“Ba ba, con muốn cưỡi ngựa!” Đường Hạo đột nhiên quấn lấy Đường Hạc An, ôm chân hắn không buông.
Đường Hạc An vẫn luôn quan tâm đến ý muốn của con trai, hơn nữa yêu cầu này cũng dễ thực hiện, vì thế hắn không cự tuyệt mà bất đắc dĩ nói: “Được được được, nhưng chỉ có thể cưỡi một lát.”
Nói xong, hắn liền vén tay áo lên nằm sấp xuống, Đường Hạo hưng phấn nhảy lên trên lưng hắn ngồi.
【 Ảnh đế là một người ba tốt nha, con trai muốn cưỡi ngựa liền có ngựa. 】
【 Tôi vẫn luôn cho rằng Đường Hạc An rất hung dữ, không nghĩ tới người này rất ôn nhu với con mình.】
...
Mấy đứa bé làm gì cũng giống như lây bệnh, một đứa mệt thì cả đám đều mệt, một đứa khóc thì cả đám sẽ khóc theo.
Hiện tại nhìn thấy Đường Hạo được cưỡi ngựa, trừ Tiểu Bánh Trôi, tất cả đều quấn lấy ba ba của mình đòi cưỡi ngựa.
Hạ Lâm là con gái nô, tiểu bảo bối muốn gì hắn cũng đều nguyện ý, không nói hai lời liền nằm xuống giả làm ngựa.
Tạ Lạc Lạc ôm lấy cánh tay Ninh Thời Tuyết, mỡ trên khuôn mặt đều phồng lên, “Oa cũng muốn, cưỡi ngựa lớn!”
Ninh Thời Tuyết: “…"
Ninh Thời Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua thân hình đầy thịt của nhóc con, còn có thân hình mảnh khảnh của bản thân, ngay cả mạch máu màu xanh trên tay cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó cậu lại nhéo nhéo eo của mình.
Muốn đổi ba kế khác phải không, nhóc muốn thì có thể nói thẳng.
“Không thể.” Ninh Thời Tuyết quyết đoán cự tuyệt.
Tạ Lạc Lạc vốn là một đứa trẻ hư, thấy làm nũng không dùng được, nhóc con liền bắt đầu nháo lên, ánh mắt nhanh chóng phủ đầy hơi nước, phát giận nói: “Oa muốn cưỡi!”
“Ta cũng muốn.” Ninh Thời Tuyết giành trước một bước ngồi dưới đất, giống như một đứa bé khóc nháo mà đá chân lung tung, “Nhóc mau lại đây cho ta cưỡi.”
Nước mắt Tạ Lạc Lạc nghẹn ở hốc mắt, nhóc con ngơ ngác nhìn Ninh Thời Tuyết.
Tại sao lại không giống như trong tưởng tượng...
“Chỉ có, chỉ có trẻ em mới được cưỡi ngựa.” Miệng nhỏ của Tạ Lạc Lạc ấp úng nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được lời phản bác.
“Dựa vào cái gì?” Hốc mắt Ninh Thời Tuyết cũng đỏ lên, màu da của cậu trắng nõn, vì vậy trông càng đáng thương.
“Chỉ có nhóc được cưỡi ta, ta lại không thể cưỡi nhóc, có phải không công bằng hay không? Ai nói chỉ có trẻ con mới được cưỡi, nhóc mau kêu hắn tới đây cho ta.”
Tạ Lạc Lạc ngốc luôn.
Phải tìm như thế nào nha.
Nhóc căn bản không biết đây là lời nói của ai.
“Vậy phải cưỡi, ta muốn cưỡi." Ninh Thời Tuyết nắm lấy đôi tay của nhóc con.
Tạ Lạc Lạc bắt đầu luống cuống.
Dù Ninh Thời Tuyết rất gầy, nhưng mà, nhưng mà, ba nhỏ lớn như vậy, nó sẽ bị đè bẹp mất thôi.
“Oa không cưỡi nữa." Tạ Lạc Lạc khẩn trương xua tay, nói nhanh đến mức líu lưỡi, “Oa hông cưỡi, ba nhỏ cũng hông cưỡi.”
Đám Hạ Lâm bên cạnh trợn mắt há mồm lần thứ hai.