Chương 3: Trang điểm

Tô Linh Nguyệt đến trước căn hộ của Quý Tri Ý ở khu hồ Tây Thành, bước tới trước là phong cảnh nổi tiếng bước về sau là phố Tây Thành, khu phố thịnh vượng nhất thành phố, nơi đây tấc đất tấc vàng, giá nhà đắt gấp đôi trung tâm thành phố, lúc học đại học cô sống ở đây. Sau khi tốt nghiệp cha cô đưa cô đi du lịch, khi cô trở về, em trai của Chu Thời Vũ ở trong nhà mình, em trai của bà ta còn nói không ngại thân càng thêm thân, nhưng cô thấy rất ghê tởm dọn ra ngoài ngay trong đêm.

Kể từ khi chuyển đi đã không còn tới khu này nữa nhưng vẫn rất quen thuộc với địa hình.

Hai dãy đầu tiên là căn hộ, phía sau là các tòa nhà cao tầng. Căn hộ hướng ra Tây Hồ, tầm nhìn rộng rãi, Tô Linh Nguyệt cầm chìa khóa xuống xe, Tiểu Lý nói: "Trợ lý Tô, ở ngay phía trước."

Số nhà 109, rất dễ nhớ.

Tô Linh Nguyệt bước vào trước mặt là tiền sảnh, cô cởi giày ra nhìn thấy trên giá giày có hai đôi dép màu hồng, Tô Linh Nguyệt không mang mà đi chân trần, một bên phòng khách có cửa sổ sát đất, ánh nắng tràn ngập nên phòng khách vô cùng sáng sủa, giấy dán tường chủ yếu là màu xám và trắng, gam màu lạnh, trông đặc biệt cao cấp và quý phái khi kết hợp với những đồ nội thất có giá trị. Căn hộ có nhiệt độ ổn định, vừa mở cửa ra là một làn gió mát ùa vào mặt, thổi bay hơi nóng khắp cơ thể cô.

Cô xuyên qua sảnh trước, cánh cửa bên phải hé mở, Tô Linh Nguyệt bước vào đó là phòng thay đồ có hai dãy tủ quần áo đều là kiểu dáng mùa hè, cô nghĩ tới lời của Quý Tri Ý, hàng thứ ba vậy tính một ô là một hàng, cô đi đến trước hàng thứ ba một chiếc váy dạ hội đỏ sẫm treo bên trong.

Chiếc váy dạ hội màu đỏ với thiết kế trễ một bên vai có thắt lưng quanh eo, không trang trí dư thừa, đơn giản và thanh lịch.

Tô Linh Nguyệt không chút do dự cầm lấy váy, nhìn thấy trong phòng thay đồ có hai giá giày treo tường, nửa mặt bức tường chủ yếu là giày cao gót, có vẻ như Quý Tri Ý thật sự rất thích mang giày cao gót, Tô Linh Nguyệt nghiêng đầu nhìn bộ váy nhớ đến đôi giày sáng màu mà Quý Tri Ý đi hôm nay không hợp với bộ váy, cô lấy một đôi giày cao gót cùng màu từ trên giá giày xuống nhét vào hộp đựng giày, cuối cùng liếc nhìn phía cuối cùng trong phòng.

Phía trong cùng phòng thay quần áo không có ánh sáng rèm được thả xuống, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy vài chiếc tủ trưng bày, Tô Linh Nguyệt bước tới trước hai bước bật đèn bên cạnh giá giày lên, trong tủ trưng bày có vài đôi giày cao gót.

Cô nhận ra đây chính là series Trăng Sáng mà vô số thương hiệu nước ngoài muốn hợp tác với giá cao.

Chín đôi.

Chúng chủ yếu được trang trí bằng những viên kim cương với nhiều màu sắc khác nhau, vòng kim cương quấn quanh mắt cá chân có biểu tượng mặt trăng bên cạnh, khoảnh khắc bật đèn lên giống như vầng trăng sáng trên bầu trời với những ngôi sao lấp lánh.

Đây cũng là nguồn gốc cái tên Trăng Sáng.

Nghe đồn series này được trưng bày trong phòng triển lãm, cũng có người nói cất trong tủ két sắt nhưng Tô Linh Nguyệt không ngờ nó lại ở trong phòng thay đồ của Quý Tri Ý. Tuy rằng cô vừa nhìn hai dãy kệ giày cao gót nhưng vẫn choáng ngợp khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Quả nhiên là một tác phẩm nghệ thuật được săn đón rất nhiều kể từ khi ra mắt. Thật làm người ta kinh ngạc.

