Chương 7: Thiếu gia giả hào môn độc ác

Tô Ôn Ngọc sợ hết hồn, lập tức bịt mắt đóng cửa: "Xin lỗi, tôi không biết bên trong có người."

Chu Tự đứng trước bồn cầu, chậm rãi thở ra một hơi.

Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, hắn kéo khóa quần, mặt mũi đen thui đi ra rửa tay, sau đó "ầm" một tiếng mở cửa.

Tô Ôn Ngọc vẫn đứng chờ ngoài cửa, cậu muốn xin lỗi thêm lần nữa.

Kết quả còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Chu Tự nặng nề nhìn chằm chằm cậu, nói: "Tôi đã khóa trái cửa, cậu vào bằng cách nào?"

"Hả? Tôi vặn một cái rồi mở ra." Tô Ôn Ngọc mờ mịt đáp.

Chu Tự không tin cho lắm, mới nãy Tô Ôn Ngọc nhào vào lòng hắn, còn nói hắn quá cứng đυ.ng đau cậu, nhìn qua thực sự rất giống một tên gay quỷ kế đa đoan.

Nhưng Chu Tự cũng không muốn tùy tiện buộc tội cậu, hắn đi vào phòng tắm, khóa trái cửa, lại thử nhấn chốt cửa.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Khóa cửa hư.

Tô Ôn Ngọc nhích lại gần xem thử, nói: "À, bị hỏng rồi, để lát nữa tôi báo quản gia một tiếng tìm người tới sửa."

Chu Tự nhếch môi, không lên tiếng.

Tô Ôn Ngọc nghĩ hắn đang để bụng chuyện bị cậu nhìn thấy, không khỏi lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, đều là đàn ông con trai, anh có tôi cũng có, không sao đâu."

Chu Tự càng không muốn nói chuyện, hắn bỏ lại một câu: "Gặp sau" rồi nhấc chân đi thẳng.

Tô Ôn Ngọc mơ hồ đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cảm thấy lời mình vừa nói không có vấn đề gì, sao Chu Tự lại khó chịu như vậy?

-

Sau khi rửa mặt xong, Tô Ôn Ngọc lại nhìn thấy Chu Tự trong phòng khách.

Thi Phái đang cầm điện thoại di động nói gì đó với hắn, hắn cũng phối hợp mà gật đầu.

Người trong phòng khách không ai chú ý tới Tô Ôn Ngọc, tất cả đều đang tụm lại nói chuyện phiếm, chỉ có Chu Tự nhấc mắt liếc cậu một cái, rồi lạnh nhạt dời đi.

Tô Ôn Ngọc cũng không thèm để ý, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu nghịch di động của nguyên chủ, tiện thể làm quen một chút với những người trong danh bạ, nhàm chán cho đến khi bữa tiệc bắt đầu.

Tôm hùm tôm hùm! Đồ ăn ngon đồ ăn ngon!

Tô Ôn Ngọc lẽo đẽo theo sau ba mẹ, nhanh nhẹn tìm một chỗ ngồi tốt nhất trong nhà ăn chính, trước mắt cậu chính là món nước miếng gà và vịt quay!

Mà Chu Tự thì ngồi cách cậu một ghế, bị Thi Phái và Tô Đoan Hồng kẹp ở giữa.

Ngồi cạnh Tô Ôn Ngọc là một người đàn ông trong họ Tô gia, cậu cũng không biết xưng hô thế nào, nên chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Người nọ cười ha hả vỗ cậu một cái, ra vẻ trưởng bối nói: "Cậu xem, sau này có anh trai, hai anh em sống với nhau không sợ cô đơn có phải không?"

"Ở trong nhà này, con trai độc nhất cô đơn lắm, có thêm anh chị em bên cạnh tốt hơn biết bao, đúng không?"

Sự chú ý của Tô Ôn Ngọc lúc này đều đang nằm trên mâm cơm, căn bản không để ý nghe gã nói, chỉ bắt kịp mấy chữ cuối cùng, không nhịn được hỏi: "Cô đơn gì cơ? Chú cô đơn hả?"

Mọi người xung quanh đang rôm rả tám chuyện lập tức ngừng lại, tất cả đồng loạt quay sang hóng hớt.

Tô Ôn Ngọc không nhớ người này là ai, nhưng những người khác thì biết, dựa theo bối phận thì người này là chú hai họ của cậu, mọi người đều biết danh tiếng của gã bên ngoài không tốt, trong nhà còn có bà vợ cả ngày chỉ biết ăn chơi rượu chè, không ngờ bây giờ lại đang nói chuyện cô đơn với tiểu bối trong nhà.

Mọi người nhìn gã với ánh mắt khinh miệt.

Người đàn ông đột nhiên trở thành tâm điểm tối sầm mặt: "Nói cái gì vậy, tôi nói cậu có anh trai bầu bạn, sau này không sợ cô đơn."

"À à." Lúc này Tô Ôn Ngọc mới nghe rõ: "Xin lỗi, vừa nãy tôi chỉ muốn ăn nên không chú ý nghe."

Chú hai Tô còn có thể nói gì? Chỉ có thể bất mãn uống một hớp nước rồi tức giận nặng nề đặt cái ly xuống bàn, những người khác cũng thu hồi tầm mắt.

Thi Phái không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến thái độ của chú hai Tô thì cũng bất mãn trong lòng.

Hôm nay là ngày con trai ruột của họ trở về, gã mặt nặng mày nhẹ như vậy cho ai coi?

Hơn nữa không phải Ôn Ngọc đã nói không nghe rõ rồi sao, lại đi so đo với một đứa tiểu bối làm gì.

Thi Phái không muốn để mọi người cho rằng con trai ruột của bà đã về thì bọn họ có thể tùy ý coi thường cậu, bà dứt khoát đứng dậy đổi chỗ với Tô Ôn Ngọc.

"Nào, Ôn Ngọc qua chỗ mẹ, chúng ta đổi chỗ."

Thi Phái dùng hành động để nói rằng địa vị của Tô Ôn Ngọc trong cái nhà này vẫn như cũ, ai bất mãn với cậu cũng phải nhìn xem bà có cho phép hay không.

Tô Ôn Ngọc mờ mịt ngẩng đầu, vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, con ngồi chỗ này là được rồi."

"Không sao, qua đây ngồi tiện thể bồi dưỡng tình cảm với anh trai." Thi Phái đổi chén của hai người, thúc giục: "Nào qua đây."

Thi Phái không cho cậu từ chối, xung quanh còn có nhiều người đang nhìn, Tô Ôn Ngọc chỉ đành đứng dậy đổi chỗ với bà.

Mâm thức ăn trên bàn có thể xoay, tuy bây giờ ngồi cách xa vịt quay, nhưng chỉ cần chờ lát nữa xoay về đây là được.

Tô Ôn Ngọc nhích ghế xích lên phía trước, yên lặng chờ đợi bữa tiệc bắt đầu.