Chương 47: Ngoại truyện

Bình thường công việc của Tả Dịch rất bận, lại cứ khăng khăng muốn tự mình chuẩn bị vườn hoa, dừng dừng nghỉ nghỉ, mất hai năm mới sắp xếp được vườn hoa như ý. Anh trồng rất nhiều hoa, còn cố ý tìm người đưa giống cây ăn quả trồng trong vườn đến.

Mùa xuân ba năm sau, hoa hồng hoa trắng nở khắp vườn.

Kiều San sinh bé gái như mong muốn, đặt tên là Tư Tư.

Tiểu Tư Tư cực kỳ thích con chó già Đô Đô, lên ba tuổi thì thích nằm ở trên lưng Đô Đô, đôi tay trắng nhỏ vỗ lưng con chó: “Giá~giá~”

Khi tâm tình Đô Đô tốt sẽ cõng con bé chạy một vòng, khi tâm tình

không

tốt sẽ nằm ì

không

nhúc nhích.

Ngược lại đàn chó con vô cùng hoạt bát, luôn thích nhốn nháo vây quanh cọ vào người con bé. Tư Tư

không

thích chó hoạt bát, hiếu động, lực lớn, luôn thích dùng lưỡi liếʍ mặt con bé, con bé ghét mặt bị dính nước miếng.

Con bé ngồi bệch xuống đất khóc, đám chó con lập tức nằm úp sấp xuống

khôngdám động đậy, cằm tì trên mặt đất, mắt mở to sợ hãi nhìn bà chủ đi tới, nhìn con bé được bà chủ ôm vào ngực dỗ dành.

Đám chó con cảm thấy chán, bèn như ong vỡ tổ chạy đi, chỉ có Đô Đô gục ở đó lười biếng ngước mắt lên.

Cho nên trong tuổi thơ của Tư Tư, ấn tượng sâu nhất chính là con chó già

khôngthích vận động và đàn chó con hoạt bát.

Có con gái, có chó, có vợ, có hoa nở trong vườn nhỏ, niềm hạnh phúc này khiến Tả Dịch vô cùng hài lòng. Trước khi kết hôn thì đối với nhân viên nữ cực kỳ hung dữ, sau khi kết hôn lại càng hung hơn, cho nên mỗi khi có nhân viên nữ mới vào, nhìn thấy bóng lưng anh liền nghĩ cách chuồn nhanh.

Sau khi Kiều San kết hôn, nhận làm mai càng thêm thuận buồm xuôi gió. Sự nghiệp như mặt trời ban trưa.

Nhà Tả Dịch và nhà Giản Thời Chương là hàng xóm, nhà bọn họ sinh con trai, tên là Giản Văn.

Có lần Tư Tư lén chạy ra khỏi nhà, ngồi xổm ở trước cửa chơi đùa, xuýt chút nữa bị bọn buôn người ẩn núp ở trong tiểu khu ôm đi, nếu

không

có Giản Văn dẫn một đàn chó con vây đến tấn công thì

không

chừng con bé đã bị bọn buôn người đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc nào rồi.

Giản Văn luôn bày ra dáng vẻ ông cụ non, thích mặc đồ vest nhỏ, lúc nào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng lườm Tư Tư, véo má mũm mĩm của con bé châm biếm nói: “Ngu ngốc, em có

thể

bớt ngốc đi chút

không?”

Tư Tư đánh rớt tay cậu bé, xoa xoa má mình, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Anh toàn nói người ta ngốc, người ta còn có

thể

thông minh sao?” Sau đó hu hu khóc lên.

Giản Văn nhìn con bé khóc thành con mèo nhỏ, cuối cùng vẫn đau lòng, giang hai tay ôm lấy bé, vỗ vỗ lưng bé: “Đừng khóc, đừng khóc, Tư Tư đừng khóc nữa.”

