Chương 9: Ai cơ?

Tô Linh Nguyệt không để tâm đến giấc mơ ấy, cô bỏ chai nước về chỗ cũ, sắc mặt như thường lệ lái xe đến sân bay. Điện thoại vang lên, là Sở Di gọi tới, cô kết nối bluetooth để tiện nghe điện thoại hơn, nghe Sở Di hỏi: "Linh Nguyệt, đi làm chưa?"

Cô đánh lái ra khỏi gara, ánh mặt trời chiếu vào, Tô Linh Nguyệt nói: "Mấy giờ rồi còn chưa đi làm."

Sở Di thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của cô vẫn như thường ngày, nói: "Tối hôm qua không sao chứ?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không sao hết."

Còn ngủ một giấc ngon lành.

Sở Di nói: "Không sao thì được rồi, hôm qua mình mơ thấy Quý Tri Ý bóp cổ cậu đó, làm mình sợ muốn chết luôn!"

Vẫn chưa tới mức đó.

Tối hôm qua cô còn nhiệt tình mời Quý Tri Ý đạp mình, nhưng Quý Tri Ý không chịu.

Tô Linh Nguyệt nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi." Nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, Sở Di hỏi: "Cậu ra ngoài à?"

"Ra sân bay đón người."

Sở Di thắc mắc: "Sân bay á, đón ai?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không biết, Quý Tri Ý yêu cầu."

Sở Di hỏi: "Khách hàng?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Chắc không phải."

Khách hàng cũng không cần phải sắp xếp ở khu dân cư thay vì khách sạn, Sở Di hơi ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là người tình của Quý Tri Ý hả?"

"Người tình?" Tô Linh Nguyệt chưa từng nghĩ tới.

Sở Di nói: "Đúng rồi, mấy người có tiền hay có người tình bên cạnh mà."

Tô Linh Nguyệt cười khẽ: "Cậu biết nhiều ghê."

Sở Di phản bác: "Trên ti vi toàn chiếu vậy không mà."

Tô Linh Nguyệt nói: "Đừng đoán mò nữa, mình cúp đây."

Sở Di trả lời xong Tô Linh Nguyệt cúp máy nhìn thời gian và tin nhắn của Quý Tri Ý gửi đến.

Người được đón tên là Trương Nhàn, còn có hình ảnh, là một cô gái rất xinh đẹp, nghĩ đến câu người tình Sở Di vừa nói, cô thấy thế nào cũng giống làm quá.

Trương Nhàn xuống máy bay đã hơn chín giờ, cô kéo vali đi ra khỏi cửa sân bay đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Cô Trương."

Cô quay đầu lại, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, gương mặt trái xoan, lông mày hình lưỡi liềm, đôi mắt đẹp trong suốt và chăm chú, mũi thẳng môi mỏng, môi tô son làm tôn lên làn da trắng như ngọc, tạm thời cô không phản ứng lại được.

Tô Linh Nguyệt lại gọi: "Cô Trương?"

Trương Nhàn nói: "Cô là..."

Tô Linh Nguyệt trả lời: "Xin chào, Quý tổng bảo tôi tới đón cô."

"À~~~" Trương Nhàn nhìn chằm chằm Tô Linh Nguyệt, trợ lý mới của công ty? Trông cũng xinh đẹp phết! Cô cũng ngại ngùng đối diện với Tô Linh Nguyệt, Trương Nhàn gật đầu: "Tôi là Trương Nhàn."

Cô vươn tay.

Tô Linh Nguyệt bắt lấy, nói: "Tô Linh Nguyệt."

Trương Nhàn nghe thấy tên này có chút quen tai.

Đến cả gương mặt cũng nhìn có chút quen mắt.

Cô tự hỏi đã từng gặp Tô Linh Nguyệt ở đâu, nhưng thật sự không nhớ được, chỉ đành nói: "Người cũng như tên, tên rất đẹp."

Tô Linh Nguyệt lịch sự mỉm cười, dẫn Trương Nhàn lên xe, nói: "Quý tổng bảo tôi đưa cô về nhà trước."

"Cảm ơn." Trương Nhàn hỏi cô: "Cô là thư ký của cô ấy à?"