Tô Linh Nguyệt đứng đó vài phút mới trở lại bình thường, cô tắt đèn ra khỏi phòng thay đồ, đi sang phòng bên cạnh lấy trang sức, bên cạnh có hai phòng, gần cửa phòng thay đồ là cánh cửa đang đóng, cô cuối đầu định mở, vặn tay nắm nhưng lại bị khóa, Tô Linh Nguyệt quay đầu vặn cánh cửa còn lại, cửa mở ra là phòng trang sức.

Cô đi vào phối đồ, bỏ một bộ trang sức vào túi rồi rời khỏi căn hộ.

Tiểu Lý đứng bên xe nhìn thấy cô đi ra thì mở cửa, Tô Linh Nguyệt bước vào nghĩ tới lời Quý Tri Ý bảo thay quần áo, cô cúi đầu nhìn quần áo của mình rồi nói địa điểm với Tiểu Lý.

Khoảng ba giờ chiều, Ngô Mỹ Nghiên gõ cửa phòng Quý Tri Ý, nhắc nhở cô: "Tổng giám đốc, tiệc rượu ra mắt sản phẩm mùa hè của Lâm tổng bắt đầu lúc 4h30, bây giờ có cần đưa cô về nhà thay đồ không?"

"Không cần, trợ lý Tô đi lấy rồi." Cô ngừng một lúc: "Mọi việc sắp xếp đi lại từ nay sẽ giao cho trợ lý Tô."

Ngô Mỹ Nghiên ngước mắt lên nhìn cô, nghĩ đến tin đồn trong công ty, cô không dám nói nhiều nữa, cúi đầu: "Vâng."

Sau khi cô ấy rời đi, Quý Tri Ý đứng dậy cầm lấy chiếc cốc đi đến cửa sổ sát đất, tầng mười không cao mấy, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy người ra vào cửa.

Tô Linh Nguyệt bước nhanh vào công ty, sau lưng có tiếng còi vang lên, Tiểu Lý thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: "Trợ lý Tô, túi xách của cô này."

Cô cầm hộp giày và chiếc váy trong tay, đứng đó hai giây, quay người mở cửa xe lấy túi xách ra, mặt trời gay gắt trên đầu cô, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời, Quý Tri Ý đang nhìn cô từ tầng mười.

Cuối cùng, cô nhấp một ngụm cà phê.

Tô Linh Nguyệt chỉ đứng mấy giây, đạp giày cao gót đi vào công ty, quầy lễ tân sửng sốt khi nhìn thấy cô.

Khác với bộ trang phục đơn giản lúc trưa, cô thay một chiếc váy dài đến đầu gối màu vàng nhạt, kiểu váy nhỏ, thiết kế tay áo ren trong suốt, thêu bông hoa màu vàng ở viền cổ áo để làm điểm nhấn cùng với vòng eo ôm không quá rộng. Tóc được vén lên cao, để lộ chiếc cổ xinh đẹp và thon thả, cô đeo một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai và đi đôi giày cao gót màu vàng nhạt có mũi sáng màu, gót giày cao tôn dáng và khiến bắp chân cô thẳng và thon thả.

Cô cũng trang điểm, hàng lông mày như ngọn núi xa, đôi mắt như sóng nước mùa thu, chỉ là khuôn mặt vô cảm lộ ra vẻ lạnh lùng xa lạ không có du͙© vọиɠ đời thường.

Lễ tân không phản ứng gì cho tới khi cô đi qua.

Cô kéo cô tiếp tân còn lại đến bên cạnh và nói: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao mọi người đều gọi cô ấy là công chúa rồi."

Loại phẩm giá sinh ra từ xương cốt cùng sự kiêu ngạo cao không thể với tới toát ra từ cô, thật sự có cảm giác như nàng công chúa quật cường lâm vào cảnh khó khăn, tiếp tân kia nói: "Cô mới biết à, có điều đẹp quá cũng chưa chắc là chuyện tốt."

Tiếp tân khó hiểu: "Sao thế?"

"Cô có biết vì sao di chúc không có tên cô ấy không?" Tiếp tân kia nói một cách thần bí: "Bạn tôi nói với tôi là chủ tịch ép cô ấy kết hôn."

