Danh Thành ...
Là trường cấp 3 của anh.
Trong đầu Yến Hoài dường như loé lên một tia sáng, lúc trước tìm kiếm tên của Ninh Sơ trên mạng, không thấy thông tin về giáo dục, anh cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng anh nhớ rõ Ninh Sơ từng nói đạo diễn họ Bạch kia là bạn học cũ của hắn.
Bạn học cũ ......
Anh nhìn số "7" trên màn hình thang máy, trong lòng nảy sinh một thứ cảm xúc hỗn loạn.
Anh cầm điện thoại lên, lại đặt xuống, tới lui mấy lần, dựa vào tường hồi lâu rồi bất lực thở dài quay về nhà, cả đêm liền mất ngủ.
Sau đó buổi sáng liền phấn chấn gọi điện đặt đồ ăn sáng, nôn nao đứng trước nhà Ninh Sơ như thần giữ cửa.
Chờ hai tiếng đồng hồ, Ninh Sơ rốt cục cũng mở cửa với biểu cảm sửng sốt.
"..."
Nếu không phải quần áo đã thay đổi , Ninh Sơ còn tưởng rằng người này thực sự đã đứng ở đây suốt đêm.
Suy nghĩ này xuất hiện, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó xử và kì quái, như thể trong lòng đã nhận định Yến Hoài đối với hắn đã là tình cảm rất sâu đậm.
Hắn thường nhắc nhở bản thân không được nhầm lẫn Yến Hoài trước đây với Yến Hoài hiện tại, bảy năm trôi qua, ngay cả cảm giác "yêu" của chính mình cũng đã phai nhạt, chưa kể Yến Hoài còn hoàn toàn mất đi kí ức tình cảm hai năm đó.
Hắn cố thuyết phục bản thân rằng người này đã thay đổi, tình cảm của anh sẽ không còn như trước nữa.
Nhưng không biết đây là ảo giác mà Yến Hoài đem lại cho hắn hay là có chuyện gì xảy ra, nhưng khi hắn đối mặt với người này gần đây, hắn luôn cảm thấy một phần trong lòng người kia không hề thay đổi, vẫn luôn vẹn nguyên như ngày đầu.
Cho dù hắn hoài nghi, nhưng phải thừa nhận rằng nội tâm hắn đang chậm rãi xao động.
"Anh bị tự kỉ à? Sáng sớm tinh mơ đứng trước của nhà người khác, bị trúng gió à?" Ninh Sơ biểu cảm phức tạp "Tôi tưởng rằng tối hôm qua đã nói với anh rất rõ ràng."
"Em nói cái gì? Anh từng bị mất trí nhớ, khả năng đầu óc không được minh mẫn, không nhớ rõ." Yến Hoài đem bình giữ nhiệt trong tay cho hắn, "Sữa đậu nành, còn ấm, uống một ngụm đi."
Ninh Sơ nhìn xuống chiếc bình màu trắng sữa, không thể đoán trước được thái độ khó hiểu và tự kỷ của Yến Hoài.
Qủa nhiên, anh chính là kẻ không biết xấu hổ, còn là kẻ khác xấu hổ thay anh đúng chứ?
Miễn là anh không cảm thấy lời nói hay việc làm của mình là sai, thì lại đến lượt người nghe tự hoài nghi chính mình.
"Tôi không uống." Hắn cứng cổ.
"Uống đi," Yến Hoài có lẽ đã đứng hứng gió hồi lâu, sắc mặt trở nên lạnh lẽo cứng đờ, biểu cảm không khỏi khiến người ta hoảng sợ. "Nếu không lát nữa em liền tụt đường huyết."
Cửa bị đối phương giữ lại, Ninh Sơ khó xử, nặng nề thở hổn hển, giật lấy bình giữ nhiệt, uống hai ngụm.
Uống thì uống, không chết là được!
Sữa đậu nành trôi vào cổ họng, hương vị thơm ngậy, không có váng nên uống rất ngon.
Sau khi nuốt xuống, hắn chà miệng hai lần không để lại dấu vết, đột nhiên nghe thấy câu nói đùa của Yến Hoài, xưng hô này khiến lòng bàn tay hắn run lên, bìn giữ nhiệt tuột khỏi tay rơi xuống đất, sữa đậu nành còn thừa văng lên ống quần người hai người, trên mặt đất trở nên nhầy nhụa.
—— "Ngon phải không, tiểu học đệ?"
Tiểu học đệ?
Ngữ điệu lên cao, lưu luyến trọc người.
Ninh Sơ trái tim đập lỡ một nhịp, cũng không có chạy trốn, chỉ ngây người đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng: "Anh ... anh, anh nhớ..."
Hắn ngây người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lim dim của Yến Hoài, một lúc sau mới chợt nhận ra: "Anh lừa tôi? Anh dám lừa tôi! Yến Hoài!"
Tên này vẫn chưa hồi phục trí nhớ! Hắn bị lừa!
"Lừa đảo cái gì," Yến Hoài cúi đầu cười không rõ ý tứ, "Anh chỉ biết là có lẽ chúng ta đã từng học chung một trường, nhưng anh chưa chắc chắn, cũng không chắc liệu chúng ta có từng quen nhau hay không. Nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi ... "
"Anh--!"
