Chương 4: Chửi người

Sự khinh miệt và sỉ nhục trong tưởng tượng không hề tới, Quý Tri Ý chỉ theo cô mở cửa rồi ngồi vào. Tô Linh Nguyệt đứng bên cạnh cửa xe, rõ ràng không ai nói gì với cô, nhưng cô lại dâng lên cảm giác khó chịu và xấu hổ muộn màng.

Cô không còn là nàng công chúa được mọi người ôm trong tay, không còn là đối tượng được mọi người vây quanh, không còn là cô tiểu thư được chuẩn bị sẵn một chiếc xe hơi khi rời công ty.

Trước đó cô đã nhận thức rất rõ ràng sự thật này.

Nhưng giờ phút này.

Nhận thức càng sâu sắc hơn.

Sự xấu hổ liên tục dâng lên khiến dây thần kinh tê dại của cô mọc lên những chiếc gai, gai đâm vào khắp người cô, nhưng vẻ mặt cô vẫn giữ nguyên bình tĩnh, sau khi nhìn thấy Quý Tri Ý lên xe mới đóng cửa.

Vừa chạm vào vô lăng, Quý Tri Ý liền nói: "Đổi giày."

Cô khựng lại, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót mình đang đi, quả thực rất bất tiện khi lái xe, Quý Tri Ý nói: "Trong cốp xe vẫn còn giày dự phòng."

Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý qua gương chiếu hậu, cô cúi đầu xem báo cáo trên máy tính bảng mà không ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh, Tô Linh Nguyệt trầm mặc hai giây: "Vâng Quý tổng."

Cô cắn môi bước xuống xe, đi đến cốp xe mở ra, bên trong có vài đôi giày bệt mới, được đựng trong hộp giày, cô tìm cỡ giày vừa với mình, nghe Quý Tri Ý nói: "Sau này để sẵn một đôi giày của cô trên xe này đi."

Tô Linh Nguyệt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trả lời: "Tôi biết rồi."

Quý Tri Ý ngừng xem báo cáo, nghe âm thanh Tô Linh Nguyệt đổi giày sau xe.

Trước đây cô không phải là người sẽ ngoan ngoãn như vậy, nếu có người chỉ chỉ chỏ chỏ việc của cô chắc chắn sẽ tranh luận một phen, cho dù đuối lý cô vẫn sẽ đầy khí thế nói: "Đây là cuộc chiến tâm lý, nếu mình yếu thế sẽ thua."

Cô không cho phép bản thân thua cuộc.

Quý Tri Ý rũ mắt xuống, tiếp tục đọc báo cáo.

Tô Linh Nguyệt thay giày lên xe cầm vô lăng, lại nhìn Quý Tri Ý qua gương chiếu hậu.

Ngoài cửa sổ đầy ánh nắng đều bị kính xe che khuất, nhiệt độ điều hòa trong xe vừa phải, cô tựa vào lưng ghế, hơi cúi đầu, lông mi dày cong vυ"t vừa được uốn cong. Cho dù kính xe có tốt mấy vẫn có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào một bên mặt cô, Quý Tri Ý mím môi nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trước mặt, có vẻ như quá lâu không chuyển động, cô nhướng mày gõ nhẹ vào mặt đồng hồ tỏ ý.

Tô Linh Nguyệt hoàn hồn, khởi động xe rời khỏi công ty.

Địa điểm tổ chức tiệc rượu ở khách sạn Hào Thái.

Là một trong số ít khách sạn năm sao bạch kim trong cả nước, khách sạn Hào Thái thiên về những thành phần địa vị có tiếng, nhiều công ty sẽ chọn nơi này để hoạt động. Tô Linh Nguyệt không xa lạ gì với nơi này, cô vừa đỗ xe cửa xe đã được mở ra, nhân viên phục vụ lịch sự đứng bên cạnh xe, cô nghe tiếng giày cao gót giẫm trên đá cẩm thạch, nghiêng đầu nhìn Quý Tri Ý đã xuống.

Cô cũng theo Quý Tri Ý xuống xe đổi giày, giao chìa khóa xe cho người giữ cửa.

Sau đó cùng Quý Tri Ý đi vào bên trong.

