Chương 7

Đây là gu ăn mặc kì quái gì?

Thậm chí khi cẩn thận nhìn vào gương, còn có thể nhìn thấy trên mí mắt trét đầy phấn hồng cùng với chì kẻ mắt đen đặc, tuy rằng ở trong hồ ngâm không lâu, nhưng cũng bị nhoè đi kha khá.

Ninh Thời Tuyết mặt vô biểu tình mà tìm thấy chai nước tẩy trang ở trong một đống lớn chai lọ, sau đó cậu mới thình lình nhớ tới lí do vì sao nguyên chủ phải trang điểm.

Hình như là tra công có nói qua, hắn thích như vậy.

“…” Người có thể ngu ngốc, nhưng không thể đê tiện như vậy. (?)

Ninh Thời Tuyết tẩy trang xong liền nhanh chóng tắm rửa, sau đó bổ nhào lên cái giường lớn mềm mại.

Cái phòng ngủ này xa hoa lãng phí vô cùng, so với khách sạn hàng đầu còn thoải mái hơn.

Ninh Thời Tuyết cơ hồ vừa dính vào gối liền ngủ quên mất.

Cậu ngủ đến trời đất tối sầm mới tỉnh lại, lông mi run rẩy một lát, sau đó mới gian nan mở mắt ra.

Trước mắt đột ngột xuất hiện một gương mặt múp míp.

Tạ Lạc Lạc không biết vì sao lại ghé vào gối đầu của cậu mà ngủ rồi, khuôn mặt bánh bao mềm mụp dán sát vào gương mặt của cậu, Ninh Thời Tuyết vừa động, nhóc con cũng nâng tay lên xoa xoa đôi mắt.

“…”

“…”

Ninh Thời Tuyết cùng Tạ Lạc Lạc mắt to trừng mắt nhỏ.

Kỳ thật tối hôm qua cậu đã biết Tạ Lạc Lạc trộm tới tìm cậu.

Đời trước, thời điểm cậu 16 tuổi đã xuất đạo làm diễn viên, nhờ vào gương mặt xinh đẹp cùng kĩ thuật diễn hồn nhiên thiên thành, sau một đêm lập tức bạo hồng.

Sau đó khoảng 2 năm, khi kết thúc lễ trao giải liên hoan phim, cậu vô cớ bị quấn vào một trò chơi Vô hạn lưu.

Thẳng đến trước khi chết, cậu đã mắc kẹt trong trò chơi ba năm.

Nhiều năm như vậy, cậu đã luyện thành thói quen gặp tiếng động liền tỉnh, cũng không có biện pháp sửa lại trong một đêm.

Dù cậu đã xác nhận bản thân mình rất an toàn, sẽ không bị quỷ quái tập kích vào ban đêm, nhưng khi có người tới gần, cậu vẫn sẽ phát hiện.

Nhưng thân thể quá mệt mỏi, phát hiện là Tạ Lạc Lạc cậu liền yên tâm ngủ sâu, cho nên cũng không biết nhóc con này không những không rời đi mà còn ngủ lại đây.

Tạ Lạc Lạc không nghĩ tới việc Ninh Thời Tuyết đột nhiên tỉnh lại, nhóc con trợn tròn mắt hoảng sợ, thịt mỡ trên mặt cũng run theo.

Nhóc con vội vàng đứng lên, nhưng hai chân đặt trên nệm mềm căn bản không vững, bàn tay nhóc quơ quơ một chút, sau đó bịch một cái mông nhỏ đã chấm đất, ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà.

“Không có việc gì chứ?” Dù sao cũng chỉ là một nhóc con ba tuổi, Ninh Thời Tuyết vội vàng ngồi dậy hỏi han.

Tạ Lạc Lạc xoa xoa mông nhỏ ngốc trong chốc lát, chờ phản ứng lại mới biết bản thân bị ngã, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nghẹn ngào thút thít, bộ dáng ẩn ẩn muốn khóc.