Chương 14: Ngươi khi dễ ta

Lục Hào buông tiểu đồ đệ xuống: “Ta không chỉ muốn trồng rau, ta còn muốn trồng cây.”

Vừa nói vừa ra hiệu ý bảo Hoa Thiều Vân nhìn về phía sau, tự mình đi qua giới thiệu mấy loại cây chất trên mặt đất.

“Nhìn một cái, năm cây bên này là cây đào, bên này là anh đào, chỗ này là cây hạch đào, bên cạnh là táo, cuối cùng, ta muốn ở bên cạnh sân, dựng một giàn nho.”

“Vốn còn muốn nuôi chút động vật như gà, nuôi cho nhóc Ẩm ăn, nhưng ta không có kinh nghiệm, đến lúc đó thối hoắc cũng không tốt, tạm thời từ bỏ đã.”

Hoa Thiều Vân: “……”

Nhìn từng cây giống, cùng Úc Ẩm đứng ở bên cạnh Lục Hào, hắn mới chân chính ý thức được, người này có lẽ, là đã thật sự từ bỏ rồi.

“Chỉ là…”

Chỉ là cái gì?

Hắn cũng không thể đè đầu Lục Hào đi tìm Lãnh Hoán Thanh được.

Lục Hào nói: “Trước kia ta thích tiểu Bát sư đệ, ngươi khắp nơi đối địch với ta, làm sao bây giờ lại ép ta cướp người với ngươi?”

Hoa Thiều Vân suy sụp ngồi xuống.

“Khi đó có ngươi tranh giành với ta, ngươi là người không biết xấu hổ nhất.”

Lục Hào: “……”

“A Thanh mỗi lần mắng ngươi cũng mắng hung nhất, ta ở bên cạnh chịu hỏa lực nhỏ hơn rất nhiều.”

“Ta luôn cảm thấy, ta so với ngươi, là tốt hơn ngàn vạn lần, hẳn là sẽ khiến hắn thích hơn một chút.”

“Nhưng ta trụ ở Côn Luân lâu như vậy, lời nói với hắn, còn không có bằng một nửa của ngươi…”

Hoa Thiều Vân vốn tưởng rằng chính mình cũng có thể trả bất cứ giá nào để theo đuổi Lãnh Hoán Thanh, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, mình không mặt dày được như Lục Hào.

Hắn là thực sự thích Lãnh Hoán Thanh, nhưng không vứt bỏ được lòng tự trọng để theo đuổi hắn.

Tốt xấu gì, chính mình cũng là tiểu Cung chủ của Huyền Thiên Cung.

Lục Hào khuyên hắn: “Ngươi tốt nhất là mau từ bỏ đi, Lãnh Hoán Thanh tuyệt đối sẽ không coi trọng những người như chúng ta.”

Hốc mắt Hoa Thiều Vân ửng đỏ, cầu xin giúp đỡ nhìn y: “Ngươi… Làm thế nào mà thoát ra được?”

A cái này, nói ra thì rất dài.

Lục Hào nói năng có khí phách: “Hoàn toàn tỉnh ngộ, ghìm ngựa trước bờ vực, bảo toàn chính mình, trân quý sinh mệnh.”

“…Ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế.” Hoa Thiều Vân sắp khóc tới nơi.

“Nếu không được cũng không sao, ngươi đi làm những chuyện khác đi, dời lực chú ý đi được không? Tục ngữ có câu, nên đem nước mắt thất tình, chuyển hóa thành mồ hôi.”

“Chuyển thành… Mồ hôi?”

Lục Hào gật đầu: “Đúng vậy.”

Y kéo người từ trên mặt đất lên: “Những cây giống này, nhờ ngươi, nếu còn sức lực, vậy giúp ta dựng giàn nho cũng được.”

“Lục Hào, ta thao tổ sư ngươi!”

“Mắng người cũng không phải là thói quen tốt, nhanh chóng làm xong, thì ở lại ăn cơm chiều?”

Âm thanh Hoa Thiều Vân nhỏ lại, chần chờ hỏi: “Ăn cái gì?”

“Thịt nướng.”

Hắn bỗng nhiên xoay người, nhỏ giọng lẩm nhẩm lầm nhầm: “Các ngươi lập tức đến Bạch Hoa Điện, nơi này có đồ ăn ngon.”

“……”

Lục Hào lấy ra chút bánh hạt dẻ còn có một cái pudding sữa bò đặt lên bàn, đối với Úc Ẩm nói: “Ăn điểm tâm trước.”

Hoa Thiều Vân hỏi: “Đó là thứ gì, ta cũng muốn!”

Úc Ẩm nhảy xuống ghế: “Đây là sư tôn làm cho một mình ta, nếu tiểu cung chủ muốn ăn, vậy ăn bánh hạt dẻ đi.”

