Chương 8: Soda

Tô Linh Nguyệt nhận lấy chìa khóa bỏ vào túi xách, nghĩ đến đống sách cần phải xếp lại trong phòng sách mà đau đầu, đang nghĩ mấy giờ sang đây dọn dẹp thì Quý Tri Ý nói: "Chín giờ đến sân bay đón người." Cô lấy điện thoại ra hỏi Tô Linh Nguyệt: "Số Wechat."

Tô Linh Nguyệt trả lời một dãy số, động tác bấm điện thoại của Quý Tri Ý hơi khựng lại, rồi tiếp tục nhập với vẻ mặt hờ hững, sau đó gửi kết bạn. Tô Linh Nguyệt nhận được tin nhắn là một địa chỉ, Quý Tri Ý nói: "Đón người xong thì đưa đến chỗ này."

Là khu dân cư bên cạnh, chỉ cách hai bước chân, Tô Linh Nguyệt cúi đầu lưu tin nhắn: "Vâng."

Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô, Tô Linh Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, không yêu cầu không đòi hỏi, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng gai góc uống say tối hôm qua, giờ phút này cô có nói gì Tô Linh Nguyệt cũng sẽ làm nấy.

Muốn cô lên trời hái sao.

Sợ là Tô Linh Nguyệt cũng có thể cẩn thận suy nghĩ nên hái xuống như thế nào.

Nghĩ đến khả năng này, Quý Tri Ý nhấp một ngụm sữa che giấu khóe môi đang nhếch lên, Tô Linh Nguyệt không ăn gì, không hề động vào bữa sáng, Quý Tri Ý đặt ly xuống hỏi: "Không hợp khẩu vị?"

Bữa sáng trước đây cô ăn gì?

Món Pháp? Món Ý? Hay đồ Trung?

Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng, thật ngại quá tôi không có thói quen ăn sáng muộn."

Quý Tri Ý:...

Nói câu ngại quá mà giọng điệu bình tĩnh không hề có chút ngại nào, còn có chút gai góc, Quý Tri Ý gật đầu tâm trạng tốt hỏi cô: "Đang tăng cân à?"

Tô Linh Nguyệt bối rối lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được: "Tăng cân thì liên quan gì?"

Quý Tri Ý thản nhiên nói: "Không ăn sáng, bình thường buổi trưa và tối sẽ tăng khả năng hấp thu đồ ăn, có tác dụng tăng cân." Cô nhìn Tô Linh Nguyệt: "Có điều trợ lý Tô gầy như vậy cũng nên tăng cân thôi."

Phải - tăng - cân?!

Theo bản năng, Tô Linh Nguyệt liếc nhìn eo và chân mình, nghĩ đến lời cô vừa nói, im lặng một lúc, chỉ khi Quý Tri Ý đi vào phòng lấy đồ thì cô mới nhét một miếng bánh mì vào miệng.

Còn uống hết ly sữa.

Lúc Quý Tri Ý đi ra Tô Linh Nguyệt đã đứng ở cửa thay giày, khi cô đi ra thì lướt ngang bàn ăn nhìn thấy đĩa của Tô Linh Nguyệt, cúi đầu mỉm cười, cuối cùng làm vẻ mặt bình thường rồi đi đến cửa, lấy ra một đôi cao gót, sau khi mang xong thì đưa cho Tô Linh Nguyệt một chiếc khăn lụa màu be.

Tô Linh Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

Quý Tri Ý nói: "Đeo cho tôi."

Nói xong sau đó đứng đối diện với cô, hơi ngẩng đầu lên để lộ chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp và xương quai xanh thoáng ẩn thoáng hiện bị cổ áo che khuất.

Tô Linh Nguyệt cầm lấy khăn choàng, chất vải mềm mại. Cô không cao bằng Quý Tri Ý ánh mắt chỉ đến cằm, cô vòng tay qua cổ Quý Tri Ý. Mùi hương thoang thoảng thanh mát xộc vào mũi, cơ thể Quý Tri Ý cứng đờ, đứng trước mặt Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu nhìn điện thoại mà khóe mắt thì ngắm nhìn cô.

