Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Mỹ Nhân Bị Bắt Làm Phản Diện

Chương 24: Thiếu gia giả hào môn độc ác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Tự cõng Tô Ôn Ngọc một cách dễ dàng mà không cần tốn chút sức lực nào, bàn tay to của hắn đỡ lấy đùi cậu xốc lên ước lượng, nhíu mày: "Cậu được năm mươi kí không?"

Tô Ôn Ngọc bị hắn xốc đến khó chịu, vội ôm lấy cổ hắn, nhăn mày nói: "Đừng xốc, khó chịu."

Hơi thở ấm áp phả vào tai Chu Tự khiến cả gáy hắn tê rần, hắn khó chịu nhíu mày.

"Biết rồi, đừng có ôm chặt như vậy, tôi còn phải thở." Chu Tự cầm theo nửa chai nước khoáng còn lại, phòng ngừa trên đường đi Tô Ôn Ngọc lại muốn nôn, hắn ôm cậu ra khỏi nhà vệ sinh.

Hứa Nhiên đang tặng bánh cho khách, thấy hắn đi ra, vội nhìn sang Tô Ôn Ngọc đang nằm trên lưng hắn: "Có ổn không?"

Tô Ôn Ngọc miễn cường cười cười với anh: "Không sao."

Chu Tự không muốn lãng phí thời gian, hắn nâng cằm ra hiệu ý bảo mình phải đi trước, sau đó nhanh chóng cõng Tô Ôn Ngọc ra khỏi cửa tiệm.

Xe của Hứa Nhiên đậu ở bãi đỗ xe cách tiệm bánh khoảng hai trăm mét, Chu Tự cõng Tô Ôn Ngọc đi dưới cái nắng ba mươi bảy độ, thu hút rất nhiều sự chú ý của người đi đường.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên người Tô Ôn Ngọc khiến cậu nheo mắt lại, nằm xụi lơ tựa mặt lên vai Chu Tự, nhỏ giọng rầm rì: "Nếu anh ăn trưa cùng em, em sẽ không ăn nhiều đá lạnh như vậy."

Chu Tự: "Trách tôi?"

Tô Ôn Ngọc đúng lý hợp tình: "Ừ."

Chu Tự tức đến bật cười, nhưng lúc này hắn không thể làm gì được cậu.

"Tôi chưa từng gặp người nào mặt dày như cậu." Chu Tự nói.

Tô Ôn Ngọc ôm cổ hắn, đánh bạo vươn tay nhéo mặt hắn: "Giờ anh mới biết à."

Chu Tự dừng bước, giọng điệu nguy hiểm nói: "Tô Ôn Ngọc."

Tô Ôn Ngọc lại nhéo mặt hắn, có chút không vui: "Anh không thể dịu dàng với em một chút sao?"

Chu Tự năm lần bảy lượt bị cậu chọc tức, hắn thật sự rất muốn bỏ mặc cậu giữa đường không quan tâm.

Tô Ôn Ngọc biết đủ thu tay lại, đáng thương hề hề gọi: "Anh~~"

"Ai là anh cậu, tôi không phải anh cậu." Chu Tự vỗ cậu một cái: "Thành thật chút đi."

Tô Ôn Ngọc định tiếp tục trêu chọc hắn, bất bình lình bị bàn tay to vỗ vào mông, sống lưng cậu tức khắc tê rần, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên.

Chu Tự cũng cảm thấy xúc cảm ở tay không đúng lắm, nhưng hắn không dám nghĩ tiếp, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục vững vàng ôm đùi Tô Ôn Ngọc bước đi.

Tô Ôn Ngọc sau lưng ồn ào như gà bỗng nhiên im lặng suốt chặng đường đến bãi đỗ xe, Chu Tự đỡ cậu ngồi vào ghế phụ.

Tô Ôn Ngọc xoa xoa cái mặt có hơi nóng, ánh mắt như muốn nói lại thôi nhìn Chu Tự vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, ngập ngừng hỏi: "Mới nãy anh đánh mông em đúng không?"

Động tác cài dây an toàn của Chu Tự ngừng lại một nhịp, hắn phủ nhận: "Không để ý."

Tô Ôn Ngọc không tin lắm: "Thật sao? Anh không cảm thấy xúc cảm rất khác sao? Chỗ căng tròn nhất trên cơ thể em chính là mông, sao anh lại không để ý?"

520 lặng lẽ thò mặt, nhắc nhở: [Giá trị nhân vật phản diện đang tăng, Ôn Ngọc, tiếp tục đề tài này, tiếp tục cố gắng!]

Chu Tự cắn răng phủ nhận: "Sao tôi biết được chỗ căng đủ nhất trên người cậu chính là mông?"

"Hơn nữa, tôi cố ý vỗ mông cậu làm gì? Tôi có bệnh sao?"

Tô Ôn Ngọc: "Nếu nói thích em cũng là một loại bệnh."

Chu Tự thật sự phát điên tự lao đầu vào bẫy: "Tôi nói tôi không thích cậu, tôi là thẳng nam, sao có thể thích một đứa con trai như cậu? Dù cậu có xinh đẹp thì vẫn là con trai!!"

"Anh cảm thấy em đẹp sao?" Tô Ôn Ngọc quơ được lỗ hổng trong lời nói của hắn: "Thẳng nam sẽ không khen em xinh đẹp."

Chu Tự gắt gao nắm chặt tay lái, trong lòng mặc niệm đây là em trai hắn còn là người bệnh, kiềm chế không quẳng Tô Ôn Ngọc xuống xe.

"Da mặt cậu dày đến mức khiến tôi kinh ngạc." Chu Tự không muốn giải thích thêm, hắn thầm nhủ "Thanh giả tự thanh", qua thời gian nữa Tô Ôn Ngọc sẽ tự hiểu hắn thật sự không thích cậu.

Nhưng Tô Ôn Ngọc vẫn cắn mãi không buông, đặc biệt là khi 520 thông báo giá trị phản diện đang tăng lên không ngừng.

"Kỳ thật em cũng rất kinh ngạc khi biết anh thích em." Tô Ôn Ngọc thở dài nói: "Nhưng anh yên tâm, chuyện anh cố ý vỗ mông em, em sẽ không nói ra bên ngoài."

Chu Tự: "Tôi không cố ý!"

Tô Ôn Ngọc: "Nhìn đi, anh không phủ nhận việc anh vỗ mông em."

"Tôi thừa nhận tôi vỗ mông cậu, nhưng cậu cũng phải ý tứ một chút, còn đang ở nơi công cộng, ảnh hưởng không tốt."

"Đương nhiên, ý của tôi không phải là có thể vỗ ở nhà, tôi là thẳng nam, tôi không thích đàn ông thô cứng, tuy rất có lỗi, nhưng tốt nhất cậu nên từ bỏ hi vọng đi."

Chu Tự chậm rãi nhắm mắt, yên lặng nổ máy.
« Chương TrướcChương Tiếp »