Có thể nói, nhóc con vẫn quá đơn thuần.
Tạ Lạc Lạc bình thường chán ghét cậu như vậy, nhưng thấy cậu bộ dáng nửa sống nửa chết thì lại bắt đầu dao động.
“Như thế nào mới được nha.” Tạ Diêu Diêu nắm chặt viên thuốc của mình, dùng sức từ khi bú sữa mẹ cố gắng kéo cậu lên, hốc mắt có chút đỏ, “Oa tìm cha lớn, để cha lớn đưa ba đi bệnh viện.”
Ninh Thời Tuyết: “…”
Thật sự không cần.
Tạ Chiếu Châu mà tới đây, khả năng cậu thành mồi cá mập càng nhanh hơn một chút.
“Không chết được." Ninh Thời Tuyết tùy ý nâng tay lên xoa xoa đầu Tạ Lạc Lạc, vốn dĩ cậu còn muốn trùm chăn ngủ một giấc, có lẽ sáng mai tỉnh dậy liền hết bệnh rồi.
Nhưng thấy Tạ Lạc Lạc vẫn luôn khóc, cậu đành đi tìm nhân viên công tác lấy thuốc, “Nhóc mau ngủ trước đi, chờ lát nữa ta sẽ trở về.”
“Bảo bảo cũng phải đi.” Khuôn mặt phúng phính của Tạ Lạc Lạc tràn đầy ưu sầu, nhóc còn nhớ chuyện Ninh Thời Tuyết không biết đường.
Tuy đường đi rất dễ, nhưng ba kế hư yếu ớt như vậy, nhỡ lạc đường thì phải làm sao bây giờ nha.
Thời điểm chạy đi lấy thuốc, Tạ Lạc Lạc nghe thấy rất nhiều tiếng chó kêu. Nhóc còn não bổ mà nghĩ đến việc Ninh Thời Tuyết ở trong đêm khuya bị đàn chó trong thôn dọa khóc.
Tạ Lạc Lạc đến bây giờ vẫn cảm thấy, Ninh Thời Tuyết là bị nhóc mang tới đây chơi. Nhóc là bảo bảo đã trưởng thành, đương nhiên phải có trách nhiệm đem ba nhỏ mang về.
Nhóc con không biết rằng, hiện tại Ninh Thời Tuyết đang bệnh, mang theo một đứa bé là một chuyện vô cùng mệt mỏi.
Ninh Thời Tuyết lại không cự tuyệt, cũng không nói nhóc chỉ là một đứa bé, không thể bảo vệ ta.
“Ba nhỏ mau mang giày vào.” Tạ Lạc Lạc chỉ huy, “Bằng không oa sẽ không đợi ba nhỏ đâu.”
Tạ Lạc Lạc hự hự mà đi giày vào, lo lắng Ninh Thời Tuyết đi lạc, nhóc con chủ động đi qua dắt tay Ninh Thời Tuyết, còn không quên lấy đồng hồ thiếu nhi đang đặt trên bàn của mình.
Bởi vì mặt trên của đồng hồ có đèn pin.
“Ba không thể...” Khuôn mặt mũm mĩm của Tạ Lạc Lạc phồng lên, như tiểu đại nhân mà dặn dò cậu, “Không thể buông tay oa ra nha.”
Ninh Thời Tuyết: “…”
Biết rồi, biết rồi.
--- --- ----
Hiện tại đã là 1 giờ rưỡi khuya.
Theo đạo lý, những khách mời khác hẳn đã ngủ rồi, nhưng thời điểm Ninh Thời Tuyết rời khỏi phòng, cậu nhịn không được nhíu mi quay đầu lại, cảm thấy có người đang nhìn mình.
Bất quá có tổ tiết mục ở đây, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, vì thế cậu không nghĩ nữa.
Bọn họ rời đi một lúc, Tiểu Bánh Trôi vẫn ghé vào cạnh cửa không nhúc nhích.
Cậu bé nửa đêm tỉnh dậy muốn đi WC, tình cờ phát hiện Ninh Thời Tuyết và Tạ Lạc Lạc đi ra sân, còn tưởng bọn họ muốn ra ngoài chơi.
Cậu bé có chút hâm mộ, nhỏ giọng hỏi Quý Thanh bên cạnh, “Cậu ơi, con có thể đi ra ngoài chơi cùng Lạc Lạc không?”
---
Tui bớt ốm rồi đây. Hnay lên 5 chương bù cho mọi người nha. Cảm ơn các bồ nhèo nhèo🌻
#1