Chương 7: Chìa khóa

Tô Linh Nguyệt bị khăn phủ lên mặt cũng không muốn lấy xuống, khăn làm từ vải bông, dính nước nửa khô nửa ướt, mùi thơm sữa dưỡng thể thấm ra từ trên khăn, mùi hương mát lạnh. Nếu theo tính tình trước đây, cô đã sớm ngồi dậy vứt chiếc khăn đi, nhưng bây giờ cô nằm đó như con cá đuối bất động im lặng.

Quý Tri Ý thấy cô vẫn nằm vững vàng như trước, không nhịn được rút khăn mặt ra, nghe Tô Linh Nguyệt yếu ớt nói: "Cô thật sự không muốn đạp tôi hai cái à?"

"Không muốn." Giọng Quý Tri Ý lại bắt đầu nhạt dần.

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Vì sao?"

Quý Tri Ý nói: "Không muốn tham gia chương trình pháp luật."

Tô Linh Nguyệt:......

Nghe giọng điệu hờ hững của cô, Tô Linh Nguyệt cũng có chút tỉnh táo, nghĩ đến phòng sách còn bao nhiêu thứ phải dọn, bò ngồi dậy cố đứng lên nhưng cơ thể nặng như ngàn cân, cô hỏi: "Nhất định phải dọn xong phòng sách trong hôm nay sao?"

Quý Tri Ý nói: "Mệt thì mai làm tiếp."

Tô Linh Nguyệt nghe vậy ngay lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng, đang định lấy túi xách thì nghe Quý Tri Ý nói: "Phòng cho khách bên cạnh phòng thay đồ."

Phòng cho khách?

Tô Linh Nguyệt ngước mắt kinh ngạc nhìn Quý Tri Ý.

Nghe thấy cô nói, "Ngày mai tiếp tục."

Không dọn xong không cho đi đúng không?

Tô Linh Nguyệt nghiến răng, hít sâu một hơi, nở nụ cười: "Vâng, Quý tổng."

Nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tô Linh Nguyệt, Quý Tri Ý thong thả đi đến quầy bar rót một cốc cà phê, Tô Linh Nguyệt ngửi thấy mùi thơm của cà phê, không nói chuyện, Quý Tri Ý hỏi: "Muốn uống một ly không?"

Đối xử cũng khá tốt.

Cô nói: "Cảm ơn, không cần."

Quý Tri Ý cầm ly cà phê ngồi trên sô pha, bóng lưng tinh tế phần lưng thẳng tắp, mái tóc ướt xõa sau lưng, hơi dính vào má và cổ, trắng đen tương phản rõ ràng với làn da, Tô Linh Nguyệt nhìn vài giây rồi nói: "Tổng giám đốc, tôi phải về, quần áo của tôi..."

"Có đồ mới." Quý Tri Ý chậm rãi nói chuyện, vẻ mặt hờ hững, lông mày cũng không động đậy.

Tô Linh Nguyệt hít sâu một hơi: "Đồ vệ sinh..."

Quý Tri Ý nhấp một ngụm cà phê: "Cũng có đồ mới."

ĐƯỢC.

Cô bắt đầu biết thế nào là tra tấn rồi.

Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn phòng cho khách cô vừa nói, sau đó về phòng mà không chào Quý Tri Ý một tiếng, căn phòng khá rộng, một chiếc giường được đặt ở ngoài cùng bên phải, một cửa sổ lồi lớn, trang trí chủ yếu là màu trắng, trong suốt và sáng sủa, trên đó có một bàn trang điểm màu trắng để đầy mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da chưa mở, cùng kiểu với Quý Tri Ý.

Cô bước tới, nhìn đống mỹ phẩm mới toanh mà thở dài.

Đầu đau như búa bổ.

Cả đêm sức cùng lực kiệt, vừa uống rượu vừa sắp xếp phòng sách, bây giờ khắp người đều đau nhức, Tô Linh Nguyệt không thay quần áo mà nằm thẳng lên giường lớn, chăn bông mềm mại bọc lấy thân thể, thoải mái đến khó tả.