Giản Văn chưa bao giờ bỏ đi đồ ăn vặt ba mẹ mua cho, toàn bộ đem cho Tư Tư, điều này gián tiếp biến Tư Tư thành cô nhóc béo. Người ta nói con gái béo sẽ xấu xí, Giản Văn lại cảm thấy Tư Tư càng béo càng xinh.

Khi Tư Tư và Giản Văn lên năm tuổi, làm hoa đồng cho Diệp Phạm Âm và Tiếu Già.

Thời gian năm năm, Tiếu Già và Diệp Phạm Âm đã biến thành đôi vợ chồng hết mực

yêu

thương nhau. Những tình cảm khi trước dường như đều trở nên hoang đường.

Diệp Phạm Âm hỏi anh ta, còn thích Kiều San nữa

không? Anh ta

không

biết phải trả lời như thế nào, vì thế vấn đề này anh ta suy nghĩ năm năm mới có đáp án.

Anh ta nói với Diệp Phạm Âm, con người khi còn sống sẽ thích rất nhiều người, người

yêu

thì chỉ có một, người đó

không

phải là Kiều San bạn thanh mai trúc mã của anh ta, mà là vợ của ta anh, người cuối cùng có

thể

sống cùng anh cả đời.

Làm tiểu hoa đồng, Tư Tư cực kỳ căng thẳng, con bé ôm hoa đứng phía sau sân khấu, chân run lên. Giản Văn chọc chọc mặt bé, an ủi nói: “Đừng căng thẳng, coi như là chúng ta kết hôn.”

Vẻ mặt Tư Tư nghiêm túc: “Bây giờ chúng ta kết hôn, về sau còn có

thể

kết hôn

không?”

Giản Văn dò xét ánh mắt người lớn, sau đó cúi người xuống, lặng lẽ nói đáp án bên tai bé.

Tư Tư lập tức hết căng thẳng, bình tĩnh làm phù dâu.

Sau hôn lễ, hai đứa bé ngồi trên bậc thang nghịch mấy bông hoa, Tư Tư châm chọc nói: “Nghe nói chú Tiếu gần bốn mươi mới lấy vợ, anh Văn, về sau anh mấy tuổi thì cưới em?”

Giản Văn nhặt hoa, dùng dây lụa tím buộc túm lại, nhét vào tay Tư Tư: “Ba nói con trai hai mươi tuổi mới có

thể

lấy vợ, cho nên hai mươi tuổi nhé!”

Khi đó Giản Văn sáu tuổi, Giản Thời Chương và Quách Phỉ nộp hồ sơ cho cậu tham gia chương trình “Chân nhân tú”, dựa vào khí chất báo đạo của tổng giám đốc nhỏ, đã thu hút được vô số fan. Khoảng cách fan rất lớn, từ bà cụ 80 cho tới em bé 4 tuổi.

Giản Văn biểu diễn ca khúc chủ đề của chương trình “Chân nhân tú” là “Đồng thoại trứng mặt trời”. Vì thế bài hát này lại lần nữa hot trên toàn Trung Quốc, nhà trẻ, siêu thị, quảng trường, đi chỗ nào cũng có

thể

nghe thấy giọng trong trẻo của Giản Văn.

Sau khi bạn học Giản Văn được hoan nghênh, Tư Tư vô cùng hậm hực.

Bạn học nữ cùng lớp cho đến cụ già đều ảo tưởng sau này gả cho Giản Văn, vậy bé phải làm sao bây giờ?

Lễ Trung Thu có một buổi biểu diễn công ích, tiết mục chính là của nhà Giản Thời Chương. Giản Văn hát, Quách Phỉ đánh đàn, Giản Thời Chương kéo nhị hồ. Bài hát này kéo bầu

không

khí toàn trường lên cao, mấy vạn người trên sân

thể

dục cùng hát lên ca khúc “Đồng thoại trứng mặt trời” này.

Trên màn hình lớn có chiếu lại đoạn video Văn Văn bị

bệnh

năm ấy, cô bé bị

bệnhbạch cầu lạc quan tích cực, cố gắng chiến đầu cùng căn

bệnh.