“Nhưng thứ trong tay ngươi mùi rất thơm.”

Úc Ẩm mặt vô biểu tình bưng pudding xoay người về phòng, không để ý tới hắn.

Thơm cũng là của ta, ngươi nhìn cái gì mà nhìn.

“Thằng nhóc chết tiệt! Không lễ phép, ta thật sự không biết Lục Hào đã dạy ngươi như thế nào.”

Hắn thở phì phì nhét mấy miếng lớn bánh hạt dẻ vào trong miệng, lúc này mới bắt đầu đào hố.

Chỉ chốc lát sau, Hoa Thiều Linh mang theo một cô gái áo lam chạy đến, thấy Lục Hào đang rửa rau, nàng vui vẻ chào hỏi.

“Lục điện chủ, chúng ta tới hỗ trợ.” Sau đó chỉ vào người bên cạnh: “Đây là Ứng Nhược, tỷ muội tốt của ta.”

Lục Hào cười:" Ngưỡng mộ đã lâu, ta cũng chuẩn bị sắp xong rồi, có thể lập tức ăn.”

Hoa Thiều Linh xung phong nhận việc: “Ta đi nhóm lửa.”

Hoa Thiều Vân ồn ào: “Đốt lửa cái gì, đến giúp ta trồng cây trước, cái giá bên kia còn chưa có dựng đâu.”

"Một mình ca ca cũng có thể, làm không xong chúng ta sẽ ăn trước chờ ngươi, đừng nóng nảy.”

“……”

Ai cũng khi dễ ta!

Mấy người bưng đĩa ra ngồi xung quanh. Thịt được nướng trên lửa cho đến khi nóng hổi và béo ngậy, Lục hào rắc gia vị lên trên.

Hoa Thiều Linh từ trong lòng ngực lấy ra một bầu rượu.

“Đây là rượu ngon nhất trong Huyền Thiên Cung chúng ta.”

Ánh mắt của Lục Hào lập tức dán chặt vào bầu rượu, yết hầu lăn lên xuống.

Ngày thường chỉ có y cùng Úc Ẩm, sợ làm gương xấu cho con nít, nên không nghĩ tới việc uống rượu.

Khi không có thì không nghĩ đến, một khi có rượu, Lục Hào như thế nào cũng nhịn không được.

“Được nha, đồ tốt.”

Lấy ra mấy cái ly, cũng rót đầy.

Dạy Úc Ẩm lấy rau xà lách cuốn thịt ăn xong, y liền một lòng nhào vào rượu.



Sau ba lần rót rượu.

Hoa Thiều Vân tới gần: “Muội muội, sao ta lại có loại dự cảm không tốt?”

Ứng Nhược gật đầu: “Không thể để Lục Điện chủ uống nữa.”

Lục Hào đập một cái lên trên bàn: “Gọi Lục Điện chủ cái gì, im miệng cho ta!”

Y hét một tiếng, ba người lập tức lặng ngắt như tờ, cho rằng y tức giận.

“Quá khách khí xa lạ, gọi ta… Lục ca ca…”

“……”

Úc Ẩm nắm y: “Sư tôn, ngươi uống say.”

Lục Hào xua tay: “Nói bậy, ngươi mới say.”

Y một tay đem người bế lên, đem cái ly tới miệng Úc Ẩm: “Ưm? Ngươi cũng muốn uống sao? Uống rất ngon đó.”

Hoa Thiều Vân há to miệng: “Xong rồi xong rồi xong rồi, Lục Hào uống rượu vào, sao có thể thành cái dạng này.”

Đây chính là Linh Tửu, được đặc chế cho người tu luyện, nếu say sẽ rất tệ..

Không dám tiếp tục trì hoãn, Hoa Thiều Linh đổ toàn bộ rượu đi, mấy người đỡ y vào tẩm điện.

Lục Hào ôm bầu rượu trống rỗng ngã lên trên giường, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ta không có say! Ta rất tỉnh!”

Hoa Thiều Linh lấy bình ngọc ra, đặt trước mũi cho y ngửi.

Nói với Úc Ẩm: “Nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh rượu, ngươi đừng lo lắng.”

Hoa Thiều Vân vỗ vỗ mặt y:" Này! Lục Hào. Ngươi thật sự không tìm Lãnh Hoán Thanh nữa sao?!”

Hoa Thiều Linh tức giận muốn nổ phổi, nắm lỗ tai hắn, đem cái người không đáng tin cậy này kéo ra ngoài, sau đó ba người lớn lại đi dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài.

Úc Ẩm vắt khăn, chậm rãi xoa khuôn mặt đỏ rực của Lục Hào.

Mùi hương trên người y càng ngày càng nồng đậm, còn pha hương rượu nhè nhè, khiến người ngửi nhiều, phảng phất cũng sẽ say trong đó.