"Kết hôn?" Tiếp tân ngạc nhiên: "Với ai? Đâu có nghe nói cô ấy yêu bao giờ?"

Tiếp tân kia nói: "Với em trai vợ chủ tịch."

"Chu Diễn?" Tiếp tân thì thầm: "Có thật không?"

"Nghe nói là như vậy." Tiếp tân kia cúi đầu: "Ép cô ấy kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, nhưng cô ấy không chịu. Chủ tịch lợi dụng lúc cô ấy đi du lịch nhét người đó vào nhà cô, sau đó còn nói nếu cô ấy không kết hôn với Chu Diễn thì đừng mơ lấy được một xu nào trong nhà."

Nhân viên tiếp tân che miệng lại: "Vô lý quá?"

Tiếp tân kia nhún vai: "Ai biết được."

Lễ tân cẩn thận nhìn về phía thang máy, thang máy dừng ở tầng mười, Tô Linh Nguyệt đã đi lên, cô gõ cửa đi vào văn phòng Quý Tri Ý nhắc nhở cô thay đồ, trong văn phòng có phòng nghỉ và phòng thay đồ. Quý Tri Ý khẽ gật đầu giải quyết xong công việc trước mắt mới vào phòng thay đồ, Tô Linh Nguyệt đứng bên ngoài, Quý Tri Ý bình tĩnh nhìn cô, Tô Linh Nguyệt chậm chạp hiểu ra phải đi theo vào, cô cúi đầu giẫm giày cao gót đi vào phòng nghỉ.

Quý Tri Ý hỏi: "Biết trang điểm không?"

Tô Linh Nguyệt: "Biết."

Quý Tri Ý nhàn nhạt đáp lại vào phòng thay đồ, một lúc sau mặc lễ phục đi ra, cô mang dép lê còn cao hơn Tô Linh Nguyệt một chút, váy dài màu đỏ hình như được may đo vừa vặn với dáng người của cô, lộ rõ ưu điểm. Bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn vòng ba nhô cao và đôi chân thon thả, dù vẻ mặt nghiêm túc đến đâu, cô vẫn có rất nhiều cảm giác tao nhã thanh lịch, ngồi trước gương, đeo khuyên tai rồi quay đầu lại: "Tới trang điểm cho tôi."

Tô Linh Nguyệt tiến lên một bước, nhìn thấy một bộ mỹ phẩm chưa bị xé ra đặt trước bàn trang điểm, sau đó lại nhìn Quý Tri Ý trong gương.

Cô chưa bao giờ nhìn Quý Tri Ý ở khoảng cách gần như thế này.

Khoảng chừng nhớ được các cô từng học chung một lớp đại học, Quý Tri Ý tham gia các hoạt động với tư cách đại diện tân sinh viên, khi đó cô bị bao quanh với bạn bè và bạn cùng lớp mối quan hệ giao tiếp không liên quan với Quý Tri Ý, cho nên cô có rất ít ấn tượng về cô ấy.

Nếu không phải vì chuyện lúc trại hè năm hai, sợ là cô cũng sẽ không nhớ kỹ cái tên này.

Thật sự bị cô ép nghỉ học sao?

Tô Linh Nguyệt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, môi mỏng hơi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào, cô cầm cái kẹp tóc trên bàn đơn giản búi tóc lên cho Quý Tri Ý. Tóc Quý Tri Ý khác hẳn với cô, bốn năm tuổi cô cắt tóc ngắn, tóc dựng đứng lên trời mẹ cô cười nói với cô rằng những người có mái tóc nhưng vậy là người có ý chí kiên cường, bướng bỉnh, nguyên tắc, thực sự rất chính xác.

Tóc Quý Tri Ý mềm mại và mượt mà, sờ vào giống như lụa, tóc của Quý Tri Ý rất ngoan không giống như cô mỗi lần cột tóc là như đánh trận.

Rất ngoan?

Cô hơi ngừng tay rồi lại tiếp tục búi tóc, búi tóc ra sau đầu, để lại vài sợi xõa xuống cổ, uốn cong, dán lên làn da trắng nõn của cô. Ba gam màu chủ đạo là đen, trắng và đỏ khiến bạn khó có thể rời mắt.