Đoạn video này được làm thành phim phóng sự, khiến

không

ít người cảm động. Cuộc sống chính là như vậy, ngược dòng tiến lên, mỉm cười đón chào mới là biện pháp đúng nhất.

Ba người nhà họ lập ngân sách Văn Văn, chuyên dùng để cứu trợ những đứa nhỏ bị

bệnh

ung thư máu. Buổi biểu diễn công ích này, phí ba người lên sâu khấu cũng sẽ quyên hết vào quỹ.

Video clip Văn Văn chiến thắng căn

bệnh

rất nhanh được lưu truyền trên mạng, chẳng mấy chốc có công ty mua bản quyền, dự tính chuyển thành phim điện ảnh. Cô bé lạc quan tích cực chiến đấu với căn

bệnh, nên để nhiều người biết đến hơn nữa.

Tất cả các ca khúc trong phim đều là do Giản Thời Chương sáng tác, nhạc cuối phim do Giản Văn biểu diễn.

Lúc phim được phát sóng, Giản Văn 7 tuổi, cậu trộm thẻ của Giản Thời Chương, đưa Tư Tư đến rạp chiếu phim. Hai đứa con nít bao cả rạp, ngồi bên trong xem phim.

Lúc kết thúc, Tư Tư khóc đến thở hổn hển, Giản Văn cũng khóc một hồi.

Tư Tư bị Giản Văn làm cho sợ hãi, trong ấn tượng của cô, cho dù bị chú Giản lấy roi đánh, cậu bé cũng cắn răng

không

khóc.

Nhưng bây giờ cậu bé lại khóc.

Tư Tư ngừng khóc, nâng tay nhỏ mập mạp lên lau nước mắt trên mặt Giản Văn, “Anh Văn đừng khóc nha, Tư Tư lau nước mắt cho anh.”

Giản Văn trượt xuống ghế, ngồi xổm trên đất khóc.

Thật ra cậu

không

có tình cảm với người chị kia, thậm chí chưa từng gặp mặt, trước kia cậu

không

hiểu, vì sao ba mẹ muốn mang tiền cậu giành được quyên cho trẻ em bị

bệnh

ung thư mấu, cậu muốn giữ tiền lại về sau mua một căn nhà nhỏ cho Tư Tư.

Nhưng sau khi xem phim xong, cậu như cảm nhận được sự tồn tại của chị, sau khi khóc xong, cậu cắn răng thề, về sau phải kiếm thật nhiều tiền, cứu thật nhiều trẻ em bị

bệnh

ung thư máu.

Sau đó… mua một căn nhà thật lớn cho Tư Tư!

Giản Thời Chương và Tả Dịch tìm được hai đứa bé trong công viên. Lúc ấy có cảm giác gì hai người lớn đều cảm nhận được, sâu sắc cảm nhận rằng một ngày

khôngđánh hai đứa bé này thì sẽ nhảy lên đầu lật ngói.

Vậy nên Tư Tư trơ mắt nhìn chồng tương lai của mình bị ba cậu dùng cây đánh vào mông.

Lần đầu tiên Tư Tư cảm thấy Giản Thời Chương đáng sợ,

không

ngừng trốn phía sau Tả Dịch. Tả Dịch hừ một tiếng, nhìn cô bé cảnh cáo: “Lần sau còn trốn đi nữa, hai đứa phải quỳ.”

Tư Tư bĩu môi: “Con và anh Văn hẹn nhau, tại sao phải nói cho mọi người biết?”

Tả Dịch: “…” Con bé này, thật sự là càng ngày càng to gan?

Anh nhìn trái nhìn phải tìm một cây gậy nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: “Chìa tay ra!”

