Chương 6: Ngẫu nhiên gặp nữ chính và người đàn ông, cùng ăn cơm.(P1)

Chương 6: Ngẫu nhiên gặp được nữ chính và người đàn ông, cùng nhau ăn cơm, ở trong nhà vệ sinh thông đồng với nam nhân điên cuồng đóng cọc, siêu bích trì.(P1)

Hàn Sân đã hoàn toàn bị chơi hỏng, chơi hư, cậu nằm ở trên giường giống như xác chết đến ba ngày, bị nóng cháy đến mức suy nghĩ rối loạn lung tung, trong đầu của cậu chỉ còn lại hình ảnh của người đàn ông kia, Trịnh Phong chưa thoát khỏi tính khí trẻ con ở thời cấp ba, khi canh ở cửa trường quân đội nhìn lén Trịnh Phong hồi đại học, còn có Trịnh Phong hiện tại vừa mới cᏂị©Ꮒ cậu sắp chết......

Hàn Sân mơ màng ngủ say như không muốn tỉnh lại, cậu cảm thấy bản thân như bị thiêu chết đến nơi, một cuộc điện thoại gọi đến, vẫn luôn quấy rầy cậu, ồn ào đến mức cậu ngủ không được, cuối cùng phải mở mí mắt bị đốt tới hơi sưng lên.

Cậu cầm lấy di động phát hiện là một cuộc điện thoại xa lạ, Hàn Sân cũng không để trong lòng, nhưng nó thành công giúp cậu trở về hiện thực, bỗng nhiên cậu không muốn chết nữa, cậu vẫn khát khao sống lắm, cho dù Trịnh Phong báo công an bắt cậu, hay là gϊếŧ cậu, cậu đều cam tâm tình nguyện.

Cậu bò đến trong phòng vệ sinh để tắm rửa, đem nướ© ŧıểυ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng bài trừ đi, thời điểm đẩy ra còn hơi tiếc nuối, cậu là người song tính, không có biện pháp sinh con cho nam nhân, cho nên chỉ một xíu mong muốn cũng không thể.

Một lần nữa gặp mặt với Trịnh Phong là lúc một tháng sau, sau một tháng nam nhân như đã thay đổi hình dạng, vẫn cao lớn tuấn tú như xưa, hàm dưới có một chút râu ngắn cũn, nhiều thêm vài phần hương vị nam nhân tang thương, bên cạnh là Du Du đang nói cười duyên dáng(1), khi nhìn thấy Hàn Sân, cô có hơi sửng sốt, sau đó lớn tiếng kêu, "Hàn Sân, cậu cũng ở chỗ này sao?"

(1)Bản QT là "Ngữ tiếu yên nhiên": nụ cười duyên dáng, hòa nhã dễ thương. Nguồn: Tinhhoa.net

Hàn Sân quả thực căng thẳng đến không chịu được, nhìn vào mắt của Trịnh Phong, Trịnh Phong cũng lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào cậu, trong lòng Hàn Sân đau xót, chua chát cúi đầu, "Tôi... Tôi đang xem đồ gia dụng......"

Hồi học cấp 3, Trịnh Phong thích nhất đi dạo cửa hàng đồ gia dụng, thường thì học sinh cấp 3 như bọn hắn nếu không đi karaoke thì cũng đi tiệm net, mà Trịnh Phong lại kỳ lạ như vậy, nhưng hắn muốn dạo, Hàn Sân cũng nguyện ý theo sau, hai người không có việc gì liền đến cửa hàng đồ gia dụng để đi dạo, Trịnh Phong không nói lời nào, Hàn Sân lại ở bên cạnh thỏa mãn mà không ngừng, cậu tưởng tượng mình và Trịnh Phong chính là một đôi vợ chồng mới cưới yêu nhau thắm thiết.

