Khi Yến Hoài mời hắn đi ăn tối, cứ nghĩ sẽ đến một nhà hàng cao cấp nào đó, không ngờ lại là một rạp chiếu phim tư nhân nho nhỏ.
Bức tường đối diện với ghế lô là một màn hình chiếu. Chỉ có một chiếc ghế sofa hai chỗ ngồi êm ái và một chiếc bàn gỗ dài phía trước ghế sofa. Người phục vụ trong quán sớm đã thắp nến, mùi thơm nồng nàn toả khắp căn phòng.
Ở đây lâu một hồi, trong lòng tựa hồ như được bao phủ bởi một lớp nhiệt huyết xen lẫn mật ong ngọt ngào.
Hơn nữa, nếu không nhấn chuông báo, sẽ không có ai tuỳ ý làm phiền. Qủa thật là một địa điểm hẹn hò lý tưởng. Rất thích hợp nhất cho các cặp vợ chồng trẻ làm tổ ở đây vào một đêm đông, tay cầm ly rượu vang đỏ, đầu tựa vào nhau an tĩnh mà xem một bộ phim điện ảnh.
Ninh Sơ nhìn xung quanh, bất đắc dĩ muốn bật cười: "Anh thật là ... sao lại tìm đến một nơi như thế này?"
Nó không phù hợp với khí chất của Yến Hoài chút nào, càng giống như mấy thanh niên mười tám mười chín đang tuổi yêu đương.
Nhưng nghĩ lại, người này đúng ra hiện tại cũng đang trong tình huống tận hưởng suy nghĩ về mối tình đầu của bản thân.
"Làm sao vậy?" Yến Hoài ra hiệu cho phục vụ dọn đồ ăn. "Tôi tưởng anh sẽ thoải mái hơn nếu ở chỗ này thư giãn chứ. Cái này là do Từ Vi gợi ý cho tôi, anh không thích sao?"
"Không có......"
Hắn chỉ cảm thấy bầu không khí ở đây ngọt ngào một cách xấu hổ, có chút không được tự nhiên, khiến hắn cảm thấy còn tệ hơn ở nhà.
"Phim ở đây được tuỳ tiện chọn?" hắn hỏi.
Yến Hoài lắc đầu: "Không, bọn họ đặt ngẫu nhiên, mỗi đêm đều sẽ khác nhau. Khách không biết trước sẽ xem cái gì. Tất cả đều là do duyên."
Trái tim Ninh Sơ đột nhiên đập thình thịch.
——Nếu chiếu một bộ phim tình cảm thì sao? Vạn nhất vẫn có cảnh hôn hay giường chiếu, tiếng nước nhớt tinh tế bị khuếch đại bởi dàn âm thanh chất lượng cao ... Tình huống này có chút khó xử!?
Nếu nóng quá khẳng định đầu sẽ nổ tung mất?
A Di Đà Phật, hắn thầm cầu nguyện, đến khi người phục vụ dọn món ăn xong đóng cửa lại, trong lòng hắn vẫn đang nghĩ "không cần lãng mạn, không cầu lãng mạn".
Ông trời lúc này phải nghe được nguyện vọng của hắn, tốt bụng không để chiếu phim tình cảm ...
Nhưng lão nhân nhà hắn lại thả ra một bộ phim kinh dị!
Có trời mới biết Ninh Sơ sợ nhất xem cái này ... nhưng lại có chút thích.
Mảnh hình đen kịt kèm theo hiệu ứng âm thanh, cơ thể hắn cứng đờ trong chốc lát, hắn nghe thấy Yến Hoài thì thầm bên cạnh: "The Others, tôi đã từng xem qua. Đây chỉ là một bộ phim giật gân, không đáng sợ."
Có thật không? Nó tag hẳn mục "kinh dị" trong cột thẻ kia chẳng lẽ chỉ là quảng cáo?
Ninh Sơ lặng lẽ ấn tìm kiếm ra trên màn hình điện thoại, có chút mong đợi.