Tô Linh Nguyệt trả lời: "Trợ lý."

Trương Nhàn gật đầu, theo Tô Linh Nguyệt lên xe, ngồi ghế phụ, sau khi lên xe cô liên tục gọi điện thoại, nói về bản thảo thiết kế, Tô Linh Nguyệt nghe một chút, đoán được rằng có thể là nhà thiết kế Quý Tri Ý mời tới.

Ngay sau đó, cô ấy gọi cho Quý Tri Ý.

"Xuống máy bay rồi." Trương Nhàn nói: "Tôi về dọn dẹp hành lý trước rồi đến công ty sau."

Đúng là thiết kế.

Trương Nhàn nói: "Cậu cũng thật là, ở chỗ cậu cũng có sao đâu? Chỗ cậu to vậy còn không chia cho tôi được một phòng à?"

Còn là nhà thiết kế có quan hệ không bình thường.

Mặt Tô Linh Nguyệt vẫn như thường lệ.

Quý Tri Ý nói: "Đã sắp xếp chỗ ở xong rồi, cậu có thể trực tiếp vào ở."

"Biết rồi." Trương Nhàn nói: "Có điều mình muốn nói cho cậu nghe một tin xấu."

Quý Tri Ý: "Tin gì?"

Trương Nhàn trả lời: "Lần này mẹ nuôi của cậu tức giận lắm, tôi đoán bà ấy sẽ về nước sau khi tham gia đấu giá xong."

Quý Tri Ý mím môi.

Vài giây sau nói: "Biết rồi."

Trương Nhàn mỉm cười nói: "Cậu đã nghĩ ra sẽ giải thích thế nào chưa?"

Quý Tri Ý nắm chặt di động.

Trước khi Trương Nhàn cúp máy, cô quay sang nhìn người bên cạnh, thì thầm: "Cậu đổi trợ lý à?"

Quý Tri Ý nhẹ giọng: "Hửm?"

"Là gái xinh đó!" Cô ép nhỏ giọng xuống: "Có thể..."

Còn chưa nói chuyển sang phòng thiết kế.

Quý Tri Ý dứt khoát: "Không thể."

Trương Nhàn cắn răng, chờ Quý Tri Ý cúp máy rồi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Thay đổi nhiều quá."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Cô Trương vẫn luôn sống ở nước ngoài sao?"

Trương Nhàn trả lời: "Tôi đi du học ở nước ngoài rất ít khi về đây."

Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Là bạn học với Quý tổng?"

"Không phải." Trương Nhàn nói: "Chúng tôi gặp nhau ở công ty, cô ấy vào công ty trước tôi một năm."

Chỉ vào sớm hơn một năm, đã rất thành công ở công ty Lucky. Ai trong công ty chẳng biết có một nhà thiết kế Hoa kiều Quý Tri Ý, đơn hàng tiêu thụ cao nhất mỗi quý đều là thiết kế của cô, cũng nhờ Quý Tri Ý, địa vị của những người Trung Quốc trong công ty đều được tăng lên, nhận được tôn trọng mà trước nay chưa từng có.

Cô cũng được đặc cách vào Lucky và luôn cảm thấy như được hưởng ké từ Quý Tri Ý.

Trùng hợp thay, lúc đó cô cũng ở chung nhóm với Quý Tri Ý.

Sau đó, Quý Tri Ý là nhà thiết kế Trung Quốc đầu tiên tạo ra loạt thiết kế độc quyền và cô vinh hạnh được tham gia sản xuất.

Mối quan hệ với Quý Tri Ý cũng được cải thiện nhanh chóng, sau đó Quý Tri Ý nghỉ việc quay về nước, ban đầu cô cũng muốn quay về với Quý Tri Ý nhưng Quý Tri Ý đã bảo cô ở lại Mỹ, giúp mình đàm phán các cơ hội hợp tác ở nước ngoài, cho nên cô vẫn luôn bận rộn đến bây giờ mới về được.

Sau này nhất định phải bắt Quý Tri Ý tăng lương mới được.

Cô là giám đốc thiết kế còn kiêm luôn cả quản lý marketing.

