Chương 5

Cao nhân ăn uống no say, rất là vừa lòng, xoa xoa bụng, nói: “Tay nghề không tệ, ăn ngon hơn nhiều thứ tiên đan bỏ đi kia.”

A Trạch nghe thấy tiên đan, hai mắt tỏa sáng.

Cao nhân: “Cậu muốn nếm thử tiên đan?”

A Trạch điên cuồng gật đầu.

Cao nhân móc từ trong áo ra một bình ngọc nạm vàng nhỏ, từ trong bình đổ ra một viên tròn nhỏ như cái móng tay, đặt trong tay A Trạch.

A Trạch không nói hai lời liền nuốt vào.

Nhưng mà một lát sau, vẫn không có gì xảy ra hết.

A Trạch khó hiểu: “Sao ngoại trừ bụng có hơi căng ra thì chả có cảm giác gì khác hết vậy?”

Cao nhân kỳ quái: “Cậu muốn có cảm giác gì?”

A Trạch: “Nuốt xong tiên đan chẳng phải sẽ có cảm giác thoát thai hoán cốt, thân nhẹ như yến sao?”

Cao nhân cười như điên suốt một phút: “Ha ha ha ha ha…!”

A Trạch: “…”

Cao nhân lau lau nước mắt cười ra, dùng ngữ khí như nhân viên tiếp thị sản phẩm dinh dưỡng nói: “Một viên tiên đan nho nhỏ này bao gồm các loại vitamin, carotene, vitamin PP, axit folic, axit ascorbic, canxi, magie, sắt, đồng và phốt pho. Tổng cộng có hơn 50 chất dinh dưỡng, còn có chất xơ nén, protein nén và năng lượng lên tới một triệu kcal, chỉ cần nuốt một viên đã có thể đáp ứng đầy đủ lượng dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể trong một năm, cái này còn chưa tính là tiên đan sao?”

A Trạch: “Chỉ vậy thôi?”

Cao nhân: “Bằng không còn muốn loại nào nữa? Người trẻ tuổi, tu tiên phải bước từng bước một, đừng có đòi đớp một phát là thành người mập mạp.”

A Trạch: “Bà mẹ nó tui vừa ăn một triệu kcal! Đã ăn thành người mập rồi!”

Cao nhân vỗ tay cười to: “Nói như vậy thật ra cũng đúng, ha ha ha ha ha!”

A Trạch chạy nhanh đến WC thúc nôn.