Đôi mắt Lục Hào mở to, nhìn chằm chằm trần nhà, còn nhỏ giọng nói câu cảm ơn.

Úc Ẩm tới gần y: “Sư tôn?”

“Ơi.”

Trả lời thật sự rất nhanh, không biết có phải đã tỉnh táo rồi hay không.

Lục Hào bỗng nhiên ngồi bật dậy, hai tay nửa mở ra.

Úc Ẩm nắm khăn, có chút không hiểu ra sao: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lục Hào chậm rì rì liếc hắn một cái, sau đó dời mắt sang chỗ khác.

Hắn lại kêu một tiếng: “Sư tôn, người làm sao vậy.”

“Xuỵt! Đừng nói chuyện, ta đang phơi nắng.”

“Ta là một cây cỏ nhỏ ~ không thể… Nói chuyện.”

Được rồi, có lẽ y còn say.

Lục Hào ngửa đầu, miệng hơi dẩu, bộ dáng thật sự rất ngạo kiều.

Khi Úc Ẩm lau mặt cho y, y lung lay cơ thể, như thể y đang thật sự lắc lư theo gió.

Úc Ẩm nhịn không được trêu chọc y: “Sư tôn?”

“Nghe thấy ta nói chuyện không? Sư tôn?”

Lục Hào còn đang chậm rãi lắc lư trái phải.

Úc Ẩm kề đến bên tai y, dùng ngữ khí nhẹ nhàng kêu: “Lục ca ca?”

“Kêu ta làm gì.”

Hắn thở dài: “Rốt cuộc là ngươi có say hay không.”

Lục Hào nhỏ giọng hừ hừ: “Đủ rồi, không thể tiếp tục tưới nước, ta sẽ chết đuối.”

Úc Ẩm ngồi xếp bằng ở trước mặt y, nhẹ giọng dụ dỗ: “Lập tức lau xong.”

Thấy y cũng không có chạy loạn, liền bưng chậu nhỏ ra ngoài đổ nước, bọn Hoa Thiều Vân đều đã rời đi.

Khi trở lại phòng lần nữa, tay chân Lục Hào co lên, nằm ở trên giường đem mặt vùi thật sâu vào trong chăn. Sau đó trộm ngẩng đầu, nấc nhỏ một tiếng, lại đem mặt vùi vào.

Úc Ẩm nằm ở bên cạnh y, nhẹ nhàng đem tóc đen của y cuốn ở trong tay: “Sư tôn hiện tại lại là cái gì.”

Âm thanh Lục Hào từ trong chăn lộ ra rầu rĩ: “Cục đá bên bờ biển.”

Lát sau y nằm bò đến tê hết chân, mới xoay người nằm ngửa, ôm một tay Úc Ẩm vào trong ngực như ôm gối, trên giường ấm áp dễ chịu, mí mắt y díu lại, dáng vẻ buồn ngủ không chịu được.

“Sư tôn, ngươi muốn long cốt không?”

“Hử?” Lục Hào kéo kéo khóe miệng cười hỏi: “Là cái gì? Ăn ngon không?”

Úc Ẩm thở dài một hơi, duỗi tay ôm y trở về: “Vậy sư tôn, thật sự không thích Lãnh sư thúc sao?”

“Ưm…”

“Uống… Đều tới uống rượu.”

Một câu cũng không trả lời, Lục Hào liền lẩm bẩm thϊếp đi, cũng nghe không rõ hắn đang nói gì, môi dính nước khẽ nhếch, còn có thể thấy đầu lưỡi đỏ thắm của y.

Úc Ẩm bật cười. Đem đầu gối lên khuỷu tay y, tìm vị trí thoải mái cũng thuận theo tiến vào mộng đẹp.

Tới nửa đêm, trong lúc hắn mơ ngủ cảm giác chính mình lúc ẩn lúc hiện, choáng đầu mở to mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, là chiếc cằm trơn bóng của Lục Hào, chính mình bị y ôm ngang, không biết đang ngâm nga bài hát gì.

“Bảo bảo ngủ ngon… Ngủ ngoan…”

Thấy y mở hai mắt ra, còn cau mày cúi đầu nói hắn: “Thật là không nghe lời, còn chưa ngủ.”

“……”

Ta là bị ai lay tỉnh hả.

“Ơ, đôi mắt của ngươi sao lại là màu vàng?” Nói xong liền muốn duỗi tay ra chọc mắt Úc Ẩm.

Tay duỗi đến nửa đường bị bắt lấy: “Sư tôn, sao ngươi không tiếp tục nghỉ ngơi?”

Lục Hào ngạc nhiên chỉ vào chính mình: “Sư tôn? Ta?”

Úc Ẩm gật đầu.

Y khó có thể tin oa một tiếng.