Trương Nhàn điều chỉnh ghế ngồi cho thoải mái hơn, khi chuẩn bị vào khu chung cư Trương Nhàn nói: "Tôi lên lầu cất vali, lát chúng ta cùng về công ty."

Tô Linh Nguyệt nói: "Được."

Trương Nhàn lấy túi xách, khi chuẩn bị rời đi cô nhìn chai nước trong khay nói: "Sở thích vẫn không thay đổi."

Tô Linh Nguyệt không để ý, nghe tiếng Trương Nhàn mở cửa cũng xuống xe và giúp Trương Nhàn kéo vali, hai người vào thang máy lên tầng hai mươi, Trương Nhàn mở cửa ra Tô Linh Nguyệt nhìn vào, phòng chuẩn bị rất tốt, hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích khoảng một trăm mét vuông, vừa phải, Trương Nhàn bỏ hành lý xuống cùng Tô Linh Nguyệt lên xe ngay.

Cô vuốt vuốt tóc, dùng dây thun buộc tóc lên, trông dáng vẻ như nóng lòng muốn làm chuyện lớn.

Sau khi lên xe cô mở túi xách ra, bên trong là một chồng bản thảo thiết kế, lật xem từng cái, thỉnh thoảng nhíu mày, Tô Linh Nguyệt lái xe rất ổn định, đến công ty rồi cô vẫn chìm đắm trong bản thiết kế, Tô Linh Nguyệt nói: "Cô Trương, chúng ta tới rồi."

Trương Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đến bãi đỗ xe có tám khu vực gara, các cô đậu gần thang máy, xuống xe cô nói: "Công ty to thật."

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Mặc dù đây là công ty chi nhánh, nhưng quy mô ban đầu hoàn toàn dựa theo bản thiết kế của trụ sở chính, hơn nửa nhà xưởng nằm trong khu phát triển bên cạnh, diện tích lớn hơn trụ sở chính rất nhiều.

Trương Nhàn hỏi: "Phòng thiết kế ở lầu mấy?"

Tô Linh Nguyệt trả lời: "Lầu ba."

Trương Nhàn gật đầu.

Tô Linh Nguyệt theo cô vào thang máy, quẹt thẻ lên thẳng tầng mười, cô vừa ra khỏi thang máy đồng nghiệp ở phòng nhân sự tò mò nhìn hai người các cô, chờ hai người đi qua rồi mới nói: "Phải Trương Nhàn không?"

"Nghe nói vẫn luôn xử lý công việc ở nước ngoài giúp Quý tổng, cô ấy cũng đến công ty à?" Khi nhân sự còn đang nói chuyện phiếm, Tô Linh Nguyệt đã dẫn Trương Nhàn đến phòng tổng giám đốc, sau khi vào cô hỏi: "Quý tổng đã họp xong chưa?"

Thư ký ngồi trước mặt cô nói: "Vừa họp xong, đang ở trong phòng đó."

Tô Linh Nguyệt nói: "Bên này."

Tô Linh Nguyệt dẫn Trương Nhàn vào trong.

Cánh cửa đóng lại, phòng thư ký phía sau thảo luận: "Cô ấy thật sự có thể cúi người."

Thư ký khác nhún vai: "Nếu không thì sao giờ? Chờ chết đói à?"

Mấy người khác nghĩ về điều đó cảm thấy cũng có lý, nhưng Tô Linh Nguyệt tiếp nhận quá nhanh. Có lẽ là vì trước đây bọn họ đã nghe quá nhiều lời độc đoán về cô nên còn tưởng sẽ ồn ào lắm, không nghĩ lại chấp nhận nhanh như vậy.

Nếu không chấp nhận thì làm gì được.

Tô Linh Nguyệt đứng trong phòng, Quý Tri Ý nói: "Rót ly nước."

Trương Nhàn nói: "Đây là bản thảo kiểu dáng mùa thu mới nhất tôi mang từ bên kia về, cậu xem thử xem?"

Quý Tri Ý cầm lấy bản thiết kế của cô, Tô Linh Nguyệt rót một ly nước cho Trương Nhàn, Trương Nhàn mỉm cười với cô hỏi Quý Tri Ý: "Cậu đổi trợ lý khi nào vậy? Người cũ đâu rồi?"

