Nhưng mà Tạ Lạc Lạc không chờ được.
Đã hơn mười một giờ tối, buổi chiều bọn họ còn phải leo núi hái dâu tây, mấy đứa nhỏ kỳ đã rất mệt, chỉ là hưng phấn quá mức nên mới muốn chơi.
Hiện tại vừa dính vào gối đầu, lông mi Tạ Lạc Lạc run run lên, rất nhanh đã ngủ.
Là nhóc con đầu tiên đi ngủ.
【…】
【 Cảm ơn, tôi hoàn toàn bội phục, về sau tôi lại mắng Ninh Thời Tuyết một câu, tôi chính là chó. 】
【 Tạ Lạc Lạc: Ai đang mắng oa? 】
【 Cứu mạng, tôi cười đến mức nửa đêm mẹ lại đây đánh tôi. 】
Mấy khách mời khác bội phục sát đất.
Hạ Lâm nóng lòng muốn thử, hắn nâng tay lên, nói với Miểu Miểu: “Đứng dậy.”
“Ba ba.” Hạ Miểu dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn một cái, “Con không phải là chó con đâu.”
Hạ Lâm: “…"
Hài tử lớn rồi, không dễ lừa nữa.
Tạ Lạc Lạc ngủ rồi, không ai niết Tiểu Bánh Trôi nữa, cậu bé cũng chịu không nổi nhắm hai mắt lại.
Hạ Lâm ôm Miểu Miểu đi tới phòng của bọn họ.
Trước khi đi, Hạ Miểu ôm cổ hắn, hâm mộ nói: “Ba ba, khi nào ba mới lợi hại như anh Tiểu Ninh nha, ba không được sói gì cả.”
Hạ Lâm: “…”
Hạ Lâm nhịn không được mà chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót, thời buổi này muốn chứng minh tình thương của cha lại nguy hiểm như vậy sao?
Mấy đứa nhóc rốt cuộc đều bắt đầu ngủ.
Ninh Thời Tuyết rũ lông mi xuống, nằm trong chốc lát, chờ hô hấp của mọi người đều dần dần vững vàng, cậu mới ngủ được.
-
Nửa đêm mưa liền ngừng, ngày hôm sau, mới sáng sớm đạo diễn đã cầm loa gọi mọi người.
Mí mắt Ninh Thời Tuyết nặng nề, thiếu chút nữa không mở lên được, vẫn là Tạ Lạc Lạc dùng sức lôi kéo tay cậu, cậu mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Khuôn mặt Ninh Thời Tuyết so với tối hôm qua còn tái nhợt hơn, đuôi mắt càng thêm hồng.
“Hôm nay lại đi làm gì?” Ninh Thời Tuyết ách giọng hỏi.
Âm thanh vừa nói ra, cậu mới phát hiện tiếng nói của bản thân có bao nhiêu rầu rĩ, cái mũi cũng có chút tắc.
Đường Hạc An ở bên cạnh mặc quần áo, sửng sốt hỏi: “Có phải cậu bị cảm rồi không?”
Hắn năm nay đã 40 tuổi, hiện tại cái nhìn đối với Ninh Thời Tuyết có thay đổi rất nhiều, vì thế liền xem cậu như một đứa bé giống Tạ Lạc Lạc.
Cảm giác cả hai đều còn nhỏ.
“Có lẽ là vậy.” Ninh Thời Tuyết hít hít cái mũi.
Hiện tại cả người Ninh Thời Tuyết rét run, cậu liền tìm một đôi gang tay, lại tìm thêm một cái khăn quàng cổ tương đối mỏng bằng nhung đeo lên.
Nửa gương mặt trắng nõn đều giấu ở phía dưới trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp và chóp mũi bị đông lạnh hồng hồng.
Chờ bọn họ đi ra ngoài, mới phát hiện phía sau đạo diễn còn có hai người khác.
Một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, làn da khá đen.
Còn có một nam nhân tóc trắng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu đen.