Mà Hàn Sân vì yêu thầm Trịnh Phong cũng dần dần có thói quen dạo vòng quanh cửa hàng đồ gia dụng, lúc phiền lòng cũng đến đây, ai ngờ sẽ đυ.ng mặt nam nhân cùng với Du Du......

Du Du căm giận nói, "Hàn Sân, tại sao cậu lại muốn từ chức chứ, đến cả người cậu cũng chưa tới thế mà liền trực tiếp gửi cho bọn tôi một phong thư từ chức, cậu định bỏ tiền lương luôn hả?"

"Ừ thì...... Tôi...... Cơ thể tôi không thoải mái......" Ho khan vài tiếng, thật ra cậu bị cᏂị©Ꮒ quá thảm, nằm ở trên giường một tuần mới khỏe.

"Cơ thể cậu không thoải mái thì phải nói với tôi nha, tôi đến nhà cậu nghe được......" Như là nghĩ đến âm thanh dâʍ đãиɠ cùng câu từ phóng đãng mà ngày đó nghe được, Du Du có chút xấu hổ đỏ mặt.

Nhưng cô nàng đánh chết sẽ không nghĩ đến, ngày hôm đó trong hai người cách cô một cánh cửa làʍ t̠ìиɦ sẽ có cả Trịnh Phong.

Trịnh Phong vẫn trầm mặc ít nói như trước, Hàn Sân cũng không dám nhìn vẻ mặt của hắn, dù gì mình cũng là người giam cầm nam nhân, còn phóng đãng mà câu dẫn hắn như vậy...... Ngẫm lại liền cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi.

Hàn Sân không giống như như trước kia, tóc xoăn màu sợi đay tự nhiên đã nhuộm đen, vòng da trên cổ cũng không còn, trên vòng da có một miếng kim loại in tên của nam nhân, bây giờ cậu chẳng đeo nữa nghĩa là cậu đang muốn quên đi người đàn ông này. Cậu ăn mặc vô cùng đơn giản, chỉ áo sơmi cùng quần jean, da thịt trắng nõn, sắc mặt xấu hổ ngượng ngùng, nhìn qua thì hướng nội hơn so với trước kia rất nhiều.

Trước kia cậu giả ngây giả dại, hiện tại cậu trầm mặc ít lời, lúc này cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Du Du cũng cảm nhận được bầu không khí kì lạ, muốn đánh tan đi sự xấu hổ mà nói, "Bọn mình cùng nhau ăn cơm đi, ý cậu sao A Phong?"

Trịnh Phong ừ một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Hàn Sân cùng Du Du đi song song ở phía sau, quan hệ của bọn họ trước kia cũng không tồi, lúc học cấp 3 chính là như vậy, Trịnh Phong đi phía trước, xách cặp sách của cô nàng và của mình, Hàn Sân cùng cô nàng theo ở phía sau, nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt của Hàn Sân chưa bao giờ rời khỏi nam nhân. Lại nói tiếp Hàn Sân được coi là khuê mật của Du Du, cô nàng đối xử với cậu cũng không tệ, nhưng Hàn Sân cậu chính là một bé đĩ, cậu thích Trịnh Phong, muốn Trịnh Phong, cậu muốn chia rẽ bọn họ, bây giờ cậu vẫn mong muốn như vậy.

Đến khi vào tiệm cơm, Hàn Sân như phản xạ có điều kiện kéo ghế cho Du Du, Du Du cười nói, "Cậu vẫn là Hàn tổng quản như ngày nào."

Hàn Sân chua xót cười cười, cậu từ hồi cấp ba luôn luôn nịnh nọt, đã sớm thành thói quen.

Mà nam nhân đang đứng ở kế bên Du Du, Hàn Sân ngẩng đầu, vừa lúc phát hiện nam nhân cũng đang nhìn cậu.

Bị cặp mắt đen nhánh sắc bén đó nhìn chăm chú làm tim Hàn Sân đập nhanh hơn, cậu chủ động giúp hắn kéo ghế ra, Trịnh Phong trầm mặc thu hồi tầm mắt, ngồi bên cạnh Du Du.