"Em quá dối trá, anh muốn thử một chút," Yến Hoài đáy mắt chậm rãi nổi lên ý cười, "Ai mà biết lại dễ dàng như vậy? Là em quá thiếu thủ đoạn*."
(*gốc: thiếu tâm nhãn nhi- Dùng mánh khóe, giở thủ đoạn.)
Trong lòng Ninh Sơ một tia hoảng loạn, hắn lảo đảo lùi lại, giọng điệu cùng bước chân trở nên loạng choạng: "Đúng vậy, bạn cùng trường, tôi đã nhìn thấy anh một vài lần trong các hoạt động của trường. Lúc trước tôi không nghĩ mình cần phải giải thích gì với anh, đã bảy tám năm rồi. Cho dù anh không mất trí nhớ, phỏng chừng có lẽ đã quên mất rồi ... "
"Ồ ..." Yến Hoài gật đầu một cái, đột nhiên hỏi: "Vậy tại sao em lại hoảng sợ?"
"Tại sao tôi phải sợ?" Ninh Sơ theo bản năng phản bác nhìn chằm chằm anh, "Là bởi vì hạ đường huyết, tay tôi bị run."
"Thế hả?" Yến Hoài liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó chen vào phòng đóng sầm cửa lại.
"Anh làm sao vậy? Bình nước vẫn để ở ngoài. Anh bị bệnh à?"
"Anh ốm mất rồi, anh muốn em giúp anh nhớ lại lúc anh còn học trung học."
Ánh mắt của Yến Hoài trông nguy hiểm hơn bình thường, Ninh Sơ có chút hụt hơi: "Tôi ... chúng ta không phải là bạn cùng lớp, chỉ học chung thôi. Nếu anh muốn nhớ lại, có thể tìm đến bạn học cũ hoặc các thầy cô! "
Cũng may lúc đó cả hai đều đã che giấu mối quan hệ này rất kỹ, không ai trong trường biết đến, ngoại trừ Bạch Tinh Lan.
"Thật sao? Chúng ta chỉ nhìn thấy nhau vài lần? Không có gì khác? Thậm chí không phải là bạn bè?" Yến Hoài cau mày.
"Thật." Vẻ mặt Ninh Sơ rất thành khẩn, ánh mắt rất rõ ràng, trong nháy mắt có thể nhìn ra.
Yến Hoài cau mày chặt hơn: "Anh không tin."
"Anh là Lỗ Dự* à? Mỗi ngày đều không tin cái này không tin cái kia."
(*MC Lỗ Dự, tôi chỉ biết cô ấy có một chương trình là "Có hẹn với Lỗ Dự" thôi, ai bt gì cmt t bt nhoa!!!)
Ninh Sơ sốt ruột trợn mắt, sữa đậu nành dính trên ống quần ướt sũng, rất khó chịu, cũng lười quan tâm đến Yến Hoài, liền xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo.
"Em muốn đi ra ngoài? Đi đâu vậy?" Yến Hoài nhìn bộ trang phục chỉnh tề của hắn.
"... Tôi cần anh lo à?"
Hắn đóng cửa phòng ngủ, âm thanh rầu rĩ từ trong phòng truyền ra.
Càng nghĩ càng cạn lời, Yến Hoài không nói nổi đạo lý, giới hạn* đối với anh không phải chuyện gì to tát, nhưng trong lòng anh vẫn mạnh mẽ cuộn trào, mặc cho Ninh Sơ có cự tuyệt thế nào, vị trí của hắn là không một chút thay đổi.
(*Giới hạn mà Ninh Sơ đặt ra cho Yến Hoài)
Thở dài, Ninh Sơ thay quần rồi lại bước ra khỏi phòng ngủ: "Tránh ra, tôi đi công ty."
Yến Hoài nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái rất muốn cười, cố gắng kìm chế, nhất thời không nói gì, chỉ là nhét hộp thức ăn cho hắn: "Ăn trên đường."
Sau đó, anh nhìn hắn không thể giải thích được: "Về chuyện của chúng ta, về sau cứ từ từ thôi."
Tám phần anh không tin những gì Ninh Sơ nói.
"Đừng giở trò với tôi, tôi cảnh cáo anh đấy." Hắn không thể chơi lại với Yến Hoài về mặt lươn lẹo.
Ninh Sơ khó chịu bĩu môi, ra ngoài liền giống như chạy chốn, nhanh chóng rời khỏi tiểu khu đón taxi.
Mãi cho đến khi chiếc xe rời đi một cách êm ái, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Vương tổng xem kịch bản tối qua hắn gửi, sáng nay có thời gian liền kêu hắn đến công ty thảo luận.
Thực tế, khi nghe giọng của Vương tổng trên điện thoại, Ninh Sơ biết rằng ông ta hi vọng hắn tự mình diễn bộ phim này.
