Chương 8: Anh Siết Em Đau (1)

Lệ mẫu vừa nói ra những lời này, khí tức trên người Lệ Thừa Ngự càng lạnh hơn, âm trắc gọi một tiếng: "Mẹ!"

Lệ mẫu có chút lúng túng, nhưng vẫn như cũ căng da đầu nói: "Thừa Ngự, ta nói không đúng sao, hai đứa đều không thích đối phương, hà tất trói buộc vào nhau, làm chậm trễ nhau?"

"Dung Nhan là một cậu bé tốt, đừng tưởng ta không nhìn ra, thằng bé thích người khác."

"Còn con, cả ngày trưng cái gương mặt lạnh như băng với thằng bé, nhìn thằng bé với vẻ ghét bỏ như thể muốn ném thằng bé ra ngoài, hai đứa không ly hôn còn chờ làm gì nữa?"

"Thành oán ngẫu của nhau, căm hận cả đời sao?"

Lời Lệ mẫu nói, phi thường có lý.

Nhưng...

Đó là tình huống bọn họ không ưa nhau và ghét nhau vô cùng. Hắn muốn Dung Nhan tới mức gần như phát điên, vất vả lắm mới cưới được về nhà, sao có thể ly hôn.

Lúc Lệ Thừa Ngự tiếp điện thoại, căn bản không hề tránh mặt Dung Nhan. Bởi vậy những gì Lệ mẫu nói, Dung Nhan nép ở trong lòng Lệ Thừa Ngự nghe rõ ràng mạch.

"Mẹ, người đừng xía vào chuyện này." Sắc mặt Lệ Thừa Ngự âm trầm, chuẩn bị cúp điện thoại.

Lệ mẫu vội vàng nói: "Sao ta có thể mặc kệ được?"

"Con đừng tưởng ta không nhìn ra, người mà Dung Nhan thích không phải là con, mà là..." Lệ mẫu chưa kịp nói xong, đã bị Lệ Thừa Ngự lạnh giọng cắt ngang.

"Đừng nói nữa!"

Lệ mẫu im lặng, một lúc sâu mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đều là sự thật, còn không cho người ta nói, tính tình của con táo bạo như vậy, khó tránh Dung Nhan không thích con."

Dung Nhan nghe vậy, khóe môi giật giật, trong lòng có chút thương cảm cho Lệ Thừa Ngự, thầm nghĩ, không hổ là mẹ ruột, con dao này cắm vừa nhanh, vừa chính xác.

Sắc mặt Lệ Thừa Ngụ càng ngày càng âm trầm đáng sợ, Dung Nhan cảm giác được bàn tay Lệ Thừa Ngự đang ôm eo mình siết chặt tới mức phát đau.

"Anh siết em đau quá..." Dung Nhan ngẩng đầu lên, cử động thân thể, phát ra một tiếng than nhẹ đáng thương.

Lệ Thừa Ngự nghe được thanh âm này, tựa hồ mới tỉnh táo lại, buông tay ra, xoa eo Dung Nhan trấn an, sắc mặt hắn vẫn cứng ngắc lạnh băng: "Còn em thì sao?"

Lệ Thừa Ngự vẻ mặt âm trầm, chất vấn Dung Nhan: "Em cũng muốn ly hôn với tôi à!"

Với vẻ mặt lãnh khốc kia, trong lòng Dung Nhan tràn ngập hoảng sợ, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Em không có, em không có nha, anh đừng nói bừa!"

"Hừ." Lệ Thừa Ngự "Hừ" lạnh: "Dung Nhan, em tốt nhất đừng nghĩ tới!"

"Em thật sự không có..." Dung Nhan yếu ớt phủ nhận.

Nhìn vẻ mặt u ám của Lệ Thừa Ngự, Dung Nhan sợ tới mức không dám thở: "Anh đừng nghĩ nhiều, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn."

Trước khi trọng sinh, từng phút từng giây cậu đều muốn ly hôn với Lệ Thừa Ngự. Nhưng sau khi biết được sự thật và trọng sinh, chỉ cần Lệ Thừa Ngự không bảo cậu cút đi, cậu sẽ không rời xa hắn.

"Tiểu Nhan? Con cùng Thừa Ngự ở cùng nhau à?!" Giọng của hai người truyền tới tai Lệ mẫu, Lệ mẫu kêu lên.

Dung Nhan tiến lại gần điện thoại, gọi: "Mẹ." Gọi một tiếng xong, Dung Nhan ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Lệ Thừa Ngự, gian nan nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Mẹ, con tới đây để tìm A Ngự, chúng con sẽ ở bên nhau."

Lệ mẫu trầm mặt vài giây, nhàn nhạt nói: "Tiểu Nhan, con cũng nghe thấy những gì ta nói vừa rồi đi, có phải Thừa Ngự uy hϊếp con không? Con đừng sợ, nếu con thật sự..."

"Mẹ, con không có bị uy hϊếp, con nghĩ chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó, lát nữa chúng ta nói chuyện được không?"

Nếu cứ tiếp tục, ánh mắt lạnh buốt của Lệ Thừa Ngự có thể gϊếŧ chết cậu.

Cậu biết, Lệ mẫu cố gắng như vậy là vì muốn tốt cho bọn họ.

Nếu đời trước cậu không biết sự thật, thì cậu sẽ gấp không chờ nổi chấp nhận sự an bài của Lệ mẫu, cùng Lệ Thừa Ngự ly hôn, cùng một nam nhân khác ở bên nhau.

Nhưng ở đời này, cậu nghĩ cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới điều đó.

"Tiểu Nhan, con..."

Lệ mẫu còn muốn nói gì đó, nhưng Lệ Thừa Ngự lại lạnh giọng nói: "Con đang bận, không có việc gì thì cúp máy đây." Nói xong, không đợi Lệ mẫu nói gì, cắt đứt cuộc trò chuyện.

Cùng lúc đó, trong đầu Dung Nhan vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: [Đinh! Chúc mừng ký chủ, lượng điện trong thân thể ngài đã đạt tới 30%, vui lòng tiếp tục nạp điện!]

Sắc mặt Lệ Thừa Ngự vô cùng khó coi, Dung Nhan ở trong lòng hắn, toàn thân cứng đờ, căn bản không có thời gian quản chuyện nạp điện, vừa sợ, vừa nhát. Cậu rất sợ bộ dáng mặt lạnh cùng tức giận của Lệ Thừa Ngự, chỉ cần nhìn cậu một cái thôi, cũng đủ khiến cậu sợ hãi, muốn quỳ xuống.

Dung Nhan liếʍ đôi môi khô khốc, muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

"A Ngự, anh yên tâm, em sẽ không xuất quỹ, em cũng sẽ không cùng anh..."

Cốc cốc cốc...

Dung Nhan còn chưa nói xong, thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Giọng nói thấp thỏm của Lâm đặc trợ vang lên: "Lệ tổng, cuộc họp video khẩn cấp của công ty chi nhánh nước C, cần ngài tự mình chủ trì."

--------o0o--------

Hết chương 8