Yến Hoài liếc hắn một cái, hỏi: "Ăn tối mà xem phim kiểu này có chút không đúng lắm, muốn hay không tôi bảo họ đổi bộ khác?"
"Đừng."
Trước đây hắn rất thích lôi kéo Yến Hoài bồi hắn xem một vài phim kinh dị. Hắn đối với kiểu phim này vừa thích vừa sợ. Khi xem, hắn thoải mái lợi dụng mà ôm chặt người này không buông, thỉnh thoảng sẽ lấy cánh tay Yến Hoài mà che che trước mắt.
Nhưng khi ấy còn đang đi học, hắn cũng không thể xem được nhiều. Sau này sống tự lập. Trong phòng chỉ có một mình hắn hô hấp, ngoại trừ chính mình cùng bóng lưng, hắn cái gì cũng không dám xem.
Lần này bị khơi gọi hứng thú, hắn nhỏ giọng nói: "Nhìn đi, sao không nói gì, còn nói không doạ người sao..."
Yến Hoài cau mày: "Vậy lát nữa nhớ ăn từ từ, cẩn thận không bị sặc."
Dù sao thì, hắn cũng đang tụng kinh ...
Vì anh ở đây - Ninh Sơ giật mình vì suy nghĩ này trong lòng, bỗng chốc siết chặt tay.
Rõ ràng sau bảy năm, hắn đã thay đổi hoặc thậm chí quên đi những thói quen trước đây của mình, nhưng hắn không ngờ rằng khi Yến Hoài đột nhập vào cuộc sống của hắn sau bảy năm, khiến cho hắn lại nảy sinh thứ suy nghĩ như vậy.
Quá kì quái, quá nguy hiểm.
Hắn mím môi nhìn Yến Hoài một cách nghiêm túc. Người bên kia chú ý tới ánh mắt của hắn, đôi mắt như dòng nước: "Mặt tôi dính gì à?"
Ninh Sơ ngoảnh mặt đi: "Không có gì."
—— nhìn anh nghĩ thật sự nên tránh xa một chút, nếu không sau này thật sự rất khó xử.
Suy nghĩ trước đó của hắn đã hoàn toàn bị lãng quên sau khi bộ phim bắt đầu.
Lúc đầu hắn có thể giả vờ không sợ hãi, nhưng bí ẩn đang lần lượt hé mở với một số yếu tố đáng sợ, thần kinh của hắn trở nên hoàn toàn căng thẳng.
Đặc biệt là khi tiếng piano du dương trong phim vang lên trong phòng bao này, sự chuyển đổi rùng rợn khiến hắn cảm thấy ớn lạnh, hắn thu mình vào chiếc ghế sofa theo bản năng.
"A, anh không ăn sao. Không muốn ăn? Sớm biết vậy đã không mang anh tới chỗ này." Nhìn đống đồ ăn trước mặt Ninh Sơ, từ đầu đến cuối chỉ động đũa hai lần, Yến Hoài nheo mắt không hài lòng.
"Xem đi, anh như thế nào mà không nghiêm túc xem hả?" Ninh Sơ chọc anh.
Hắn luôn cảm thấy hình ảnh đáng sợ bớt đáng sợ hơn khi cả hai người cùng tập chung xem.
Yến Hoài nghiêng đầu, nhìn khoảng sáng tối trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, nhàn nhạt nói: "Tôi đã từng xem qua, có muốn tôi kể anh nghe? Nữ chính này cùng đám con ——"
"Không được!"
Ninh Sơ giật thót, chưa suy nghĩ đã đưa tay ra che miệng những người bên cạnh - bởi vì việc spoil nội dung phim, Yến Hoài là kẻ có tiền án! Hắn không nói dối, anh ấy sẽ kể sạch bách nội dung mất!
Cách duy nhất là ngăn miệng anh ấy lại! Vì vậy, hắn đành phải động thủ trước.
Nhưng động thủ xong liền lập tức hối hận.
