Chương 1: Bữa tiệc sinh nhật

Hai học sinh trung học với thân hình mảnh khảnh mặc đồng phục học sinh ngồi trên mặt đất trong phòng ngủ, vây quanh một chiếc bánh sinh nhật thắp nến.

"Chúc mừng sinh nhật.”

Chúc mừng sinh nhật. Ngu Niệm An ngâm nga hát bài hát mừng sinh nhật, giơ bánh kem lên nói với Lăng Phong: "Nào, thổi nến đi. ”

Lăng Phong mỉm cười tiến lại gần thổi tắt ngọn nến, sau đó thân mật khoác tay lên bả vai Ngu Niệm An, nói: “Sau này mỗi năm cậu đều phải tổ chức sinh nhật với tôi đấy.”

Ngu Niệm An gật đầu, đặt bánh ngọt lại trên mặt đất, hỏi: "Sao không gọi nhóm Tiểu Vũ đến? ”

"Hôm nay họ phải thi rồi.”

"Chú dì với anh Lăng Vân đâu?”

"Ba mẹ ra nước ngoài còn chưa về, anh trai cũng đi công tác rồi.” Nói xong, vẻ mặt Lăng Phong có vài phần mất mát, hắn nhìn Ngu Niệm An, lại cười rộ lên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên hào quang: “Cũng may có cậu ở bên cạnh tôi.”

Ngu Niệm An vỗ vỗ bả vai hắn, trấn an nói: “Ai bảo chúng ta là anh em thân thiết nhất cơ. Đừng nghĩ nhiều nữa, cắt bánh kem đi.”

Lúc này, điện thoại của Ngu Niệm An vang lên, cậu cầm lấy điện thoại di động, nhìn những lời yêu thương trần tục do cô gái gửi đến trên màn hình, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một chút ý cười.

Lăng Phong ở một bên nhìn điện thoại di động của cậu, sắc mặt lập tức trầm xuống, hỏi: "Cậu còn đang liên lạc với cô gái đó à?”

Ý cười trên mặt Ngu Niệm An nhạt đi. Cậu buông điện thoại xuống, cầm tay Lăng Phong đang ôm bả vai mình xuống, lạnh nhạt nói: "Ừm. ”

Cánh tay Lăng Phong có chút cứng ngắc, hắn thu tay về, nặng nề nói: "Tránh xa cô ấy một chút. Người phụ nữ đó thường xuyên làm loạn, ai cũng quyến rũ, bẩn chết được.”

Chân mày của Ngu Niệm An vừa mới thả lỏng ra lại nhíu lại, không đồng ý nhìn về phía Lăng Phong: "Đừng bôi nhọ danh dự của đàn bà con gái.”

"Vậy à?" Vẻ mặt Lăng Phong có chút u ám: “Lần sau gửi video sεメ của cô ta cho cậu xem thì cậu sẽ biết cô ta là loại người gì. ”

Ngu Niệm An chịu không nổi vẻ mặt và giọng điệu của Lăng Phong, nhưng cũng lười tranh chấp với hắn, cậu đứng lên lạnh lùng nói nói: "Tôi có việc, đi trước đây.”

Lăng Phong lập tức giữ chặt cánh tay cậu: "Còn chưa ăn bánh ngọt mà.”

"Không ăn. ”

Tay Lăng Phong nhịn không được càng nắm chặt lấy cánh tay Ngu Niệm An, ngoan độc nói: “Cô gái đó đối với cậu quan trọng như vậy sao? Nói ra sự thật về cô ta làm cậu không vui sao?”

Cãi vã như vậy đã phát sinh rất nhiều lần, Ngu Niệm An cũng nổi lên tức giận, hất tay Lăng Phong ra, lạnh lùng nói: "Đúng, cô ấy rất quan trọng, tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng cô ấy.”

Dứt lời, cậu sải bước đi về phía cửa phòng ngủ.

"Ngu Niệm An.", Lăng Phong gọi cậu lại, giọng có chút run rẩy: "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mà chỉ vì một cô gái mà cậu lại muốn bỏ rơi tôi sao?”

Ngu Niệm An hít sâu một hơi, phiền não nói: "Bỏ rơi cái gì. Lăng Phong, chúng ta là anh em tốt, quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi bởi vì chuyện yêu đương của tôi, cậu đừng giở cái thói thù địch lớn như vậy với cô ấy nữa.”

"Anh em tốt nhất..." Lăng Phong yên lặng, miễn cưỡng cười nói: “Là tôi nói sai, xin lỗi cậu, ngồi xuống ăn bánh ngọt đi. ”

Ngu Niệm An vẫn giữ nét mặt lạnh.

Lăng Phong nhìn Ngu Niệm An ánh mắt mang theo chút cầu xin: "Niệm An, đừng đi được không? Tôi chỉ có mình cậu ở bên cạnh thôi.”

Lời này nói ra nghe thật đáng thương, hình ảnh Lăng Phong một mình ngồi bên bánh ngọt thật sự rất cô đơn. Hơn nữa hắn sinh ra đã sở hữu một khuôn mặt búp bê tinh xảo xinh đẹp, lúc cầu xin người khác có ưu thế tự nhiên, Ngu Niệm An không khỏi mềm lòng, vẫn lạnh mặt ngồi xuống lại.

Lăng Phong cúi đầu cắt bánh ngọt, cắt miếng bánh ngọt đầu tiên đưa đến bên môi cậu: "Nếm thử xem có ngọt không.”

Ngu Niệm An hướng về phía sau trốn một chút: "Hôm nay là sinh nhật cậu mà, cậu ăn trước đi.”

"Không, cậu ăn trước đi.” Lăng Phong lại đưa bánh ngọt đến bên miệng hắn: "Nhanh lên. ”

Ngu Niệm An há miệng cắn một ngụm nhỏ, vị ngọt nhanh chóng tản ra trong miệng, cậu nói: "Rất ngon. ”