Tô Linh Nguyệt nhanh chóng thắt khăn choàng cho cô, để bên ngoài áo sơ mi không mấy hài hòa, cô cởi cúc áo bỏ khăn choàng vào trong, đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp và xương quai xanh mịn màng, lông mày Tô Linh Nguyệt không hề rung, biểu cảm rất bình tĩnh sau đó lui nửa bước, nói: "Quý tổng, xong rồi."

Quý Tri Ý nhìn hết biểu cảm của cô, mím môi, biểu thị không vui, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng. Tô Linh Nguyệt vẫn còn băn khoăn mình đã thắt kỹ chưa, Quý Tri Ý nhìn vào gương soi toàn thân ở sảnh trước, không nói gì mà giẫm cao gót đi trước.

Tô Linh Nguyệt vội vàng xách túi đuổi theo.

Cô lái xe, lúc đến công ty vẫn còn sớm trong văn phòng không có ai, bàn làm việc của Tô Linh Nguyệt ở phía sau gần sát với phòng của Quý Tri Ý, trên mặt bàn trống rỗng chỉ có một chiếc điện thoại cố định. Còn chưa đặt mông xuống điện thoại đã reo lên, Tô Linh Nguyệt gõ cửa phòng Quý Tri Ý, nghe cô ấy nói: "Pha ly cà phê."

Tô Linh Nguyệt đáp lời.

Quý Tri Ý còn nói: "Giữa trưa ăn gì."

Tô Linh Nguyệt nói không hề suy nghĩ: "Tôi không định ăn trưa."

Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như nước, Tô Linh Nguyệt phản ứng ngay, không phải hỏi trưa cô ăn gì mà là hỏi trưa Quý Tri Ý ăn gì.

Nói thêm hai chữ thì chết à!

Cô cắn răng, rặn ra nụ cười: "Tôi sẽ liên lạc với thư ký Ngô."

Quý Tri Ý cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, Tô Linh Nguyệt ra khỏi văn phòng, lúc pha cho cô một ly cà phê thì thư ký Ngô đi vào. Chị nhìn thấy Tô Linh Nguyệt đang bận thì mỉm cười: "Chào buổi sáng trợ lý Tô."

Vừa hay Tô Linh Nguyệt đang muốn tìm cô, cười khẽ: "Chào buổi sáng, trưa nay Quý tổng có sắp xếp gì không?"

Ngô Mỹ Nghiên nói: "Trưa hôm nay có hai người đại diện mời cơm, nhưng chị vẫn chưa hỏi Quý tổng."

Nhớ lại Quý Tri Ý nói mọi lịch trình đi lại đều do Tô Linh Nguyệt phụ trách, Ngô Mỹ Nghiên nói: "Lát nữa chị sẽ gửi lịch trình của tổng giám đốc cho em, em có thể sắp xếp."

Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Vâng, làm phiền rồi."

Ngô Mỹ Nghiên cười nói: "Không có gì."

Tô Linh Nguyệt nói xong bưng tách cà phê quay trở lại văn phòng của Quý Tri Ý, cô đứng trước cửa nghe thấy tiếng mọi người lần lượt vào làm, bắt đầu thảo luận về chủ đề cuộc họp ngày hôm nay. Lần đầu cô cảm thấy mình thật sự đang làm việc.

Sau khi tốt nghiệp cô không hề đến công ty làm, trở về sau chuyến du lịch đó cô và cha mình đã xảy ra trận cãi vã lớn, cha cô quyết tâm cho rằng Chu Diễn là người đàn ông tốt, ép cô kết hôn, nếu không được thì thử qua lại, bắt cô và Chu Diễn yêu đương.

Cô vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp sẽ bị hối hẹn hò kết hôn, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy còn không ngờ là dùng cách này.

Đừng nói là để cô và Chu Diễn yêu nhau, chỉ đứng chung một chỗ đã là cơn ác mộng với cô!