Hàn Sân không nhịn được hít sâu một hơi, Du Du đã bắt đầu gọi món ăn, Hàn Sân ngồi đối diện nam nhân, đầu cũng không nâng lên, nhưng lỗ da^ʍ của cậu đã ướt, bị nam nhân đυ. hỏng lại nuôi ra phản xạ mà ướt nhẹp.

Cậu chà xát đùi, nỗ lực khắc chế sự dâʍ ɖu͙©, nhưng cậu vốn dĩ là một người dâʍ đãиɠ, đối diện lại là người mà cậu yêu nhất, hơn nữa nam nhân còn luôn mang biểu tình khó lường nhìn cậu, nhìn đến nỗi da đầu cậu tê dại, cả người nhũn ra, mặt đỏ bừng.

Du Du không hề có phát hiện không khí lạ kì giữa hai người, chỉ lo nói chuyện, "Các cậu muốn ăn cái gì?"

Trịnh Phong nói, "Sao cũng được." Y chang lúc trước.

Hàn Sân ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, "Tôi cũng vậy." Nói xong lại liếc mắt nhìn lén nam nhân một cái.

Hàn Sân là loại người vừa buông thả vừa dâʍ đãиɠ, phía dưới của cậu ướt đẫm, rất muốn nam nhân, rất nhớ dươиɠ ѵậŧ to lớn của nam nhân, nhưng mặt ngoài lại sợ hãi, sợ bị nam nhân phát hiện, sợ bị nam nhân mắng cậu là đĩ điếm hư hỏng.

Nhưng cậu là tên đĩ điếm mà, từ giây phút thấy Trịnh Phong, ý nghĩ từ bỏ lúc đầu đã bắt đầu hối hận, cậu muốn thử lại, dùng thân thể của cậu, dùng cậu......

Người phục vụ bưng bò bít tết lên, ngón tay cầm dao nĩa của Trịnh Phong có khớp xương rõ ràng, hắn ăn rất nhanh, là bộ dạng quân nhân được huấn luyện rất có tố chất, Du Du bên cạnh cười trêu ghẹo nói, "Không phải là đang hành quân đánh giặc, ăn nhanh như vậy để làm gì?"

Trịnh Phong không nói, Du Du cảm thấy Trịnh Phong giống như đã thay đổi, trở nên thất thần, cô nàng có chút không cao hứng, lại cùng Hàn Sân nói lời được lời không.

Lúc còn học cấp ba, Hàn Sân nổi tiếng bởi tính tình chó săn(?), thích nhất là vỗ mông ngựa(2), nhưng bây giờ Hàn Sân cũng đã thay đổi, trở thành người giống như Trịnh Phong cùng nhau yên lặng.

(2)Vỗ mông ngựa được giải thích trong từ điển tiếng Trung là lời nói, hành động, cử chỉ của những kẻ nịnh hót, tâng bốc, chỉ tính toán cho lợi ích của riêng mình. Nguồn: Tâm Pacific Travel.

Nhưng ở phía dưới, nước da^ʍ của Hàn Sân khiến đệm ướt đẫm, cậu cắn môi, thân mình ngo ngoe rục rịch, mồ hôi ngưng kết trên cái trán no đủ. Chân mang giày không chịu nổi mà nhích nhích về phía trước, lại nhích một chút, có lẽ là đã đυ.ng tới người đàn ông đó.

Nam nhân mặc một thân quân phục màu xanh lục phẳng phiu, nhìn qua rất chính khí, nhưng Trịnh Phong càng chính khí thì cậu càng muốn câu dẫn, cậu lại xê dịch phía trước một chút, khi đυ.ng tới phần đầu đôi giày da của nam nhân, lại bỗng dưng dừng lại.

Hàn Sân đỏ mặt, lại cảm thấy rất kí©h thí©ɧ, cậu hiện giờ đang câu dẫn làm trò nam nhân trước mặt Du Du.