Cô nhắm mắt lại.

Thiếu chút nữa là ngủ rồi.

Di động vang lên, cô sờ sờ mò lấy điện thoại đang rung, sau khi mở ra giọng Sở Di vang lên: "Linh Nguyệt, cậu còn chưa tan làm à?"

Cô xoa xoa cái trán: "Tan làm rồi."

Sở Di nghi ngờ: "Vậy cậu đang về?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Đêm nay không về."

"Shhh~~~" Sở Di hít một hơi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không có gì, mình phải giúp Quý Tri Ý sắp xếp lại phòng sách."

"Dọn dẹp cả đêm? Không phải cô ấy cố ý không cho cậu ngủ đó chứ?", Sở Di hỏi.

Vậy thì cũng không hẳn.

Tô Linh Nguyệt nằm trên giường, tấm nệm mềm mại như đám mây trắng, bên trên bồng bềnh rất thoải mái, cô nói: "Không có, tại mình có tinh thần trách nhiệm cao, không làm xong không ngủ được."

Cô nói không hề trái lương tâm.

Sở Di: . . . . . .

Nghe xem đây là tiếng người à?

Tô Linh Nguyệt nói: "Đêm nay đừng chờ mình, cậu nghỉ sớm đi."

Sau chuyến du lịch tốt nghiệp trở về rồi xảy ra chuyện với Chu Diễn, cô dọn đi trong đêm, không có nơi nào để đi, Sở Di bảo cô qua sống cùng nhau trước, sau đó hai người chuyển sang căn có hai phòng ngủ và một phòng khách, bọn họ tiếp tục sống chung, sau đó cha cô cắt đứt mọi nguồn thu nhập ép cô kết hôn với Chu Diễn.

Cái đêm cô dọn đi, cô gọi điện cho hai người bạn thân, chị em từng âu yếm qua điện thoại với nhau đều nói không rảnh.

Tô Linh Nguyệt cũng không ngốc.

Tất nhiên biết "tình chị em cây khế".

Chỉ là không nghĩ lại giả tạo như vậy.

Thậm chí còn không thèm giả vờ chút nào.

Cô gọi điện cho Sở Di cũng không ôm hy vọng gì, sau khi tốt nghiệp đại học, Sở Di gặp khó khăn khi tìm việc làm suýt chút nữa thì bị lừa, Tô Linh Nguyệt đã ngăn cản cô mới an toàn, Tô Linh Nguyệt còn tìm quan hệ giúp cô vào Tô thị, không nghĩ gì đến trả ơn, đêm đó gọi điện cho cô cũng là vì bị hai người bạn đó chọc tức.

Không ngờ Sở Di không nói hai lời trực tiếp bắt xe đến đón cô.

Một phòng ngủ một phòng khách diện tích chưa tới bốn mươi mét vuông, so với nơi ở trước đây của Tô Linh Nguyệt quả là nhỏ đến đáng thương, nhưng Tô Linh Nguyệt cảm thấy rất thoải mái, chỉ là không tiện lắm, Tô Linh Nguyệt ở lại một đêm rồi kéo Sở Di đi tìm một căn có hai phòng ngủ.

Sở Di hỏi: "Thật sự không về?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi."

Sở Di hết cách, đành phải nói: "Vậy cậu có chuyện gì thì gọi cho mình nha."

"Được", Tô Linh Nguyệt mỉm cười.

Cô đặt điện thoại xuống, muốn xoay người ngủ tiếp nhưng không ngủ được, cũng không muốn đi tắm thay quần áo, đứng dậy đi đến tủ quần áo mở ra, thản nhiên liếc nhìn rồi trợn to mắt.

Trong tủ quần áo tràn ngập những kiểu dáng mùa hè mới, từ váy đến đồ công sở cho đến đồ lót.

Tô Linh Nguyệt mê man nhớ lại lời Quý Tri Ý nói.

Có đồ mới.

Cái này cũng quá...