Ghế sofa không quá rộng rãi. Khi hắn duỗi tay ra dùng lực, nửa người trên của hắn liền mất thăng bằng, ép về phía bên kia.
Mà Yến Hoài tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, bình thường thân thể không thể tuỳ tiện đẩy liền thuận thế theo người ngửa về phía sau.
Mà tư thế của Ninh Sơ lúc này giống như đang thân mật nằm úp sấp trên ngực anh, đầu ngón tay còn đang đè lên môi anh.
...
Quá ... thật xấu hổ!
Ngón chân Ninh Sơ đều cuộn tròn, cả người như hóa đá, ngay cả nhịp tim cũng lỡ nhịp.
Hắn có một kinh nghiệm sâu sắc: Những phản xạ có điều kiện hay những thói quen ăn sâu vào đời sống đôi khi có thể là những điều thực sự đáng sợ.
Hắn thật quá mất mặt!
Đầu ngón tay mang theo xúc cảm mềm ấm, có chút ẩm ướt.
Đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ trong hai ba giây. Hắn cứng đờ muốn buông ra, nhưng Yến Hoài đột nhiên di chuyển, một tay giữ cổ tay hắn trên môi anh, còn tay kia thì ấn vào eo hắn không cho đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích!" Giọng nói bị bóp nghẹt dường như phát ra từ một bộ phim khác.
Ninh Sơ trợn to hai mắt, ngón tay rụt ra khỏi khóe môi giống như bị bỏng, cuộn tròn trên không trung, cách đôi môi vừa chạm tay vào chỉ có mấy cm, giãy dụa: "Tại sao, tại sao?"
Tư thế này quá xấu hổ, xấu hổ và rất ám muội đó anh trai ơi! Chắc chắn sẽ cháy thành tro! Còn không mau di chuyển?
"Hồn ma đã ra tay. Nếu bây giờ quay đầu lại sẽ thấy." Yến Hoài yên lặng nhìn chằm chằm hai mắt của hắn.
Giọng nói rất nghiêm túc và có cảm giác xuyên thấu mạnh mẽ, Ninh Sơ dựng tóc gáy, hai tay cũng không dám giãy dụa, mặc cho hơi thở nông của đối phương nhẹ nhàng lướt qua kẽ tay, giống như rơi xuống. những nụ hôn nhẹ nhàng khiến người ta ngứa ngáy.
Hắn nhìn vào đôi mắt đen của Yến Hoài, cái bóng cứng đờ của hắn được phản chiếu trong đó, như thể hắn đã hút cả người vào linh hồn anh.
Sau khi hai thân thể ôm chặt lấy nhau, nhịp tim của hai l*иg ngực dần dần cộng hưởng, cảm xúc mãnh liệt kia dường như có thể từ sâu trong trái tim người kia truyền đến hắn, kèm theo chút chấn động, khiến trái tim Ninh Sơ cũng đang âm thầm sinh sôi thứ gì đó.
Thật là tuyệt vời, như một bông hoa nở rộ hay đốt pháo hoa, cám dỗ con người ta chìm đắm.
Âm thanh sợ hãi vang lên khắp gian phòng, hắn nhanh chóng phục hồi, cơ thể run lên, trừng mắt: "Anh dám trêu đùa tôi !?"
"Không," Yến Hoài vẫn kiên định nhìn hắn, tay không chút nào thả lỏng, "Đó là một con ma mặc đồ màu trắng đang bị xích. Không tin anh có thể quay đầu nhìn lại."
Vớ vẩn! Ninh Sơ mạnh mẽ giật giật tay: "Anh lừa ai! Cho dù có nó , thì nó cũng chỉ là một con ma ngốc nghếch ở trên màn hình thì làm được gì, tại sao tôi phải sợ!"
"Cũng không hẳn là đang ngốc nghếch trên màn hình." Yến Hoài bình tĩnh kéo người ôm vào trong lòng, "Đừng nói lung tung."