Tư Tư vắt chéo đôi tay mập mạp ra sau lưng, sống chết

không

chịu đưa ra cho anh đánh. Giản Văn đang chịu phạt bên kia, thấy Tả Dịch định đánh Tư Tư thì xông tới đẩy Tả Dịch ra, che ở phía trước Tư Tư, giang hay tay ra, “Là cháu dẫn Tư Tư đi! Chú muốn đánh thì đánh cháu này!”

Tả Dịch càng nhìn thằng nhóc này càng lúc càng chướng mắt, cầm cây quơ quơ trước mặt cậu: “Thằng nhóc thối, cháu đừng tưởng chú

không

dám đánh cháu!”

Vẻ mặt Giản Văn dứt khoát: “Chú đánh đi! Cháu

không

sợ!”

Sau cùng đương nhiên Tả Dịch

không

đánh, vô cùng

không

thoải mái trừng mắt nhìn Giản Thời Chương: “Con ngoan của anh đấy!” Nói xong ôm Tư Tư về nhà.

Giản Thời Chương liếc mắt nhìn con trai rồi lại nhìn Tả Dịch đi xa, nhớ tới phản ứng vừa rồi của thằng nhóc này,

không

khỏi nhếch môi cười rộ lên.

Không

chừng, bọn họ thật sự có

thể

làm thông gia.

Đương nhiên Tả Dịch

không

hi vọng về sau gả Tư Tư cho Giản Văn. Thằng nhóc kia có dáng vẻ xinh xắn, lại có thiên phú ca hát, tương lai nghề nghiệp cơ bản đã định, anh

không

muốn con gái

yêu

đương với đàn ông trong làng giải trí.

Hai đứa đều còn nhỏ, về sau Tư Tư sẽ thế nào, Tả Dịch

không

dám đoán chắc, nhưng nếu thằng nhóc Giản Văn kia thật sự bước vào làng giải trí,

không

sớm thì muộn nhất định con gái có rất nhiều tình địch.

Tả Dịch và Kiều San bàn bạc hồi lâu, quyết định chuyển trường cho con gái.

Vẻ mặt Kiều San ghét bỏ: “Có phiền phức

không

vậy? Thanh mai trúc mã cuối cùng chắc chắc sẽ

không

thành được, trước kia em thầm mến Tiếu Già, cuối cùng thì thế nào?”

Vốn thuận miệng nói một câu, hơi thở của Tả Dịch lập tức lạnh xuống, ngưng kết thành băng.

Vì thế ngày hôm sau, Kiều San

không

xuống được giường…

Tả Dịch chuyển trường cho con gái, rất nhanh Giản Văn cũng chuyển trường theo. Tả Dịch tức giận xụ mặt mất mấy ngày, điên cuồng ngược đãi nhân viên trong công ty.

Khi Tư Tư học cấp 2, từ cô nhóc béo thành cô gái béo, Giản Văn thì trổ mã thành tiểu thịt tươi có giá trị nhan sắc cao. Ngoại trừ đến trường, cậu còn phải tham gia huấn luyện của công ty giải trí, cùng với một số buổi biểu diễn nhỏ.

Giản Văn 15 tuổi, là thời kỳ đổi giọng nên

không

thể

hát, vì thế trong lúc đó thử viết ca khúc đầu tiên “Tư Tư”.

Khi Tư Tư 16 tuổi, thời kỳ đổi giọng của Giản Văn cũng sắp qua.

Tại một buổi chiều ánh nắng chan hòa, cậu mặc đồng phục, ôm đàn ghi ta, ngồi trên sân

thể

dục đà ca khúc “Tư Tư” cho Tả Tư Tư nghe.

Cậu đánh đàn ghi ta ra hương vị thanh xuân, tương phản mà

không

rõ ràng, nhạc và lời tràn đầy rung động tuổi trưởng thành.

Không

quan tâm cảnh vật hay con người,

Cũng

không

quan tâm đông hạ luân hồi,

Tôi chỉ quan tâm có em bên cạnh,

Bên cạnh em,từ thanh xuân đến bạc đầu.

Tư Tư,

Sinh nhật vui vẻ.