Chỉ đồ ngủ thôi đã gần ba mươi kiểu.

Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt, chọn lấy một bộ đồ ngủ dài tay, lấy ra một bộ đồ vệ sinh cá nhân và sản phẩm dưỡng da rồi đi vào phòng tắm.

Phòng tắm riêng, thậm chí còn có bồn tắm, cô không có lòng dạ thảnh thơi để ngâm bồn chỉ xả nước ngâm chân.

Quý Tri Ý ngồi ở phòng khách, căn phòng cách âm khá tốt gần như là không nghe thấy tiếng động nào, dường như chỉ có mình cô trong căn hộ rộng lớn này. Cô bật ti vi lên xem tin tức một lúc, sau đó nhìn thời gian, Tô Linh Nguyệt vẫn không có động tĩnh.

Quý Tri Ý bưng cái ly không đi vào phòng bếp, khi đi ngang qua phòng Tô Linh Nguyệt thì dừng lại, tuy không nghe được tiếng động bên trong nhưng ánh sáng màu cam trong phòng hắt ra khe cửa, làm tăng thêm ấm áp cho căn hộ.

Cô rót thêm một tách cà phê nữa.

Uống hết.

Xoay người lại nhìn, đèn trong phòng Tô Linh Nguyệt đã tắt.

Quý Tri Ý đặt ly xuống, đứng dậy trở về phòng, sau khi đi qua phòng Tô Linh Nguyệt cô lùi lại hai bước, đứng trước cửa phòng gõ gõ cửa.

Vài giây không có tiếng động.

Cô rất kiên nhẫn gõ lại lần nữa.

Tô Linh Nguyệt mang dép lê đi ra, mang theo ý thức đề phòng mà mở ra một chút khe hở, lộ đầu ra: "Làm gì vậy?"

Quý Tri Ý mím môi khi bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, Tô Linh Nguyệt đã tắm rửa tẩy trang, mùi rượu nhạt dần, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, vầng trán đầy đặn, tóc mái vén sau tai, trên tai đeo khuyên tai màu sáng, trong ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, cô nhìn Quý Tri Ý với ánh mắt nghi ngờ, đứng ở cửa rất phòng thủ, Quý Tri Ý không nói gì, giơ đồng hồ lên gõ nhẹ.

Tô Linh Nguyệt nhíu mày.

Ý gì đây?

Nhắc cô đi ngủ sớm?

Tô Linh Nguyệt cảm thấy mình đoán không sai, vừa định gật đầu thì Quý Tri Ý nói: "Vòng tay."

Ối.

Lúc chiều đeo vòng tay của cô!

Gì mà nhắc cô đi ngủ sớm, Tô Linh Nguyệt xem thường chính mình, may mà chưa nói ra, Quý Tri Ý còn không cười chết mình chắc?

Cô xoay người đi đến trước bàn trang điểm lấy vòng tay đưa cho Quý Tri Ý, thấy sau khi cô lấy xong liền đi vào phòng trang sức cũng không quan tâm lắm, khép cửa lại quay về giường, cả người nằm bên trong cảm giác mềm mại lại ập đến.

Cô không có thói lạ giường, nhưng ở một nơi xa lạ cũng không dễ ngủ.

Đêm nay.

Cô không chỉ ngủ.

Còn ngủ rất say sưa, mang máng mơ thấy điều gì đó nhưng lại quên mất, khi đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên, cô ngồi dậy tóc rối bù, cổ áo ngủ mở rộng, rộng thùng thình trượt xuống bả vai, ngồi vài phút mới tỉnh táo, cầm di động nhìn thời gian, lăn từ trên giường xuống rửa mặt rồi nhìn đống quần áo đầy ấp trong tủ.

Cuối cùng cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài, không biết có cùng số đo với quần áo Quý Tri Ý đang mặc hay không, nhưng không ngờ lại rất vừa vặn với cô, chỉ là áo hơi dài, cô nhét gấu áo vào cạp quần rồi dọn dẹp ra khỏi phòng.

