Hoán Thanh, cơ hồ không hề quan tâm đến Ẩm Úc.
Thậm chí còn cảm thấy Úc Ẩm vướng víu, không chỉ mặc kệ những đệ tử khác khi dễ hắn, trở về Bạch Hoa Điện cũng không thấy sắc mặt Lục Hào tốt.
Hai người thậm chí có thể nói là không hề có tình cảm.
Nhưng hiện tại Lục Hào đã tỉnh táo! Không hề bị cốt truyện khống chế!
Nhóc con này cũng không cần tiếp tục sống mà không có người chỉ dạy!
Y trìu mến vươn tay, muốn sờ sờ đỉnh đầu Úc Ẩm.
Úc Ẩm nhìn đôi tay kia, theo bản năng mà cảm thấy chán ghét, nghiêng thân mình muốn né tránh, nhưng nhiều người như vậy đang nhìn…
Do dự như thế, tay Lục Hào đã không liên sỉ mà đặt xuống.
“Bé ngoan, về sau sư tôn sẽ không mặc kệ ngươi nữa.”
Trong lòng Úc Ẩm cười nhạo, nơi sâu nhất trong đôi mắt cất giấu sương lạnh.
Tên tiểu nhân dối trá này lại bắt đầu diễn kịch, trước mặt người ngoài, y luôn sắm vai sư tôn yêu thương đồ đệ.
Mới vừa, những lời nói kia của Lục Hào cùng Bùi Nhất Minh, thời điểm ở trước cửa Úc Ẩm cũng đã nghe được.
Đời trước y quả thực là một tên ngu xuẩn, cuối cùng bị người mình yêu tự tay gϊếŧ chết.
Những màn diễn xuất đó, nhiều lắm cũng khiến Úc Ẩm khinh thường mà thôi, nhưng Lục Hào vậy mà đánh chủ ý lên người hắn.
Khi hắn thiếu niên, không chỉ có bởi vì tên sư tôn không biết xấu hổ này mà bị những đệ tử khác xa lánh kỳ thị, mà ngay cả Lục Hào cũng sẽ động thủ đánh hắn.
Sau khi đánh đến tẩu hỏa nhập ma, lại muốn long cốt của hắn.
Úc Ẩm cả đời đều không thể quên được, Lục Hào đi tới, cứ như vậy phá vỡ máu thịt hắn, đào gân cốt.
Nếu không phải về sau vận khí tốt có kỳ ngộ*, thì sau khi bị đào cốt, hắn đã chết.
*Kỳ: lạ lùng, Ngộ: gặp gỡ. Cuộc gặp gỡ tình cờ chứ không hẹn trước.
Cho nên, Lục Hào nói bất luận một chữ gì, hắn đều, không, tin.
Chỉ là, không biết vì cái gì, hắn rõ ràng đang tu luyện, vừa mở mắt, thế mà lại về lúc 6 tuổi.
Lúc này đây, tuyệt không thể để Lục Hào lại thực hiện hành động đó được.
Úc Ẩm nhất định phải tự tay gϊếŧ chết tiểu nhân này, khiến y nếm thử nỗi đau bị lột da trừu cốt!
(*trừu cốt : rút xương)
“Hửm? Làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?”
Lục Hào vốn định phát huy tình yêu của một sư tôn, chỉ là tiểu đồ đệ một chút phản ứng cũng không có, làm y hơi xấu hổ.
Úc Ẩm lấy lại tinh thần vội cúi đầu: “Vâng, đa tạ sư tôn.”
Y nào có thể không nhìn ra được sự bài xích của tiểu đồ đệ, tự gây nghiệt đành chịu thôi.
Thôi, tương lai còn dài, phải khiến cho nhóc con biết y tốt.
Trán Lục Hào bỗng nhiên chảy ra một mảng mồ hôi lớn, cả người cũng khô nóng lên, vài bóng người trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
Vi Tắc Minh đi tới, nắm lấy cổ tay của y đưa linh lực vào, thay y dẫn đường cho linh thảo phát huy tác dụng: “Dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, để hắn nghỉ ngơi một lát.”
Bùi Nhất Minh cùng Tả Khâu Song gật đầu, mang theo hai tiểu đồ đệ ra khỏi phòng ngủ Lục Hào.
Vừa ra tới mới phát hiện, bên ngoài người quỳ đầy đất.
“Các ngươi đây là…”
“Thỉnh chưởng môn trách phạt Lục Hào! Côn Luân không thể một ngày không có quy củ, nếu bởi vì hắn mà phá giới luật, thế muôn vàn đệ tử Côn Luân, nên quản thúc ra sao!”
“Thỉnh chưởng môn giáng h·ình p·h·ạt xuống!”
Mọi người cùng kêu lên một câu này xong, liền cúi đầu, một bộ nếu Bùi Nhất Minh không ra quyết định, sẽ quỳ thẳng đến khi không dậy nổi.
Úc Ẩm nhìn trường hợp này, giống với đời trước.
Lục Hào bị phạt, tu dưỡng hai tháng, sau khi khôi phục thương thế, vẫn sẽ chứng nào tật nấy.
Những cái này đối với y mà nói, căn bản là vô dụng.
Chỉ cần y còn có thể nhúc nhích, trái tim sẽ không thoát khỏi Lãnh Hoán Thanh.
