Chương 48: Đêm giáng sinh chân chính (H)

Ngoài hành lang cách cửa mấy mét, hai nhân viên khách sạn đang đứng nói chuyện thì có một giọng nói phát ra từ máy bộ đàm: "Anh Lý, người cần tìm đã được tìm thấy. Người này ở phòng 1308, hình như ở trên tầng của anh, Yến thiếu đã lên đến rồi. "

Giọng nói trên máy bộ đàm còn chưa nói xong, người họ Lý kia như bị ám ảnh bởi số phòng, đột nhiên sửng sốt, nhận ra căn phòng hình như cách đó không xa, vội quay đầu lại liếc mắt nhìn thấy Tôn Lượng đang hoảng sợ, đôi mắt nheo lại.

"Thấy rồi! Này! Ai! Không được đóng cửa!"

Nhìn thấy hai người vội vàng chạy tới đang nói chuyện trong bộ đàm, Tôn Lưong rùng mình một cái, đóng cửa lại theo phản xạ, môi run run lẩm bẩm: "Chết... tiệt con mẹ nó mày hại tao rồi.... ...SHIT!"

Hắn hoảng sợ đến mức đầu đổ mồ hôi, hoàn toàn bất lực, quay người lại với vẻ mặt dữ tợn túm lấy cổ áo Lăng Đình: "Mày con mẹ mày hại chết bố mày! Tiểu tử ngươi sắp gϊếŧ Lão tử! Mày sao đ** nói sớm! Mày con mẹ nó vì cái gì mà không nói nó là người cùa Yến Hoài! "

Lăng Đình mặt tái mét, môi mấp máy không nói nên lời.

"Mở cửa! Người bên trong có nghe thấy không! Mở cửa! Chết tiệt! Liên hệ bên dưới, khiến cho bọn họ ..."

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập xen lẫn mắng chửi, mấy người trong phòng dần dần hiểu ra sự tình, biểu tình cứng đờ, một số không biết chuyện gì xảy ra hay mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cứ huyên náo bất an hỏi han, một mảnh hỗn loạn cùng ồn ào.

Tôn Lượng đem Lăng Đình ném xuống đất, tay run rẩy lướt qua danh bạ điện thoại, cố gắng tìm người có thể giúp đỡ, nhưng lướt một vòng cũng không tìm được cái tên nào có thể làm nên chuyện.

Gã nghĩ lần này chỉ là một sự trả ơn nhỏ thôi, thuận tiện vui vẻ một chút. Loại chuyện như thế này trước giờ cũng không phải chưa từng làm qua. Xử lí cũng đơn giản và dễ dàng. Chỉ là mấy con tôm con tép, cũng có thể nhẹ nhàng đối đãi.

Nhưng lần này thì khác, trước đó gã cũng không điều tra kỹ càng, cũng chưa từng nghĩ Ninh Sơ cùng Yến Hoài có quan hệ, con người này chỉ cần một tay liền che cả bầu trời ở thành phố C, chưa từng xuất hiện trên báo đài hay truyền thông, làm sao gã có thế nghĩ người nay lại kết giao với một minh tinh tuyến 18 trong giới giải trí? Có thể vì hắn mà lao tâm khổ tứ!

"Anh Tôn ... Bây giờ hiện tại, chúng ta phải làm sao đây ..." Người nào đó trong phòng run rẩy hỏi, trong giọng nói kinh hãi khóc nức nở.

"Đúng vậy, chúng tôi nghĩ chỉ đến chơi vui vẻ một chút, đây là có chuyện gì!"

"Chúng tôi hẳn sẽ không phải gánh trách nhiệm gì đúng không? Chúng tôi không làm gì cả..."

...



Họ bị nhốt trong căn phòng này, ở ngoài thì có người chặn cửa, tiến thoái lưỡng nan, rõ ràng là cái gì cũng không làm, đối tượng chơi đùa thì bình an vô sự, lông tóc cũng không hao tổn gì. Nhưng nhìn bộ dáng người chủ sự phảng phất như ngày tận thế đã đến, tại vạ đến mình chỉ là chuyện sớm muộn.

Tôn Lượng chưa kịp nói thì bên ngoài nhà đột nhiên có tiếng động, hình như có người từ khách sạn mang theo thẻ từ tới.

Sắc mặt thoáng chỗc trắng bệch như hoá thành cái xác chết, gã đứng cứng đờ tại chỗ, lưỡi hãi trên đầu tụa như sắp rơi xuống.

Cửa phòng mở toang, một người đàn ông gương mặt u ám dưới ánh đèn hành lang nhanh tróng tiến vào, thân trang đen tuyền, một hơi khí lạnh, giống như Thần chết đến tuyên án tử cho gã.

Trái tim kinh hoàng của Yến Hoài vẫn đang đập loạn xạ từ lúc mở cửa, mùi thối thối lạ lùng trong phòng khiến anh phát điên, lướt qua đám người, thấy người trên giường lớn vẫn không nhúc nhích, thân ảnh quen thuộc, lý trí đều cơ hồ bị đốt thành tro bụi, vẻ mặt ngàn năm không đổi loé lên một tia khó chịu.

Bảo bối của anh nằm vô lực trước mặt, tứ cố vô thân, bị đám người bẩn thỉu này vây quanh trong một căn phòng khách sạn nhỏ, âm mưu hãʍ Ꮒϊếp hắn — cái ý nghĩ này chợt lóe lên, con mãnh thú trong đầu anh đột nhiên thức tỉnh.

"Đưa hết đi, mau đưa hết đi cho tôi."

Âm thanh lãnh khốc vô tình, có chút khàn khàn, không có thăng trầm, nhưng trái tim Tôn Lượng lại nhảy dựng lên sau nghe thấy, bị gã kéo cổ ra, hai chân mềm nhũn, quỳ lậy trên mặt đất khóc lóc cầu xin.

"Yến thiếu! Yến thiếu, cầu xin ngài tha cho tôi! Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết thân phận của cậu ấy, tôi không biết cậu ấy là người của ngài! Tôi cũng là bị người khác xui khiến! Làm ơn tha cho tôi, thưa ngài, xin cho tôi một con đường sống------ "

Cái cách gã cầu xin tha mạng như một ám hiệu, tâm lý phòng bị hoảng loạn của những người khác cũng theo đó sụp đổ, tiếng cầu xin đau đớn trong căn phòng khiến lòng Yến Hoài càng như lửa đốt.

Thật nực cười, lí do gì để anh có thể tha cho bọn họ.

Mặc kệ đám người sợ hãi đến mức xụi lơ không bước đi được nữa, thuộc hạ của anh đã nhanh chân hơn, nhanh chóng thu dọn đám người lộn xộn này.

Yến Hoài đã sớm tiến gần mép giường, thân thể đang chôn trong trong chăn bông lúc này nóng đến khủng khϊếp, mùi thơm hỗn loạn trong mồ hôi cùng hơi cồn, Yến Hoài giống như ông lão đánh cá vớt được một người đã ngâm lâu trong nước, thâm thể ướŧ áŧ mềm nhũn, chỉ còn xót lại một mảnh linh hồn.

(T thề là lúc đọc bản dịch thì nó là hôi nma Hán Việt thì để là thơm???? =) Ultr?! Thôi thì để thế nhé, kệ, người tình trong mắt hóa Tây Thi đó mng ạ >v