Chương 9: Thiếu gia giả hào môn độc ác

520 nghe nói hai người ở chung thì cũng rất vui vẻ.

[Ở chung là tốt nhất, ở chung càng tiện bắt nạt hắn!] 520 kích động lục tìm trong kho dữ liệu một trăm tám mươi phương pháp hành hạ nam chính, lần lượt đọc cho Tô Ôn Ngọc nghe.

Nào là dùng ngôn từ lăng mạ không giới hạn, vui đùa mang tính nhục mạ, phỉ báng thanh danh, chế nhạo quá khứ của nam chính, rồi vu oan hãm hại, quyền đấm cước đá, phá hỏng đồ vật mà hắn quý trọng... vân vân mây mây.

[Đây đều là nền tảng để bắt nạt một người, chỉ cần cậu làm được, đảm bảo sẽ trở thành một nhân vật phản diện hoàn mỹ!] 520 bắt đầu thoả sức tưởng tượng đến ngày phản diện Tô Ôn Ngọc tốt nghiệp, lúc đó nó cũng có thể dùng một lượng tích phân lớn để đổi một thân thể phù hợp rồi bắt đầu chuỗi ngày rong chơi qua các thế giới.

Tô Ôn Ngọc gặm chân cua, nghe câu được câu chăng.

Đầu óc cậu lúc này toàn là nên ăn sườn xào chua ngọt trước hay ăn tôm chua ngọt trước.

[Kí chủ, kí chủ? Tô Ôn Ngọc! Cậu có đang nghe tôi nói không?!] 520 thấy Tô Ôn Ngọc thất thần, lập tức vặn to volume gọi toáng.

Tô Ôn Ngọc hồi thần, lúc này mới phản ứng lại những lời 520 vừa lải nhải trong đầu.

"Gọi tôi Ôn Ngọc là được." Tô Ôn Ngọc chỉnh lại xưng hô cho hệ thống, chớp mắt cười nói: "Biết rồi, tôi sẽ học tập thật tốt để trở thành nhân vật phản diện."

520 yên tâm, nó biết nó ko chọn sai kí chủ.

Với thiên phú của Tô Ôn Ngọc nhất định có thể giúp nó đứng top bảng tích phân, hướng tới tự do "thống" sinh!

"Nhưng......" Tô Ôn Ngọc cứ cảm thấy những nền tảng phản diện mà 520 vừa đề xuất cho cậu không thích hợp với cậu cho lắm.

"Thực ra nhìn từ phản ứng của Chu Tự, có thể thấy anh ta không hề thích tôi chút nào, tôi chỉ cần tiếp cận anh ta là giá trị phản diện có thể tăng lên."

Tô Ôn Ngọc cho rằng giá trị phản diện cũng chính là giá trị chán ghét, chỉ cần Chu Tự ghét cậu vậy chắc chắn giá trị phản diện lại càng cao.

Những nền tảng mà 520 nhắc đến cũng không cần thiết phải làm.

[Việc này không theo ý cậu được đâu.] 520 khéo léo giải thích: [Hai lần giá trị phản diện tăng lên lần trước, lần một là tôi dạy cậu làm, lần hai là tự cậu làm, đều không được tính vào trong nhiệm vụ.]

Tô Ôn Ngọc khó hiểu: "Hả?"

520 dứt khoát dùng hành động để giải thích cho Tô Ôn Ngọc hiểu thế nào là nhiệm vụ.

[Thông báo nhiệm vụ: Cầm ly rượu trong tay hắt lên người nam chính tên hiệu "Chu Tự", khiến hắn xấu mặt trên bàn cơm.]

Sau khi hệ thống tuyên bố xong nhiệm vụ, giống như có một cái bảng chữ to tướng đột nhiên chạy qua chạy lại trong đầu Tô Ôn Ngọc.

Tô Ôn Ngọc: "......"

Giờ tự dưng hất rượu lên người Chu Tự trước mặt bao nhiêu người như vậy?

Quá là cố ý rồi còn gì.

Phút chốc Tô Ôn Ngọc không biết đây là đang chỉnh ai.

520 tri kỉ giải thích: [Đây là nhiệm vụ phản diện đơn giản nhất để kiếm điểm trong hệ thống dữ liệu rồi đó, đa số phản diện trong các tiểu thế giới đều cố ý hắt rượu lên người nam chính, để hắn mất mặt trước mọi người.]

Tô Ôn Ngọc đã đọc qua một số tiểu thuyết tương tự, lúc đó cậu luôn cảm thấy đám phản diện làm ra hành vi này cứ như bị thiểu năng.

Nào ngờ phong thuỷ luân hồi, bây giờ đến lượt cậu thiểu năng như bọn họ.

520 dùng âm thanh của hệ thống chủ nhắc nhở: [Xin kí chủ hoàn thành nhiệm vụ phản diện trong một phút, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ khấu trừ mười tích phân và phạt điện giật.]

[Sau khi tổng kết giá trị phản diện và tỷ lệ tích phân, trước mắt trong tài khoản kí chủ chỉ có sáu tích phân.]

Tô Ôn Ngọc bất ngờ, tích phân hai lần trước kiếm được còn không đủ để khấu trừ một lần nhiệm vụ thất bại?

520 đã từng nói với cậu, nếu tích phân hiện tại không đủ để khấu trừ sẽ lập tức bị cưỡng chế thoát khỏi thế giới.

Vì đây là thế giới đầu tiên của cậu nên không có sẵn tích phân tồn từ những thế giới trước, nếu hiện tại phải trở về thế giới thật cậu sẽ lập tức tử vong, cho nên nhiệm vụ này bắt buộc phải làm.

520 cao giọng nhắc nhở: [30 giây cuối cùng của nhiệm vụ, xin kí chủ nắm chắc thời gian.]

Hệ thống 520 cũng bất đắc dĩ, thanh âm đếm ngược như hồi chuông báo tử vang lên trong đầu Tô Ôn Ngọc.

Vừa nghe đến chết, Tô Ôn Ngọc lập tức ném con cua trong tay xuống, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bao tay rồi lau tay, bật người đứng dậy nâng ly rượu lên.

"Hôm nay, chúng ta gặp nhau là duyên phận, anh trai, em kính anh một ly!"

Nói xong, chân Tô Ôn Ngọc làm bộ sơ ý vấp phải cái ghế, ly rượu trong tay thuận thế nghiêng một bên, nửa ly rượu đỏ cứ thế sóng ra ngoài, giội lên một bên cổ Chu Tự. Rượu đỏ dọc theo cổ hắn chảy vào trong áo, nhanh chóng thấm ướt cái áo thun trắng trên người hắn, vải trắng đã được giặt giũ sạch sẽ chớp mắt dính dớp bẩn thỉu dán chặt lên người, mọi người xung quanh tức khắc kinh hãi.