Quý Tri Ý thậm chí còn không ngẩng đầu: "Nghỉ rồi."

Trương Nhàn nói: "Chắc chắn là áp lực quá lớn rồi, người ta chịu không nổi nên mới nghỉ việc." Cô nhìn Tô Linh Nguyệt nói: "Trợ lý Tô, nếu cô chịu không nổi thì đến phòng thiết kế của tôi nha, tôi giúp cô nói với Quý tổng..."

Quý Tri Ý ngắt lời cô: "Không được."

Trương Nhàn cạn lời.

Âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, cô bĩu môi, nín nhịn, Quý Tri Ý nhìn bản thảo nói: "Vị trí giám đốc thiết kế còn trống, cậu trực tiếp qua đó làm đi."

Trước đây Tô Khải bị các công ty cạnh tranh khác cắn xé, nhiều người đã nhảy việc, vị trí giám đốc thiết kế vừa bị bỏ trống, lần này vị trí nhân sự không thay đổi gì, mọi người đều cho rằng Trần Chi Dao sẽ đảm nhận vị trí giám đốc.

Cô ta cũng nghĩ như vậy, đang sắp xếp công việc theo quý thì đột nhiên nghe thấy: "Trương Nhàn đến công ty à?"

Tim Trần Chi Dao đập thình thịch.

Các đồng nghiệp trong tổ đã vào nhóm công ty hỏi thăm.

"Đúng rồi, vừa mới đến." Đồng nghiệp nói: "Hình như đến phòng thiết kế của chúng ta."

Mọi người nhìn về phía Trần Chi Dao.

Trong lòng mất hứng nhưng Trần Chi Dao cũng không biểu hiện ra ngoài, nói: "Làm việc trước đi."

Cô đang bận gọi điện cho người quen bên phòng nhân sự hỏi.

Nhân sự nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng Quý Tri Ý, nói: "Ừ, phòng thiết kế, giám đốc thiết kế mới."

Cô vừa nói xong thì cửa mở ra, Trương Nhàn đi ra ngoài, Tô Linh Nguyệt cũng đi ra với cô, Trương Nhàn nói: "Phòng thiết kế ở lầu ba à?"

Tô Linh Nguyệt trả lời: "Vâng, bên này."

Tô Linh Nguyệt dẫn Trương Nhàn đến lối vào thang máy, im lặng đứng bên cạnh Trương Nhàn, đồng nghiệp đi ngang qua nhìn về phía họ, trên mặt Tô Linh Nguyệt không có biểu cảm gì, không hề để ý đến đánh giá của bên ngoài, Trương Nhàn nhìn dáng vẻ điềm tĩnh bất động của cô, thật hợp với tính cách lạnh lùng nhạt nhẽo trời sinh của Quý Tri Ý.

Chẳng trách Quý Tri Ý lại không nỡ chuyển Tô Linh Nguyệt đi.

Trương Nhàn cúi đầu cười, khi thang máy đi lên từng tầng một, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Tô Linh Nguyệt nói: "Trợ lý Tô, tôi hỏi cô chuyện này nha."

Tô Linh Nguyệt quay đầu qua nhìn cô.

Trương Nhàn nhỏ giọng: "Tôi nghe nói ở công ty này có người có chút vấn đề với Quý tổng, cô biết chuyện này không?"

Tô Linh Nguyệt rũ mắt nói: "Biết."

Trương Nhàn hét lên: "Phòng nào thế?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Phòng tổng giám đốc."

Trương Nhàn cố gắng nhớ lại những thư ký cô vừa gặp ở phòng tổng giám đốc, cô liếc nhìn họ, tiến lại gần Tô Linh Nguyệt ghé vào tai cô thì thầm: "Ai cơ?"

Tô Linh Nguyệt bình tĩnh nói: "Tôi."

Trương Nhàn:...

***

Trương Nhàn: Cười chết mất, ai vừa nói chuyện thế?

Tô Linh Nguyệt:...

Quý Tri Ý:...