Cậu cũng biết nam nhân đang nhìn, thật sự Hàn Sân ăn rất da^ʍ, chiếc lưỡi phấn hồng non mềm yêu kiều câu lấy miếng thịt, sau đó chậm rãi nuốt xuống yết hầu.

Một bên ăn, một bên khẩn trương quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nam nhân thấy cái cổ trắng nõn tinh tế của cậu.

Cổ cậu còn lưu lại dấu vết bị nam nhân bóp, sức lực của Trịnh Phong rất lớn, trải qua một thời gian rất lâu thì dấu tay mới có thể biến mất một chút, nhìn thấy cái dấu vết kia, Trịnh Phong liền nhớ tới một ngày điên cuồng làʍ t̠ìиɦ nọ.

"Em muốn anh......"

Hàn Sân dâʍ đãиɠ bắt đầu phát ra mùi vị dâʍ ɖu͙©, cậu kéo khóa quần xuống, vì không mặc qυầи ɭóŧ nên l*и da^ʍ lập tức phát ra mùi vị dâʍ đãиɠ, như là ngửi được hương vị quen thuộc, mày kiếm của Trịnh Phong hơi nhíu lại, tay nắm dao nĩa bỗng dưng siết chặt.

Nhưng rất nhanh lại buông ra, bởi vì Du Du cười hỏi hắn có thích ăn loại bò bít tết này hay không?

Trịnh Phong nói, "Ăn ngon." Du Du cười hì hì, ôn nhu nói, "Một tháng không gặp, mấy nay cậu vội cái gì vậy?"

Một tháng không gặp? Chẳng lẽ sau khi Trịnh Phong rời đi không đi tìm Du Du ư?

Ánh mắt của Hàn Sân sáng lên, trong lòng bỗng dưng sinh ra hy vọng, cậu tách chân ra, l*и da^ʍ mở ra, sau đó một bàn tay cầm ly nước, một bàn tay khác duỗi xuống phía dưới, bắt đầu dùng ngón tay đùa bỡn lỗ da^ʍ của mình.

"Ưm ướt quá, em muốn em muốn dươиɠ ѵậŧ to lớn của Phong ca, Phong ca, Phong ca em muốn anh."

Trong đầu toàn là ý da^ʍ cùng tiếng kêu dâʍ đãиɠ, phía dưới là hai cánh môi phì động dục sưng to, âm đế bự cũng hồng như quả anh đào, ngón tay từ trên lướt xuống dưới, đầu ngón tay dính đầy nước da^ʍ vì động dục, ngón tay lung tung xoa bóp vài cái, liền cắm vào lỗ da^ʍ chảy nước không ngừng.

"A" Mặt đỏ đến nỗi nóng lên, khuôn mặt thanh tú vì dâʍ đãиɠ mà vặn vẹo, cặp mắt ướŧ áŧ kia cũng như có như không liếc nhìn nam nhân.

Trịnh Phong lại liếc cậu một cái, sắc mặt âm trầm khó lường.

"Em muốn dươиɠ ѵậŧ bự của ca ca cᏂị©Ꮒ em đâm em a~"

Bé da^ʍ Hàn Sân ở trước mặt mọi người tỏa ra hormone cầu cᏂị©Ꮒ, mùi vị da^ʍ ô kia càng ngày càng hăng, đến Du Du cũng ngửi thấy được, "Hửm? Có mùi gì vậy? A Phong cậu có ngửi thấy được không?"

Trịnh Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Sân một cái, "Một con cɧó ©áϊ mà thôi."

"Hức" Bị nam nhân dươиɠ ѵậŧ bự mắng, suýt nữa kêu da^ʍ ra tiếng, cậu che miệng lại, đôi mắt dâʍ ɖu͙© ngậm nước mắt nhìn Trịnh Phong.