Tiệc rượu bắt đầu lúc bốn giờ rưỡi, nhưng bên trong đã có rất nhiều người. Trang phục của Lâm Thị chủ yếu đánh vào thị hiếu giới trẻ, từ sinh viên đến nhân viên tri thức, đối tượng khách hàng rất rộng. Cách đây không lâu, nghe nói hợp tác với Quý Tri Ý sản xuất ra một chuỗi trang phục công sở mới, khi đó chỉ có tin đồn, bây giờ thấy Quý Tri Ý xuất hiện trong buổi tiệc rượu phát hành, mọi người đoán rằng tin đồn này có thể là thật.

Mấy năm nay Quý Tri Ý về nước, tên tuổi của cô như cơn lốc đi đến đâu cũng không chừa một ai, cô nhanh chóng mở rộng chi nhánh và thâu tóm các doanh nghiệp giày khác. Cô cũng chen vào chia công ty nhà họ Tô thành hai khi nó đang trên bờ vực sụp đổ.

Nếu như Tô thị không có nền tảng vững chắc, méo mó có hơn không, e là cũng sẽ bị nhổ tận gốc, đổi tên hoàn toàn.

Cùng ngành vừa vui vừa sợ sự xuất hiện của Quý Tri Ý.

Vui vì cô đã cải tổ lại toàn bộ ngành giày chỉ trong vài năm, không ít người chung ngành nhân cơ hội này quảng bá công ty. Công ty nhận được nhiều chú ý hơn trước, lợi nhuận cũng tăng lên gấp mấy lần, điều họ sợ là không biết mục tiêu tiếp theo của Quý Tri Ý là ai.

May mà sau khi ăn Tô thị cũng đủ khiến cô bận rộn trong một thời gian nên mọi người cũng thoải mái hơn một chút.

Tô Linh Nguyệt vừa bước vào hội trường liền nhận ra tầm nhìn đều chuyển qua đây. Từ những người mặc vest giày da đang nói chuyện trong góc cho đến những nhân viên phục vụ đang đi qua hội trường, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía này.

Khoảnh khắc Quý Tri Ý bước vào hội trường, bên trong yên tĩnh đến lạ thường.

Những ánh mắt xa lạ của những người quen thuộc đó giống như những chiếc gai đâm vào người Tô Linh Nguyệt, lưng cô đổ mồ hôi gió điều hòa thổi qua thật lạnh lẽo. Quý Tri Ý tiến về phía trước tiếng giày giẫm trên đá cẩm thạch không nhẹ không nặng đập vào màng nhĩ của mọi người, Lâm Thư tiến lên mỉm cười nói: "Quý tổng đến rồi."

Quý Tri Ý khẽ gật đầu với anh ta, Lâm Thư liếc nhìn Tô Linh Nguyệt bên cạnh cô.

Những người đàn ông độc thân có mặt tại đây ai mà chưa từng nghĩ tới Tô Linh Nguyệt, trước kia anh ta cũng từng tới nhà họ Tô cầu hôn nhưng Tô Linh Nguyệt mềm cứng không chịu, từ chối mọi cuộc hẹn. Sau đó, chủ tịch Tô quyết định Chu Diễn sẽ là con rể của ông ta, ép Tô Linh Nguyệt kết hôn với Chu Diễn, Tô Linh Nguyệt thậm chí còn cãi nhau với gia đình rồi dọn ra ngoài. Lần này chủ tịch Tô qua đời, mọi người đều cho rằng Chu Diễn có thể lấy được Tô Linh Nguyệt, dù sao thì "gần quan được ban lộc". Hơn nữa, Tô Linh Nguyệt vừa mất đi người thân cần có người để dựa vào, cho nên bọn họ đều cho rằng Chu Diễn sắp đạt được cả sự nghiệp lẫn người đẹp, không ngờ lại xuất hiện Quý Tri Ý.

Ít nhiều mọi người cũng nghe được một ít tin đồn về mối thù của Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt, khi Quý Tri Ý vừa về nước thành lập công ty, không ai có thể nghĩ rằng cô ấy sẽ mở cửa ngành buôn bán giày ở Trung Quốc trong một thời gian ngắn như vậy. Thậm chí vô tình cô trở thành người đứng đầu, sự nghiệp thăng tiến nhanh chóng tất nhiên có rất nhiều lời đồn. Tuy nhiên cô vốn không thích tham gia tiệc tùng nên rất ít người có thể hỏi thăm chuyện riêng tư của cô.

Chuyện đối với Tô Linh Nguyệt cũng là nhờ mấy tài khoản marketing đó.

