Tiểu Bánh Trôi ở bên cạnh cũng trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn hai người.
Thì ra không cần dũng cảm cũng được sao?
Tuy cậu bé không hiểu hâm mộ là gì, nhưng hiện tại lại rất hâm mộ mà nhìn tiểu quái thú và cái mũ vàng của Tạ Lạc Lạc.
Làn đạn đều trầm mặc trong chớp mắt.
Ninh Thời Tuyết trước kia giống như một kẻ điên cố tình làm bậy, nhưng hiện tại lại có chút không giống.
Đường Hạo dùng sức xoa xoa đôi mắt, rốt cuộc cũng không khóc nữa, cậu nhóc bị Đường Hạc An kéo xuống giường đi rửa mặt.
Cả người Ninh Thời Tuyết lại bắt đầu nóng lên, không biết có phải vì vừa rồi không cẩn thận dính mưa không, cậu có một loại dự cảm rất xấu, nhanh chóng chui vào trong chăn.
Tạ Lạc Lạc muốn ngủ cùng Tiểu Bánh Trôi, vì thế Ninh Thời Tuyết chỉ có thể cam chịu, cách hai đứa bé mà nằm gần Quý Thanh.
Ngón chân cậu ở dưới chăn moi moi.
Tại sao lại thành ra như vậy a.
Tạ Lạc Lạc và Tiểu Bánh Trôi còn chưa ngủ, hai đứa nhóc không biết đang chơi trò gì.
Cậu niết tớ một cái, tớ niết cậu một chút, lá gan Tiểu Bánh Trôi tương đối nhỏ, vì thế phần lớn thời gian đều bị Tạ Lạc Lạc niết khuôn mặt thịt, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Lực tay của nhóc con không nhẹ không nặng, Ninh Thời Tuyết ở bên cạnh chọc chọc mông Tạ Lạc Lạc, "Nhóc đừng niết đau Tiểu Bánh Trôi đó."
Nhưng Tạ Lạc Lạc còn chưa mở miệng, Quý Tiêu đã chớp đôi mắt to ngoan ngoãn nói: “Không có, anh Tiểu Ninh, chúng ta đang mát xa.”
“Đúng vậy, mát xa mà!” Tạ Lạc Lạc không vui nâng đầu nhỏ lên.
Ninh Thời Tuyết: “…”
Ấn ấn như vậy là mát xa?
Ninh Thời Tuyết đơn giản hỏi nhóc, “Ta chưa buồn ngủ, để ta chơi với nhóc một lát nhé?”
“Chơi cái gì nha?” Tạ Lạc Lạc chu miệng.
Gương mặt tái nhợt của Ninh Thời Tuyết dựa vào gối, đôi môi màu hồng khẽ mím, lông mi cậu cong lên, trong ý cười lộ ra một chút ác liệt, đối với Tạ Lạc Lạc ngoéo tay một cái, mệnh lệnh: “Đứng dậy.”
Tạ Lạc Lạc ngốc ngốc đứng lên, nhóc con đang mặc quần ngủ cho trẻ em, chân nhỏ đạp lên trên gối đầu.
“Xoay quanh.” Ngón tay thon dài của Ninh Thời Tuyết vẽ một đường tròn.
Tạ Lạc Lạc lộc cộc xoay theo.
Ninh Thời Tuyết lại vươn tay ra đối với nhóc, “Bắt tay nào.”
Tạ Lạc Lạc nhanh chóng ngồi xuống, khanh khách mà cười lên, sau đó ôm lấy tay Ninh Thời Tuyết đè ở dưới cái bụng nhỏ.
Ninh Thời Tuyết gập đốt ngón tay lên, gãi gãi bụng nhỏ của nhóc con, tiếp tục nói: “Nằm sấp xuống.”
Cái đầu của Tạ Lạc Lạc nhanh chóng cúi xuống nằm bất động trên gối, nhưng cặp mắt đen nhánh kia thì vô cùng hưng phấn mà chớp chớp, mong chờ mệnh lệnh tiếp theo của Ninh Thời Tuyết.