"Yến Hoài!" Ninh Sơ thay đổi giọng điệu tức giận. Tư thế này thật bất lực, cả người đã ngã vào trong vòng tay của Yến Hoài, như thể chủ động xông tới, sắc mặt đỏ bừng.
Từ góc nhìn của Yến Hoài, cằm của hắn tựa vào ngực anh, đôi mắt xin đẹp của hắn nhìn lên, có hơi nước mờ ảo trong đó, ngay cả những lời nói giận dữ và tàn nhẫn của hắn dường như giống như hành động như một đứa trẻ.
"Anh mồm miêng toàn ăn nói bậy bạ? Ai lúc trước nói không được mê tín hả?! Thả ra!"
"Thắt lưng còn đau không?" Yến Hoài đột nhiên chuyển chủ đề.
Bức ảnh đã được đưa cho Tô Ý xem, bác sĩ đề nghị hắn đi xem xét nó, nhưng Ninh Sơ chết cũng không đi, sau lại không cho Yến Hoài phun thuốc, ngoan cố khiến hắn không có biện pháp.
"Không đau ... Đau quá!" Ninh Sơ chém đinh chặt sắt* "Anh buông ra mau, nó sắp bị anh vặn gãy rồi!"
(*Chém đinh chặt sắt: chắc như đinh đóng cột; như dao chém đất.
Bạn nào xem bóng đá chắc cũng biết tới lối chơi này đúng không - một kiểu chơi bóng thô bạo khiến các cầu thủ có nguy cơ không thể thi đấu nếu chấn thương ảnh hưởng lớn đều việc ra sân của họ.)
"Chậc chậc!"
Yến Hoài chậm rãi buông tay ra, một bên đứng đắn nhỏ giọng: "Rõ ràng là anh vồ lấy tôi, tôi là đang đỡ lấy anh..."
"..."
Chết tiệt — đầu Ninh Sơ đầu sắp bốc khói.
Nhưng nói ra cũng đúng. Đột nhiên, đầu óc hắn chập mạch mới có khả năng làm ra hành động như thế. Hắn cảm thấy rằng nếu mở miệng nói một số cảnh cáo gây sự chia rẽ, tự hồ có gì đó không ổn. Không phải muốn cự tuyệt, mà là không dám tin.
Tội lỗi...
Ninh Sơ buồn bực thở dài. Gần đây, não bộ kém phát triển, thậm chí tiểu não cũng kém phát triển ...
Tự dưng thấy tâm trạng thành ra thế này, phim ảnh cũng không còn đáng sợ nữa.
Lời nói trên môi, nhưng không một lời nào thốt ra được.
Một bữa ăn lơ đãng đầy tiếc nuối trong phòng bao kết thúc, bước ra khỏi rạp chiếu mà vẫn còn ngẩn ngơ.
Yến Hoài uống một chút rượu vang đỏ, nhưng anh không thể thấy bất kỳ sự khác thường nào so với bình thường. Trên đường vẫn luôn không nói, chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẳng đến khi hai người trở lại tiểu khu đều vào thang máy. Khi thang máy dừng ở tầng sáu, anh lại không đi ra ngoài.
Cảm giác tồn tại của người kia càng trở nên cực kỳ mạnh mẽ vào lúc này. Cho dù cúi đầu đút túi im lặng, Ninh Sơ dường như có thể cảm nhận được khí tức của người này đang xoay quanh mình, một luồng khí cực nặng và mạnh mẽ bao phủ lấy hắn. Anh khiến tâm trí hắn trở nên bất an.
"Sao anh không ra ngoài?" Hắn tự tra hỏi lần nữa, thang máy đã lên đến tầng bảy.
Trầm mặc không trả lời. Ninh Sơ không muốn ở lại chỗ này nữa, liền xoay người ra ngoài.
Vừa bước tới cửa liền nghe thấy giọng nói trầm ấm kiên quyết Yến Hoài sau lưng: "Ninh Sơ, em thích anh đúng không?"