Chương 18

Tạ Lạc Lạc ngơ ngác mà nhìn Ninh Thời Tuyết.

Nước mắt Ninh Thời Tuyết chảy càng thêm mãnh liệt, cậu khẽ trở mình, cuộn tròn lại tiếp tục rơi lệ, mái tóc có chút dài dính lên trên gò má, cả người tái nhợt phá lệ yếu ớt.

Giống như một đoá hoa tinh xảo dễ dàng bị đánh nát.

Nước mắt Tạ Lạc Lạc cứ thế nghẹn về hốc mắt, nhóc con dù như nào không thể tưởng tượng được, Ninh Thời Tuyết trước kia luôn mắng nhóc, cười lạnh với nhóc, kêu nhóc là tiểu mập mạp thế nhưng sẽ khóc.

Thân thể nhóc rõ ràng chỉ có chút lớn mà thôi, không phải loại bụ bẫm kia!

“Ba nhỏ... tại sao lại khóc?” Tạ Lạc Lạc sử dụng hai tay hai chân để bò đến bên cạnh Ninh Thời Tuyết, dùng giọng sữa thật cẩn thận hỏi.

Ninh Thời Tuyết mặc kệ nước mắt đang chảy xuôi, lẩm bẩm nói: “Ta thật đáng thương...”

Tạ Lạc Lạc hai mắt mê mang.

“Ta từ nhỏ đã bị đuổi ra khỏi nhà." Ninh Thời Tuyết học khẩu âm nói chuyện của nhóc con, “Nếu tiếp tục bị đuổi đi... vậy oa sẽ trở thành một người không có gia đình.” Sau đó cậu lại che mặt lại, tiếp tục khóc ô ô.

Tạ Lạc Lạc hốt hoảng lay người cậu, nắm lấy ngón tay của cậu, thế nhưng lại bị Ninh Thời Tuyết chơi xấu mà né ra, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

“Nhóc còn đánh ta.” Ninh Thời Tuyết cầm lấy tiểu quái thú ở bên cạnh, làm động tác ném vào người, “Oa... Ta đau quá.”

Khuôn mặt Tạ Lạc Lạc rối rắm vô cùng, tiểu hài tử dễ xúc động, hơn nữa lại còn bị người ngoài nhìn chằm chằm, nhóc tức giận liền theo bản năng ném đồ vật trong tay ra.

"Kia... vậy không cho cha đuổi ba nhỏ đi là được rồi."

Nhóc con cũng cảm thấy mình có lỗi, đành phải ngồi xổm xuống bên cạnh Ninh Thời Tuyết, chỉ vào rương hành lý trong góc phòng, “Ba nhỏ mau đi chuẩn bị quần áo, mang oa ra ngoài chơi.”

Cái rương hành lý này đã được lão quản gia chuẩn bị trước từ tối hôm qua, biết hai người phải tự sắp xếp hành lý, ông liền đặt nó ở cửa.

“Thật sao?” Ninh Thời Tuyết hoài nghi.

Tạ Lạc Lạc dũng cảm vỗ vỗ ngực nhỏ, “Cha lớn có công ty, chắc chắn có tiền, sẽ nuôi nổi hai bảo bảo."

Nói xong, nhóc con còn cảm thấy không đủ, nhanh chóng xoè tay ra đếm trước mặt Ninh Thời Tuyết, “Dù có mười bảo bảo nữa, cũng nuôi nổi nha.”

Ninh Thời Tuyết: “…”

Tạ Lạc Lạc khẩn trương nói: “Ba nhỏ ngoan, đừng khóc nữa nha.”

--Làn đạn xem xong thì có chút cạn lời.

【 Rốt cuộc là ai nói với ta Ninh Thời Tuyết không có kỹ thuật diễn?! Rõ ràng cậu ta diễn tốt như vậy!!! 】

【 Ta cười muốn chết, cho nên vừa rồi Ninh Thời Tuyết cố ý không né đồ chơi, là để bị đánh rồi tới ăn vạ à?】

【 Nhãi con: Đừng đoạt suất diễn của ta! 】