Chương 2

Anh nhận ra dáng người thướt tha dịu dàng ấy từ xa, phần lớn con gái Giang Nam đều có làn da rất trắng, nhưng anh cảm thấy cô còn trắng hơn những cô gái khác. Làn da nõn nà lộ ra ngoài chiếc váy hai dây khiến người ta không thể rời mắt được, nếu không nhờ đặc điểm này thì có lẽ Triệu Chi Dã cũng chẳng để ý tới cô.

Tốc độ xe chậm lại, nhưng mắt của người đàn ông vẫn chưa từng rời khỏi bóng dáng của cô gái, suy nghĩ trong đầu bắt đầu trôi xa…

Xe đi cách cô một đoạn đường không xa cũng không gần, cuối cùng cũng phải ấn còi. Khoảnh khắc cô gái quay đầu lại, tim anh cũng như bị thứ gì đó lấp đầy…

Nhan Thanh hơi xấu hổ, lại không biết phải làm sau nên chỉ đành ngồi im trên ghế sô pha, nhìn người đàn ông trong căn bếp mở. Anh thuần thục sử dụng máy pha cà phê cơ, nhanh chóng pha hai cốc, chậm rãi bưng ra bàn rồi đặt một cốc trước mặt cô. Sữa đặc được khuấy hòa cùng cà phê giúp dung hòa vị đắng ngắt, nhưng chiếc cốc trong tay người đàn ông lại là cà phê đen không thêm gì.

Nhan Thanh nhìn chằm chằm cốc cà phê sữa suy nghĩ miên man, cho đến khi người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, cô mới hoàn hồn lại.

“Hạt cà phê này là do đồng nghiệp của tôi mang từ Ethiopia về, loại này tốt hơn hàng nội địa. Tôi không thêm đường, có lẽ vị sẽ hơi đắng, em nếm thử đi.”

Anh thấp giọng giới thiệu sơ qua về vị của hạt cà phê.

Nhan Thanh không nói gì, cầm cốc lên uống một ngụm: “Anh về từ khi nào?” Mùi hương nồng đậm của loại hạt khô xộc vào trong khoang miệng khiến cô thả lỏng hơn đôi chút, cô chủ động hỏi người đàn ông.

Triệu Chi Dã nhìn cô, im lặng một lát rồi trả lời: “Gần một năm, nhưng tôi về Thượng Hải trước.”

Nhan Thanh gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Thật ra cô cũng hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông, những hồi ức nhiều năm trước đã phủ đầy bụi lập tức bị khơi dậy ngay khoảnh khắc mà anh trở lại.

Khoảng thời gian chín năm nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn quá để tâm nữa nhưng sự khó chịu về mặt thể xác vẫn khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.

Căn phòng rộng rãi được trang trí theo phong cách tối giản, mùi hương nam tính lạnh lẽo tràn ngập trong không khí, không có dấu vết sinh hoạt của bất kỳ kẻ nào ngoại trừ người đàn ông trước mắt… Đây là phong cách của anh.

Triệu Chi Dã thu hồi ánh mắt lưu luyến đang nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát quai cốc: “Chuyện của dì, trước đây tôi có nghe qua, em đừng buồn.”

Giọng anh không lớn, thậm chí còn không nghe ra được cảm xúc gì, như thể chỉ bâng quơ nhắc tới một chuyện đã qua lâu.

Thật ra Nhan Thanh cũng biết sớm muộn gì đề tài cũng sẽ vòng về chuyện mẹ cô qua đời, cô gật đầu: “Đã qua mấy năm rồi, em cũng không còn đau buồn như lúc đó nữa. Tính ra lúc rời đi bà ấy cũng giữ được lòng tự trọng trong sạch, không đến mức quá chật vật.”

Dùng giọng điệu lạnh nhạt để nhắc tới chuyện mà mình khắc cốt ghi tâm, cần cổ thiên nga thon dài của cô cúi xuống, làn da trắng nõn như ngọc, cô cố ý nghiêng mặt để Triệu Chi Dã không nhìn thấy biểu cảm của mình. Anh chỉ cảm nhận được một nét buồn bã nhàn nhạt trên gương mặt cô chứ không biết được sự thật.

Vương Vĩnh Di bị mắc ung thư hạch bạch huyết mà chết, căn bệnh này đến rất nhanh và chỉ có thể phát hiện ra khi tình trạng đã nghiêm trọng. Hệ thống tế bào lympho giống như một bầu lọc khí lọc tuần hoàn máu trong cơ thể con người, một khi nó mắc bệnh thì gần như không có khả năng chữa khỏi. Đáng thương cho Vương Vĩnh Di, cả đời kiêu ngạo cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của bệnh tật.