Khi giới thiệu những điều nổi bật về Quý Tri Ý với người mới ở nơi làm việc đương nhiên có Tô Linh Nguyệt nổi đình nổi đám.

Tìm tòi phát hiện, hai người từng học chung trường.

Còn có mối thù.

Còn là mối thù xúc phạm.

Người bình thường còn không thể chịu nổi điều này, nhất định phải báo thù, huống chi Quý Tri Ý, người hiện tại đang có địa vị cao?

Vì vậy, đối với các công ty chung ngành việc mua lại Tô thị ít nhiều cũng mang tính trả thù. Rất nhiều người đang xem kịch vui chờ Quý Tri Ý ra tay, miệng lưỡi và tác phong của Tô Linh Nguyệt chọc tức rất nhiều người, lúc này họ đang âm thầm nhìn hai người bằng ánh mắt thích thú.

Quý Tri Ý gật đầu với Lâm Thư, chào rồi đi vào bên trong, Tô Linh Nguyệt theo sau.

Lời thì thầm bên cạnh như hoại thư ở xương cổ chân, chói tai gai mắt, Tô Linh Nguyệt càng phớt lờ những tiếng nói đó càng lan rộng.

"Nghe nói Quý Tri Ý để Tô Linh Nguyệt làm trợ lý."

"Biết chơi thật, giữ bên người để chính đáng trừng trị cô ta."

"Cô ta cũng không trốn được."

"Nói như thế nào?"

"Không biết à, Chu Diễn chờ cô ta bên ngoài đó, chỉ cần cô ta từ chức, Chu Diễn nhất định là người đầu tiên ra tay, tìm mọi cách để đưa cô ta về nhà. Tôi nghe nói Chu Diễn vốn có ý định chuyển cô ta về trụ sở chính, kết quả Quý Tri Ý lại muốn thu mua công ty nên bị trì hoãn."

"Không trì hoãn cũng không được, rõ ràng Quý Tri Ý đến đây là vì Tô Linh Nguyệt, hắn dám đòi người trước mặt Quý Tri Ý?"

Tô Linh Nguyệt nghe được những lời này muốn cười.

Sao cô không biết bản thân lại biến thành củ khoai lang phỏng tay như thế?

Không đúng.

Bánh thối.

Mọi người đều muốn giẫm đạp.

Cô nghe lời bàn tán, chỉ khi nghe đến tên Chu Diễn, cô mới nhíu mày chán ghét, như thể nghe đi nghe lại cái tên này chính là cực hình.

Thật không may, cô không chỉ nghe thấy nó.

Còn nhìn thấy Chu Diễn.

Chu Diễn ngồi ở vị trí trong cùng, cầm một cái ly, mặc một bộ vest chỉnh tề bộ dạng con người mà không phải chó. Tô Linh Nguyệt nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt là ở nhà, Chu Diễn đi du học về làm khách, nhìn thấy cô thì im lặng vài giây sau đó hỏi Chu Thời Vũ: "Cô ấy là Linh Nguyệt à?"

Chu Thời Vũ nói: "Ừm, là con gái cưng của anh rể em đó."

Chu Diễn đi đến bên cạnh cô nói: "Tuổi chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, cứ gọi anh là anh trai đi."

Nói xong còn đặt tay lên vai cô, cô cảm thấy buồn nôn lập tức hất tay anh ta ra, Chu Thời Vũ nói: "Linh Nguyệt à, đừng bướng."

Cô buồn cười: "Bà nghĩ bà là ai? Dựa vào đâu mà dạy tôi?"

Sắc mặt Chu Thời Vũ tối sầm.

Cô thích nhìn Chu Thời Vũ không khống chế được biểu cảm, cơ mặt co giật, tuy chắc chắn sau đó cha cô sẽ trách mắng nhưng cô không quan tâm, cha cô đã cặp kè với Chu Thời Vũ ngay trước giường bệnh của mẹ cô cũng chẳng quan tâm gì đến hai người, cô cần gì phải để ý?

Nhưng cô thật sự không nghĩ tới.

Cha cô không quan tâm đến, còn đẩy cô vào hố lửa.

Ép cô kết hôn với Chu Diễn.

