Dưới trời tuyết lạnh lẽo, thế mà đến mùng 5 rồi. Hồ Hoan uyển mới đó chìm trong sự yên bình lại đột ngột trở nên huyên náo. Các cung nô đi đi lại lại không yên...Mộ Thanh Thư đã đợi trước thư phòng của hoàng đế đã 2 canh giờ rồi, vậy mà lại chẳng có chút động tĩnh gì. Tay chân sớm đã lạnh đến đóng băng. Lão thái giám nhìn y trong mắt hiện lên một chút thương hại.
"Mong công chúa thứ lỗi cho, hoàng thượng trăm công nghìn việc, hay là để ngày mai người lại đến". Hắn chân thành khuyên can.
Nàng chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu, vốn chẳng có chút mong đợi nào, thế nhưng biểu tỷ vẫn còn đang đợi nàng, không có sự cho phép của hoàng đế, chẳng ai có thể bước qua cánh cửa lạnh lẽo của hoàng cung này cả. Từ phía xa, y có thể nghe rõ ràng
"Ngũ công chúa, người chạy chậm thôi.."
Y khẽ quay đầu , trước mắt là một đứa trẻ nhỏ hơn y tầm 1,2 tuổi gì đó, vô cùng tinh nghịch đáng yêu. Nàng ấy khẽ lướt qua nàng, vội vàng hành lễ, nhét vào tay y một vật gì đó, mỉm cười thật tươi rồi nhanh nhẹn bước vào Ngự Thư Phòng. Không cần thông báo, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, ngọt ngào gọi :
"Phụ hoàng, Chỉ Nhi đến rồi".
Vị Ngũ công chúa này, y có nghe qua vài lần, nàng ấy được cho là ngôi sao may mắn của Nam Yến, trước kia là công chúa bị ghét bỏ nhất hoàng cung mà bất cứ ai có thể giẫm đạp bởi nàng ấy có một ca ca song sinh Lục hoàng tử là một kẻ ngốc, thế mà....
Dù sao y cũng chẳng quan tâm chút tiểu tiết này, nàng mỉm cười với thị nữ Lan Tâm đang co ro đứng trong cái tuyết lạnh lẽo của đầu tháng 2 cười mỉa mai
"Lạnh thật đấy, nếu ta ghen tỵ với nàng ấy, thì ta có xấu tính quá không?"
Khoảng vài phút sau, một thái giám còn khá trẻ tuổi bước đến, kiêu ngạo nhìn y
"Bệ hạ đã cho phép công chúa xuất cung,mong công chúa giúp bệ hạ gửi lời hỏi thăm đến Triệu gia" .
Nói rồi hắn chẳng khách khí hàng lễ với y mà vội vã quay đầu, không một chút quy tắc.
Mộ Thanh Thư chỉ gập đầu không nói gì, đôi mắt mang chút y uất khẽ quay người. Cũng phải thôi, cho dù y có Tần gia chống lưng, được Ninh Phi nhận nuôi y chẳng qua chỉ là một công chúa thất sủng. Ninh phi ghét bỏ nàng, cả hoàng cung đều biết, chỉ có bệ hạ giương mắt làm ngơ, muốn sống sót giữa chốn lạnh lẽo này với một đứa trẻ 14 tuổi thật sự chẳng dễ dàng gì.
Dưới cái lạnh còn sót lại của mùa xuân, y khẽ vén rèm châu, vạn vật vẫn còn được bao phủ bởi tuyết trắng, y khoác lên mình áo choàng cáo bạc, im lặng nhìn tuyết rơi. Nô tỳ Lan Tâm cung kính dâng thư cho nàng. Ánh mắt Mộ Thanh Thư tối sầm lại, bật cười khanh khách:
"Biểu tỷ, người đây là lừa ta sao?"
Nô Tỳ Phương Nhi run rẫy khẽ nhắc nhở
"Điện hạ, Triệu phủ....đến rồi".
Mộ Thanh Thư nhẹ nhàng vén rèm, trước mặt là Triệu phủ được phủ bởi màu trắng tang thương, người người xì xào bàn tán. Có kẻ bảo rằng Triệu Phu Nhân vì quá nhớ đứa con đã khuất mà sinh bệnh qua đời, có kẻ thì bảo linh hồn của đứa trẻ ấy không chịu an nghỉ, muốn kéo theo người nhà đi cùng,.....Mấy chuyện đó, y thật sự không quan tâm, y chỉ quan tâm những gì mình thấy được. Bỗng, giữa bầu không khí tĩnh mịch ấy, một tiếng hét thất thanh kinh động tất cả mọi người, Mộ Thanh Thư khẽ che khăn tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo,lẩm bẩm:
"Kịch hay sắp bắt đầu rồi".