Bùi Nhất Minh thở dài: “Bản tôn đã biết, đợi thương thế Lục Hào chuyển biến tốt đẹp, sẽ đến Lăng Thiên Phong nhận phạt!”
Mọi người cúi thân xuống: “Chưởng môn thánh minh.”
Vi Tắc Minh giúp Lục Hào đắp chăn đàng hoàng, lau cái trán đầy mồ hôi cho y, ở cửa thấy Úc Ẩm, sờ sờ đầu nhỏ của hắn.
“Nếu sư tôn ngươi có gì không đúng, nhớ rõ phải lập tức báo cho ta biết.”
Úc Ẩm nhìn hắn đưa Âm Phù truyền tin trong tay qua, chậm rì rì nhận lấy, không hiểu vì sao những người này lại che chở Lục Hào như vậy.
Rõ ràng các vị chưởng môn Điện chủ đều quá tốt, rất ôn nhu.
Quản loại người cặn bã như Lục Hào làm gì, nên sớm chết đi mới đúng.
Hắn cung kính cúi đầu: “Vâng, xin sư bá yên tâm, ta sẽ chú ý tình huống của sư tôn.”
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, tay Úc Ẩm dùng sức, đem Âm Phù trong tay bóp nhăn, nện bước chân không quá vững vàng đi lên phía trước, đứng yên trước giường Lục Hào, không nhúc nhích nhìn chằm chằm y.
Sau một lúc lâu nâng hai cánh tay nhỏ, vòng lấy cổ Lục Hào cổ.
Tuổi hắn còn nhỏ, cảm xúc dao động ngày càng lớn, liền không khống chế được linh lực, trên trán toát ra một cặp sừng nho nhỏ phấn hồng, phía sau cũng chui ra một cái đuôi màu đen.
Úc Ẩm tức giận đến thở sâu mấy hơi, nội tâm mới bình phục xuống.
Khôi phục trở về bộ dáng bình thường.
Hiện tại, hắn vẫn lên khống chế chính mình, hiện tại căn bản không thể bóp chết tên tiểu nhân này, lại tiếp tục dùng lực bất quá cũng chỉ là gãi ngứa cho y mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ Úc Ẩm âm trầm trở lại phòng của mình, kéo chăn đem đầu che lại, rốt cuộc cũng không quan tâm quá nhiều tình huống bên kia.
Ba ngày sau, Lục Hào mở bừng mắt, từ trên giường ngồi dậy duỗi người.
Tiểu đệ tử ngồi trước cửa, nghe thấy tiếng y nhìn thoáng vào trong phòng, lấy Âm Phù ra: “Tỉnh! Lục Điện chủ tỉnh!”
Lục Hào:?
Bất quá một lát, tin tức này liền truyền khắp chốn Côn Luân, thế mới biết, căn bản là muốn y bị phạt.
Nếu thương thế đã tốt, ngày hành hình khẳng định là ngày mai.
Lục Hào đè đè cái đầu đau, thở dài thật sâu.
Vô Đồ Điện.
“Sư huynh…”
“Sư huynh à… Sư huynh…”
Bùi Nhất Minh ngồi ở trên ghế, Lục Hào ôm đùi hắn, kéo ống tay áo của mình: “Ngươi nhìn một cái, v·ết th·ương này vừa mới kết vảy đó, ngươi giúp ta đi, ta thật sự biết sai rồi, ta sẽ không bao giờ đi quấy rầy Bát sư đệ nữa!”
Lục Hào làm người rất thông thấu, mặt mũi, là thứ lúc lên ném sẽ ném, dù sao cũng không thể ăn.
Khóe môi Bùi Nhất Minh khẽ nhếch, luôn cảm giác… Tiểu thất của bọn họ trở về rồi.
Chỉ có vui sướиɠ giận buồn, sẽ làm nũng giả ngoan, giống như đã trở lại.
Trong lòng không hề chỉ nhớ mỗi Lãnh Hoán Thanh, trong mắt đã có mặt vài vị sư huynh khác.
Hắn tươi cười cũng không dám để Lục Hào được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ tay che miệng ho khan một tiếng, ra vẻ lạnh nhạt.
“Phải không?”
Lục Hào gật đầu: “Đương nhiên!”
“Vậy ngươi phải bảo đảm với sư huynh, bằng không ta sẽ không giúp ngươi.”
“Đảm bảo như thế nào?”
Bùi Nhất Minh cúi đầu nhìn y: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“……”
Nghẹn nữa ngày không nói ra một câu, Bùi Nhất Minh nhướng mày, đầy mặt đều là không tin y.
Lục Hào vỗ đầu một cái, còn có thứ này!
Y lấy ra một khối ngọc bội óng ánh sáng long lanh: “Ta đem cái này thế chấp với sư huynh, huynh tin tưởng ta đi.”
Ngọc bội được cột dây đỏ khéo léo, đang nằm ở trong lòng bàn tay ấm áp trắng nõn của y.
Bùi Nhất Minh có chút trừng lớn mắt, khó có thể tin được nhìn Lục Hào.
Tầm quan trọng của cái ngọc bội này, hắn biết.
Lúc trước tiểu sư đệ từ bên ngoài làm nhiệm vụ trở về, đã tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật cho mỗi người bọn hắn.