Quý Tri Ý đang ngồi ở bàn ăn, hình như đang gọi điện thoại, người ở đầu bên kia kính cẩn: "Quý tổng, tôi đã thông báo về cuộc họp của ứng viên đại diện đại lý phía nam vào lúc mười giờ."

"Ừm." Quý Tri Ý ăn bánh mình, nghe thấy tiếng động thì ngước lên nhìn, thấy Tô Linh Nguyệt mặc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, thư ký nghe bên cô có tiếng động cũng không hỏi chỉ im lặng, Quý Tri Ý nói: "Trước vậy đi."

Thư ký trả lời, Quý Tri Ý ngắt video, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác: "Lấy thêm một bữa sáng nữa lại đây."

Đó là quản lý chung cư.

Tô Linh Nguyệt rất quen thuộc, dù cố gắng giả vờ như không nhìn thấy nhưng cô vẫn gọi: "Chào buổi sáng, Quý tổng."

Quý Tri Ý nâng cằm lên, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Tô Linh Nguyệt ngồi xuống đối diện cô, Quý Tri Ý đang xem tin tức tài chính, ngay cả ăn một miếng bánh mì cũng tao nhã như thưởng thức một bữa tiệc kiểu Pháp, Tô Linh Nguyệt nghe giọng nói phát ra từ máy tính bảng, quả nhiên là Quý Tri Ý, cơm trộn tin tức, quá ghê gớm!

Cô liếc nhìn Quý Tri Ý, người đang mặc một chiếc áo khoác len không cổ màu xám nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng, cởi hai nút cổ áo lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, khi quay đầu xương quai xanh bằng phẳng mịn màng, đường cong xinh đẹp, chỉ là xinh đẹp mấy cũng không thể che giấu được năng lực giỏi giang cả người.

Có cảm giác như một quân sư bày mưu lập kế thời cổ đại.

Thật sự vẫn chưa tỉnh ngủ mà, cứ suy nghĩ lung tung, Tô Linh Nguyệt tỉnh táo lại, nhìn thấy Quý Tri Ý đang xem máy tính bảng cô cũng cầm điện thoại xem một lúc.

Xem tin tức rất nhanh.

Vào ứng dụng Wechat.

Nhìn thấy tên mình.

Cược thử xem, Tô Linh Nguyệt có thể cầm cự được mấy ngày.

Coi như cô chết rồi thật à, còn ở trong nhóm đây này, vậy mà lấy tên cô ra cá cược.

Tô Linh Nguyệt lướt qua, nhìn thấy bên dưới trả lời rất nhanh.

Một tuần là cùng!

Đâu ra một tuần? Mấy người có biết trợ lý cũ của Quý tổng làm được ba ngày là xin nghỉ, nói là quá cực đó!

Tôi cá là hai ngày! Bảo đảm cô ta khóc lóc muốn từ chức!

Tôi nói này, chẳng thà cô ta đi dỗ dành Chu Diễn, biết đâu Chu Diễn mềm lòng đón cô ta về tiếp tục làm công chúa đó.

Còn chưa ăn sáng đã bắt đầu buồn nôn, Tô Linh Nguyệt không muốn ăn nữa, bữa sáng dọn lên chỉ uống một ít sữa, lúc cô chuẩn bị đứng dậy, Quý Tri Ý lấy chìa khóa từ bên cạnh đưa cho cô.

Tô Linh Nguyệt nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Quý Tri Ý nhìn lại ánh mắt nghi ngờ của cô nói: "Chìa khóa chung cư."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Cho tôi?"

Quý Tri Ý gật đầu: "Tình huống đặc biệt, cô cần phải nghỉ ngơi ở đây."

Tô Linh Nguyệt dừng một chút, sau đó hỏi: "Tình huống đặc biệt như nào?"

Quý Tri Ý ngừng khoảng chừng hai giây, nhìn cô: "Ví như tình huống tối hôm qua."

Linh Nguyệt......

Lời này.

Làm như tối qua hai người đã làm gì đó vậy.

***