“Ta thế mà cũng có thể làm sư tôn? Không đúng không đúng, ta rõ ràng còn phải tăng ca.”

Nói xong liền bò dậy từ trên giường, muốn đi tìm máy tính.

Chân vừa bước xuống giường liền mềm nhũn, cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo sắp nhào lên trên mặt đất, Úc Ẩm cả kinh vội bật dậy muốn kéo y.

Tay hai người mới vừa nắm vào nhau, Lục Hào liền không duy trì được thăng bằng, trực tiếp kéo theo nhãi con, đυ.ng đầu vào ngực hắn, rầm một tiếng hai người đều lăn ở trên đất.

Lục Hào rầm rì: “A, đau quá…”

Úc Ẩm ngồi khóa ở trên eo y, toàn bộ tóc xà lên mặt Lục Hào, y ngứa không chịu được, duỗi tay đẩy đi, càng vén càng nhiều, ở trên mặt như mạng nhện, làm người thở không nổi.

Úc Ẩm nhìn y khó chịu, cũng đi vén tóc của mình lên, nhưng Lục Hào bắt lấy sợi tóc hắn không chịu thả, hai người cứ như vậy giằng co.

Đầu Lục Hào lắc qua lắc lại, môi cọ qua khuôn mặt nhỏ của Úc Ẩm, bên tai tiểu đồ đệ nhanh chóng đỏ lên mắt thường có thể thấy.

Rồng con có chút thẹn quá thành giận, đè lại bả vai y: “Sư tôn đừng lộn xộn, lập tức sẽ ổn thôi.”

Lục Hào quả thực ngoan ngoãn nằm im, Úc Ẩm nhanh nhẹn vén tóc ra sau đầu, cúi đầu thấy hốc mắt y hồng hồng, tim liền mềm nhũn.

“Là chỗ nào đau, ta giúp ngươi xoa.”

Lục Hào bẹp miệng mang theo nức nở, mắt đầy nước nhìn hắn: “Ngươi khi dễ ta…”

Úc Ẩm: “……”

Nghĩ thầm con ma men này thật khó chơi, ngoài miệng lại ôn nhu nhẹ nhàng: "Ta xin lỗi ngươi được không? Đừng tức giận."

Nói xong lời này, hắn không tự chủ được cười một tiếng, lời này ngược lại giống như phải là Lục Hào nói mới đúng.

Y kéo tay Úc Ẩm đặt ở trước ngực: “Ta đau ngực, lưng cũng đau.”

“Vậy ngươi đứng lên trước, ta giúp ngươi xoa được không?”

“Gọi ta Lục ca ca.”

“Được, Lục ca ca mau đứng lên đi.”

Lục Hào ủy khuất gật đầu, bò dậy đoan chính ngồi yên.

Úc Ẩm nghiêm túc giúp y xoa, còn nghiêng đầu hỏi: “Là chỗ này sao?”

“Ừm.”

Xoa xoa, Úc Ẩm há miệng ngáp một cái.

Thân thể này còn nhỏ, khoảng thời gian dài như vậy tới nay, vẫn là lần đầu tiên thức đêm, đầu hắn mơ mơ màng màng, xoa được một lát liền dựa vào phía sau lưng Lục Hào bắt đầu mơ màng.

Cảm giác bàn tay sau lưng dừng lại, Lục Hào dùng dư quang nhìn hắn, động tác thả nhẹ nhàng chậm chạp xoay người, từng chút đỡ được người.

Úc Ẩm lại tỉnh.

Hắn xoa đôi mắt: “Chúng ta lên giường ngủ đi, khuya rồi.”

Lục Hào nhìn hắn buồn ngủ như vậy, liền đồng ý.

Tiểu đồ đệ nhắm hai mắt buồn ngủ, y nhào vào bên cạnh, nhỏ giọng ca hát: “Một con ếch xanh nhỏ vui vẻ,… Trong hồ nước có con ếch xanh nhỏ vui vẻ, ộp ộp ộp… Nó khiêu vũ…”

Úc Ẩm bị giọng điệu này chọc cười, mở mắt ra vỗ về mặt y: “Sư tôn luôn khiến người kinh ngạc, rốt cuộc còn có bao nhiêu tài nghệ, mà chúng ta không biết.”

Lục Hào được hắn khen, tự hào không thôi: “Vậy ngươi đừng ngủ, ta lại hát cho ngươi nghe, ta còn biết khiêu vũ.”

Hai mắt y sáng lấp lánh, ở dưới ánh nến lấp lánh rực rỡ, thẳng tắp tiến vào tim Úc Ẩm.

Úc Ẩm thở dài một tiếng, khuôn mặt vui sướиɠ tươi cười: “Được, hát đi, ta nghe đây.”

Đêm nay, Lục Hào hát tất cả các bài hát thiếu nhi mà y biết.