Du Du phát hiện ra Hàn Sân khác thường, cho rằng cậu khóc, vội vàng hỏi, "Hàn Sân, cậu bị sao thế?"

"Híc...... Không...... Không có gì......" Chỉ là nhìn người đàn ông của cô rồi lêи đỉиɦ mà thôi......

Ngón tay kia cũng cắm càng sâu, xì xì, tiếng nước rất nhỏ cùng tiếng cọ xát cái thanh dưới cái bàn phía vọng lên, Hàn Sân cũng không sợ bị người khác thấy, cậu là muốn cho Trịnh Phong biết, cậu chính là đĩ da^ʍ, đĩ da^ʍ không thể rời khỏi đàn ông, nhìn hắn liền không nhịn được mong muốn bị đυ., bị hϊếp, bị xâm phạm.

Hàn Sân ưỡn cổ cao lên, vết bầm màu tím càng hiện lên rõ ràng, ngày đó, cậu bị Trịnh Phong cuồng bạo xâm phạm như thế, đôi bàn tay to kia gắt gao bóp lấy cổ cậu, làm cho cậu đau đớn, làm cho cậu hít thở không thông, cũng làm cho cậu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ vô tận cùng vui thích.

"A" Cơ thể run rẩy kịch liệt, giọng nói của Du Du dần trở nên mơ hồ, cô ta còn đang lắm mồm, Hàn Sân không muốn phản ứng lại cô nàng, cậu nịnh nọt, hầu hạ đã nhiều năm rồi, vẫn luôn là tên hề đi phía sau Du Du và nam nhân, cậu không muốn làm một tên hề nữa, cậu muốn làm một bé đĩ da^ʍ, cậu muốn cướp Trịnh Phong đi, khiến Trịnh Phong trở thành người đàn ông của mình!

Nghĩ như vậy, ngón tay thô lỗ lung tung thọc vào rút ra, cậu cảm thấy nỗi đau rất nhỏ, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại nhiều hơn, cậu muốn bắt chước lực đạo mà nam nhân đã đυ. cậu, thô bạo, dương cương, hoàn toàn không hề thương tiếc mà xem cậu là cɧó ©áϊ!

"Ô!"

"Không được, bướm da^ʍ sẽ bắn mất a a a Phong ca, Phong ca em thích anh a muốn bắn a a a a a~"

Trong miệng cậu là thở dốc cùng khóc lóc không tiếng động, thân mình run lên, bé đĩ da^ʍ này vậy mà lại làm trò trước mặt tình địch, làm trò trước mặt nam nhân dươиɠ ѵậŧ bự, ở dưới bàn tự an ủi rồi lêи đỉиɦ.

Vẻ mặt Du Du sững sờ, còn tưởng rằng Hàn Sân lên cơn động kinh, nhưng Trịnh Phong lại biết tại sao lại như thế này, khớp xương ngón tay thô to nắm chặt, nếu có thể, hắn thật muốn đánh bé đĩ da^ʍ này một trận ở trước mặt mọi người!

Cao trào qua đi, Hàn Sân vô lực ngã sang bên ghế ngồi, cậu thở nhẹ vài cái, mặt ửng đỏ nở nụ cười nói, "Tôi... Tôi không sao...... Chỉ là......" Tay dính đầy nước da^ʍ đưa lên, ngón tay nọ như là mới được vớt ra từ trong nước, cậu dùng khăn giấy lau lau, lại nhìn vào mắt của Trịnh Phong, phát hiện gân xanh trên trán của Trịnh Phong nổi lên, đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng thú tính đầy áp lực.

Là ánh mắt quen thuộc, cả người Hàn Sân run lên, mặt càng đỏ hơn.

Cậu lại muốn rồi......

"Tôi... Tôi đi vào nhà vệ sinh một chút......" Vội vội vàng vàng đứng dậy, cậu cảm thấy bướm da^ʍ sắp lũ lụt đến nơi, cần phải đi vào nhà vệ sinh để giải quyết một chút.