Cho nên cô đến công ty khác, sau đó cha cô dùng quan hệ ép cô nghỉ việc, mỗi một công ty đều không làm tới nửa tháng, gây sức ép hơn nửa năm cô mệt mỏi về nhà làm đại tiểu thư.

Mãi đến khi Chu Diễn chuyển đến chi nhánh bên ngoài thành phố cô mới đến công ty đi làm, không được bao lâu, cha cô liền đưa Chu Diễn về lại, còn bắt cô làm trợ lý cho Chu Diễn. Nói rằng cô có thể học hỏi được những điều này nọ, tất nhiên cô không chịu, gây chuyện vài lần, đúng lúc xảy ra chuyện Tạ Lan, cô chính thức được điều đến chi nhánh như mong đợi.

Mọi người trong chi nhánh đối xử với cô như thể cô không tồn tại, cô cũng coi đồng nghiệp như không khí.

Lười tranh cãi, lười đấu đá, quá lười để nói thêm nửa lời nữa.

Cô đang đợi những chiêu trò mới của cha mình.

Lại đợi được tin cha mình qua đời.

Rất tốt.

Cô vô tâm nghĩ như thế, sau đó điều chỉnh biểu cảm đứng trước văn phòng Quý Tri Ý gõ cửa, Quý Tri Ý nói: "Mời vào."

Tô Linh Nguyệt bưng cà phê đi vào, nói: "Tổng giám đốc Triệu của Tam Thịnh và tổng giám đốc Giang của Giang Nguyên hẹn cô ăn cơm..."

Quý Tri Ý nói: "Từ chối hết đi, trưa nay không ra ngoài."

Tô Linh Nguyệt ghi nhớ.

Đường dây nội bộ vang lên, Quý Tri Ý không động đậy, vẫn nhìn báo cáo như cũ, Tô Linh Nguyệt nhìn mắt cô, sau hai tiếng Quý Tri Ý ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt hiểu ý, lập tức nhấc máy: "Xin chào, đây là văn phòng Quý tổng."

Là cuộc gọi của Ngô Mỹ Nghiên, thông báo cuộc họp thu hút đầu tư của Quý Tri Ý đã đến giờ.

Tô Linh Nguyệt cúp máy, nói với Quý Tri Ý: "Quý tổng, đã đến giờ họp rồi."

Quý Tri Ý gật đầu, nhìn đồng hồ: "Cô ra sân bay đi."

Phải đi đón người, Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Cô cầm chìa khóa xe ra ngoài cùng lúc với Quý Tri Ý. Ngô Mỹ Nghiên đã đợi trước cửa, nhìn thấy các cô đi ra thì cầm sổ ghi chép đi theo, Tô Linh Nguyệt dừng trước cửa thang máy, Quý Tri Ý đi lướt qua người cô, lúc đến cửa phòng họp thì quay đầu nhìn lại.

Tô Linh Nguyệt mang đôi giày cao gót, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu nhìn con số tăng dần, sườn mặt được chiếu sáng, ánh sáng loang lỗ, gương mặt bình tĩnh.

Quý Tri Ý nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, là trong kỳ thi thử cuối học kỳ hai năm cấp ba, lúc đó sách ngữ pháp cả nước đã bán hết, một bạn học cùng tham gia kỳ thi với cô có sao chép một cuốn, muốn đưa cho cô. Cuối tuần cô có đi tìm bạn học kia, khi đến cổng trường cô đã nhìn thấy một cô gái đứng dưới tán cây, dựa vào gốc cây nghe nhạc, mặc áo len sáng màu, đầu đội mũ, nhàn rỗi và lười biếng, ngẩng đầu nhìn mặt trời, lộ ra đôi khuyên tai màu vàng lắc lư theo chuyển động của cô.

Khi đó, trái tim của Quý Tri Ý cũng rung động theo.

Cô nhìn chằm chằm mấy phút, bạn học sau lưng không phát hiện, vỗ vai cô hét lên: "Tri Ý."

