Chương 5

Ninh Thời Tuyết né tránh, hạ mi xuống cúi đầu nói: “Cho nhóc cũng được, nhưng nhóc làm sao chứng minh được quả bóng này là của nhóc? Hiện tại nó ở trong tay ta, nó là của ta mới đúng.”

Nhãi con ngây người.

Tạ Lạc Lạc hoàn toàn không biết phải chứng minh như thế nào, nhóc chỉ cảm thấy, tất cả đồ đạc trong nhà đều là của nhóc mới đúng, làm sao tiểu cầu cầu lại thành đồ của ba kế hư rồi?

Hậm hực nửa ngày, nhóc con nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, cái miệng ủy khuất bĩu ra, trong ánh mắt nhanh chóng tích đầy nước, giọng nói mang theo ý khóc dính dính, “Oa muốn nói cho... hu cha... để cha cùng ba kế hư ly hôn!”

Ninh Thời Tuyết nghe thấy lời này liền vui vẻ, còn có loại chuyện tốt này sao?

Ai muốn phá hỏng quan hệ của vai chính công thụ thì tự làm đi, cậu hiện tại chỉ ước có thể rời khỏi đây ngay lập tức.

Chẳng qua liên hôn với hào môn, không phải cậu muốn chạy là có thể chạy.

“Được thôi, nhóc mau đi tìm cha nhóc đi.” Ninh Thời Tuyết dùng ánh mắt tràn ngập cổ vũ, “Nếu cha nhóc đáp ứng, ta liền đưa tiểu cầu cầu cho nhóc.”

“Hừ!” Tạ Lạc Lạc tức giận đến mức dậm chân nhỏ, nhóc con dùng sức hừ một tiếng, “Oa mới không đi đâu!”

Nó còn lâu mới để ba kế hư vừa lòng!

Có vẻ nói xong còn chưa hết giận, nhóc con lắc mông nhỏ thoát ra khỏi vòng tay lão quản gia, nằm bò trên mặt đất, vừa nằm liền bắt đầu khóc nháo, la lối lăn lộn, thiếu chút nữa còn đá trúng chân Ninh Thời Tuyết.

Y như một tiểu hài tử hư hỏng.

Ninh Thời Tuyết: “…” Mệt mỏi quá, hủy diệt đi.

Tạ Lạc Lạc càng khóc càng lớn tiếng, người hầu căn bản dỗ không được, chẳng mấy chốc đã loạn thành một đoàn.

Ninh Thời Tuyết rũ mắt nhìn cảnh này trong chốc lát, quyết định không quản nhãi con, thậm chí còn chơi bóng cao su của nhóc.

Tiếng bóng cao su đập xuống mặt đất phát ra từng nhịp tiết tấu, cơ hồ cùng với tiếng khóc của Tạ Lạc Lạc trùng hợp với nhau, Tạ Lạc Lạc nức nở một tiếng, bóng cao su liền đập một cái.

Hết đợt này đến đợt khác, đầy nhịp điệu.

Rất khó nói đây không phải là cố ý.

Lão quản gia: “…”

Đám người hầu: “…”

Lão quản gia một lời khó nói hết nhìn về phía Ninh Thời Tuyết, ông cảm thấy Ninh thiếu gia hôm nay cùng Ninh thiếu gia bình thường không quá giống nhau.

Tạ Lạc Lạc khóc rồi lại khóc, cũng cảm thấy không quá thích hợp, gương mặt nhỏ trắng trẻo đầy nước mắt ngước lên, tay nhỏ gãi gãi đầu, nhưng bộ não nhỏ bé của nhóc con căn bản không phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Tạ Lạc Lạc đột nhiên không muốn khóc nữa, nhóc không tiếng động cảm thấy mình đang bị ba kế hư cười nhạo.

Mông nhỏ trên mặt đất linh hoạt vặn vẹo, trở mình, sau đó quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt trông mong nhìn thẳng vào quả bóng cao su trong tay Ninh Thời Tuyết.

Tiểu cầu cầu, thật muốn chơi aaa!