Lúc tới công ty nói chuyện, Vương Huyền thực sự rất hài lòng với kịch bản này, cũng lén lút tìm hiểu về trình độ của ê-kíp hậu trường, về cơ bản, ngoài đạo diễn là người mới, nhà sản xuất cùng cố vấn của các bộ phận khác nhau, tất cả đều là những người có tiếng trong giới với đội ngũ sản xuất rất hùng mạnh.
Phải biết rằng, Đường Ân ở công ty họ cũng chưa chắc nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
Vương Huyền còn cười nói: "Nếu cậu nổi tiếng nhờ nó, cho dù phải chấm dứt hợp đồng với cậu ta, tương lai cậu chắc chắn sẽ là trụ cột của công ty."
Ông ta không hỏi về tiệc của Tần Uyển tối qua, nghe đồn là liên quan tới Yến Hoài, nhưng vị Yến thiếu này là kiểu sinh hoạt cá nhân đều bí ẩn, ông không thể rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, chỉ nhắc nhở hắn một câu.
"Cuộc sống vô thường ngắn ngủi, hãy làm những gì cậu muốn làm, đừng làm những gì mình không muốn, miễn sao không cảm thấy sai trái, cậu nên đỗi đãi với bản thân tốt một chút."
Ninh Sơ cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, cười nói: "Tôi biết, tôi hiện tại rất vui vẻ, nhưng lão già nhà ông buổi tối bớt đi hóng hớt lại, tóc tai rụng hết cả rồi."
"Cút mẹ cậu đi!"
Vương Huyền cười mắng nói: "Cậu đừng lo lắng về bức ảnh kia, chúng ta đã làm rõ từ trước. Tuy rằng không có bao nhiêu người chú ý, nhưng loại chuyện này dù không phải là thật thì vẫn là một vết nhơ đối với cậu. Miễn nó không ảnh hương đến cậu, mọi chuyện trong quá khứ đều chỉ là dĩ vãng. Vấn đề cốt yếu của cậu bây giờ là sức khoẻ, chú ý một chút. Đừng để bận rộn đến không trụ được mình. "
"Được, tôi hiểu." Ninh Sơ rũ mắt xuống, bình tĩnh gật đầu.
Đúng là chỉ cần vượt qua rào cản trước mắt, nhưng làm sao có thể vượt qua được một cách dễ dàng như vậy?
Hắn siết chặt ngón tay, ánh mắt có chút mê man.
Lúc ra khỏi phòng của Vương Huyền đã gần trưa, hắn liếc thấy tin nhắn của Hàn Tu Ngôn trên điện thoại di động: Đường Ân đã hủy hợp đồng, muốn kéo tôi đi cùng cậu ta.
Điều này chắc chắn sẽ khiến Vương tổng đau đầu một phen, hắn nghĩ nghĩ rồi trả lời: Suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định.
Tắt máy, vừa nhấc chân bước đến thang máy, cửa liền mở đinh một tiếng.
Một người phụ nữ trong bộ đồ công sở màu xám bạc dẫn một cậu bé ba bốn tuổi ra ngoài.
Ninh Sơ vừa nhìn liền nhận ra người phụ nữ đó chính là trợ lý đi theo Tần Uyển cầm danh thϊếp của bà ta tối hôm qua, về phần đứa trẻ ...
Thật dễ thương!
Trắng trẻo, khuôn mặt tròn hây hây đỏ, khoẻ mạnh kháu khỉnh đầy ngây thơ. Trong tòa nhà tương đối ấm áp nên không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len mềm với áo ghi lê dệt kim. Đi một bước liền nhảy chân sáo, liền giống như một cây nấm nhỏ.
Ninh Sơ từ nhỏ đã không có nhiều thịt trên má, nhìn thấy đứa trẻ mập mạp này , hắn thật sự muốn nhéo nhéo.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ.
Nữ trợ lý của Tần Uyển là Trương Lị Lị, lúc nhìn thấy hắn, cô mỉm cười chào hỏi: "Ninh tiên sinh cũng tới công ty sao? Tôi là trợ lý của Tần tổng. Tối hôm qua chúng ta đã gặp nhau, anh thấy khá hơn chưa?"
"Tốt hơn rồi, cám ơn cô."
Ninh Sơ lễ phép cười với cô, nhưng hắn lại không để ý tới, cây nấm nhỏ chân ngắn đang chạy nhảy kia đột nhiên nhảy qua ôm lấy chân hắn, khởi động mặt dây chuyền cos (?).
((?) T kbt giải thích cái này ntn luôn ạ =((()
"???"
Tình huống này là như thế nào? Hắn vô thức giơ hai tay lên, cũng không nhúc nhích, nhìn cây nấm nhỏ đang ôm chặt chân mình không buông, sau đó lại nhìn Trương Lị Lị, mặt in đầy dấu hỏi.
"Ôi, tiểu quỷ dính người này!" Trương Lị Lị xấu hổ mà cười ngượng ngùng giải thích: "Cầu Cầu là con trai của Tần tổng, Studio mới mở của chúng tôi ở tầng 22. Chúng tôi vẫn chưa chuyển đi, thỉnh thoảng sẽ đến đây. Hôm nay, Tần tổng mang Cầu Cầu đến chơi, thằng bé không chịu ngồi yên, nhất quyết đòi chơi trong thang máy ... "