Cô quay lại: "Mình đây."

Bạn học cười đưa sách cho cô, cô muốn trả tiền, bạn kia không chịu lấy, cô nói: "Vậy cậu đợi mình chút."

Cô đi mua nước, rõ ràng chỉ có hai người, lại mua ba chai nước, bạn học cũng không hỏi, thấy cô chưa đi thì nói: "Muốn đi tham quan trường mình không?"

Trung học Số 1 cách trung học Số 2 của cô hơn nửa thành phố, cô chỉ đến đây khi thi đấu, trực tiếp vào phòng thi chưa từng ở lại, lẽ ra cô phải về làm bài thi nhưng lại nói: "Được chứ."

Bạn kia đi dạo với cô gần hết khuôn viên trường, chai nước trong tay cô hết nắm chặt rồi buông lỏng, dòng nước lạnh cũng thành nóng.

Cuối cùng cô hỏi: "Đó cũng là học sinh lớp 11 phải không?"

Bạn học nhìn theo hướng chỉ tay của cô, nói: "Tô Linh Nguyệt à."

Giọng bạn học hơi thấp xuống: "Cậu biết tập đoàn Tô Khải không? Cái công ty bán giày ấy, là của nhà cô ấy, cô ấy chính là đại tiểu thư nhà họ Tô đó."

Đại tiểu thư, người bạn nói với giọng điệu trêu chọc, cô liếc nhìn.

Tô Linh Nguyệt vẫn ngồi dựa vào gốc cây, đôi mắt khép hờ, gió thổi bay tóc mái trên trán, cô vươn tay vén lên, Quý Tri Ý nắm chặt chai nước, trái tim bỗng đập mạnh.

Một cảm giác run rẩy bí ẩn kéo dài từ tận đáy lòng ra ngoài.

Khi cô chuẩn bị bước tới, bạn học túm lấy cô và nói: "Mình khuyên cậu đừng nói chuyện với cô ấy."

Cô hỏi: "Sao vậy?"

"Kiêu lắm, hôm qua có một bạn tỏ tình, cậu ta nói người ta là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." Bạn học kia nói xong còn che miệng cười, cô xuyên qua vai bạn học nhìn Tô Linh Nguyệt, cô ấy đứng cách đó không xa, tắm dưới ánh mặt trời, cả người tỏa sáng.

"Tổng giám đốc?" Ngô Mỹ Nghiên khẽ gọi, Quý Tri Ý lấy lại tinh thần, nói: "Xin lỗi."

Cô đi vào phòng họp.

Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn, cửa phòng họp trống không, cô ấn thang máy đi vào xuống gara. Xe của Quý Tri Ý là chiếc Porsche Cayenne màu trắng, đỗ cạnh thang máy, Tô Linh Nguyệt đã lái vào buổi sáng, không cần điều chỉnh ghế lái, sau khi ngồi vào cô đặt điện thoại xuống, tay cô chạm vào thứ gì đó trong học đựng đồ. Cô nghiêng đầu nhìn thấy một chai nước.

Là nước có ga.

Hôm qua lúc cô lái xe đã chú ý đến nó, nhưng không để ý lắm, bây giờ nhìn thấy chai nước này Tô Linh Nguyệt chợt nhớ tới giấc mơ đêm qua.

Đêm qua, hình như cô mơ thấy Quý Tri Ý.

Cô mơ thấy lúc đang học quân sự năm nhất, cô đứng không bao lâu thì thấy chóng mặt, giáo viên bảo một bạn học giúp cô ngồi dưới bóng cây, cô vừa ngồi xuống thì có một chai nước đưa tới, cô nhìn qua là Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý không nói gì chỉ đưa nước cho cô.

Lúc ấy cô chỉ nhìn mà không uống.

Đưa cho bạn học bên cạnh.

Cô không thích uống nước có ga.

***

Quý Tri Ý: Em không thích nước của tôi à?

Tô Linh Nguyệt: Bây giờ thích lắm.

Quý Tri Ý:...