Tô Linh Nguyệt vừa bước vào cửa Chu Diễn đã nhìn thấy, từ trước hoa cỏ rực rỡ xung quanh không thể che khuất ánh sáng của cô. Cô là một bông hoa xinh tươi được nuôi dưỡng bởi loại đất tốt nhất, cô xinh đẹp tuyệt vời. Khác hẳn khi cô giương nhanh múa vuốt mở miệng, khi cô không nói chuyện cả những khi toát ra giọng điệu lười biếng sẽ khiến mọi người vội vã muốn chiếm hữu cô!

Ngay từ giây phút đầu tiên gặp Tô Linh Nguyệt hắn đã muốn người con gái này.

Nhưng cả người Tô Linh Nguyệt bao phủ bởi gai nhọn, trừ khi cô tự nhổ bỏ chúng nếu không sẽ không thể tới gần được.

Sau khi cha cô qua đời, việc đầu tiên hắn ta làm là chuẩn bị nhổ gai của Tô Linh Nguyệt, nhưng đột nhiên Quý Tri Ý lại xuất hiện.

Chu Diễn cầm cái ly đứng dậy, đi tới trước mặt Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt, ánh mắt đánh giá xung quanh ngày càng nhiều, loại ánh mắt tò mò hận không thể cởi sạch Tô Linh Nguyệt. Tô Linh Nguyệt đứng đó biểu cảm không hề thay đổi nhưng dạ dày lại quặn lên theo từng bước chân Chu Diễn tới gần.

Ngày đó, sau khi cô trở về từ chuyến du lịch, cô về nhà nghỉ ngơi, nửa đêm Chu Diễn vào nhà cô còn muốn mở cửa phòng cô. Cô mở cửa ra đối mặt với Chu Diễn đang đến gần, bình tĩnh nói: "Nếu anh tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ khiến anh không thể ra ngoài được."

Lúc đó cô cảm ơn bản thân vì cách ngụy trang thường ngày và thái độ ngang ngược của mình, khiến bản thân cô không thể xâm phạm trong khoảnh khắc đó.

Chu Diễn không tiến thêm một bước nào nữa.

Cô đã dọn ra khỏi nhà ngay trong đêm.

Mặc kệ sau này đối mặt với Chu Diễn bao nhiêu lần đi nữa.

Tất cả những gì cô có là cảm giác buồn nôn ngày càng tăng.

Giống như giờ phút này.

Chu Diễn càng đến gần, trong tai không ngừng vang lên tiếng giày da cọ xát, thân thể Tô Linh Nguyệt cứng đờ ngón tay co quắp, Quý Tri Ý xoay người nói với cô: "Lấy cho tôi ly rượu."

Cô ngăn Chu Diễn tới gần, mùi thơm mát lạnh phả vào mặt, Tô Linh Nguyệt nhìn cô hai giây sau đó quay người đi lấy cho Quý Tri Ý một ly rượu.

Chu Diễn vừa đi tới chỗ Tô Linh Nguyệt, đã thấy cô rời đi, đành phải chào Quý Tri Ý: "Quý tổng cũng đến đây à."

Quý Tri Ý nhếch môi: "Sếp Chu đã tới rồi, tôi có thể không đến đây sao?"

Chu Diễn cười: "Không biết lát nữa Quý tổng có thời gian không, để tôi nhận lỗi với ngài."

Quý Tri Ý nói: "Tôi không biết sếp Chu có lỗi gì cần phải nhận."

"Là Linh Nguyệt." Hắn ta nói: "Linh Nguyệt không hiểu chuyện xúc phạm Quý tổng, nhưng dù sao cô ấy cũng là người nhà họ Tô, chúng tôi sẵn sàng nhận lỗi, không biết Quý tổng có thể giơ cao..."

Quý Tri Ý đánh gãy lời hắn: "Nếu tôi không giơ thì sao?"

Chu Diễn không nói nên lời.

Quý Tri Ý nói: "Còn nữa, cô ấy là người nhà họ Tô, có liên quan gì với nhà họ Chu của anh?"

Chu Diễn nghiến răng.

Nếu Quý Tri Ý không xuất hiện, bây giờ Tô Linh Nguyệt chắc chắn là người nhà họ Chu!

Quý Tri Ý chạm vào khuyên tai, dùng động tác tao nhã chậm rãi, vẻ mặt tự nhiên: "Sếp Chu, anh có biết sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là gì không?"

Chu Diễn nhíu mày: "Là gì?"

Quý Tri Ý nói: "Con người tự biết mình."

Anh không có.

Chu Diễn tức giận, Quý Tri Ý này khác gì đang chửi hắn không phải người?!

***