Quý Tri Ý cúi đầu nhìn doanh thu hàng tháng trên máy tính bảng, nhướng mi lên liếc nhìn như vô ý, sau đó nhìn mình và Tô Linh Nguyệt trong gương, bàn tay cầm mép máy tính bảng quá mạnh để lại vết hằn trên đầu ngón tay, Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng, phải trang điểm."

Quý Tri Ý đặt máy tính bảng xuống, Tô Linh Nguyệt xoay ghế, hai người đối diện nhau, mùi thơm dịu dàng trên cơ thể Tô Linh Nguyệt đọng lại trên chóp mũi Quý Tri Ý.

Từ khi học đại học, Cô ấy đã dùng loại nước hoa này .

Bây giờ vẫn còn dùng.

Quý Tri Ý giữ ghế, nhìn Tô Linh Nguyệt đang bận rộn, thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Tô Linh Nguyệt không chút cảm xúc nào, bình tĩnh như một vũng nước đọng, nét mặt thanh tú lộ ra cảm giác xa lạ tẻ nhạt, Quý Tri Ý nghe thấy Tô Linh Nguyệt nói: "Nhắm mắt lại."

Cô nhắm mắt lại.

Tô Linh Nguyệt ngây người trong chốc lát, đây là lần đầu tiên cô trang điểm cho người khác, cảm giác hoàn toàn khác so với việc trang điểm cho chính mình, khuôn mặt này không quen, thậm chí còn xa lạ. Kể từ khi cô bước vào văn phòng này, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bị sỉ nhục bất cứ lúc nào. Cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để chào đón nó, nhưng mọi hành động của Quý Tri Ý đều khiến cô bất ngờ, hiện tại cô ấy còn hợp tác như vậy.

Điều này mang đến cho cô một cảm giác không thể diễn tả được.

Nếu Quý Tri Ý mắng nhiếc, hành hạ, chế nhạo cô, trái lại cô sẽ hiểu và chấp nhận thay vì suy nghĩ lung tung như bây giờ.

Cô không nhúc nhích, Quý Tri Ý mở mắt ra, gõ lên mặt đồng hồ mà không nhìn cô.

Im lặng hối thúc.

Tô Linh Nguyệt tập trung chú ý, bắt đầu trang điểm cho Quý Tri Ý, mái tóc mềm mại mượt mà, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú đoan trang, làn da rất tốt nên trang điểm nhanh hơn nhiều. Tô Linh Nguyệt không tốn quá nhiều sức để trang điểm đẹp nhất cho cô, cuối cùng nói: "Tổng giám đốc, xong rồi."

Quý Tri Ý nhìn mình trong gương khẽ gật đầu.

Tô Linh Nguyệt dọn dẹp mặt bàn, đang chuẩn bị đứng dậy thì thấy Quý Tri Ý đẩy một chiếc vòng tay tới.

Chiếc vòng tay này là một phần trong bộ trang sức của Quý Tri Ý, bao gồm dây chuyền, nhẫn, hoa tai, vòng tay. Vòng tay này là món duy nhất cô không mang, Tô Linh Nguyệt khó hiểu: "Muốn cất nó đi sao?"

Quý Tri Ý nói: "Cô mang đi."

Tô Linh Nguyệt nhíu mày, hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt không hợp với chiếc vòng tay màu đỏ này. Với lại cái này nguyên bộ với trang sức của Quý Tri Ý, bây giờ đưa một cái vòng tay cho cô thấy sao cũng rất kỳ quái.

Nhưng cô nghe lời.

Tô Linh Nguyệt cầm chiếc vòng tay đeo lên cổ tay cô, Quý Tri Ý nhìn vài giây rồi đứng dậy nói: "Đi thôi."

Khi cô bước ra khỏi cửa phòng Tiểu Lý đã đợi sẵn nói: "Quý tổng, xe ở dưới lầu."

Quý Tri Ý gật đầu: "Không cần đi theo."

Tiểu Lý hiểu ý, đưa chìa khóa cho Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt theo Quý Tri Ý đi thang máy xuống lầu, xe đậu bên ngoài, hai người bước tới cửa, Tô Linh Nguyệt theo thói quen đi qua ghế phụ mở cửa ngồi vào.

Mấy giây sau cô quay đầu.

Quý Tri Ý đang nhìn mình xuyên qua phía bên kia cửa sổ xe.

Tô Linh Nguyệt cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay mình, tuy mặt không biết xấu hổ nhưng vẫn cảm thấy chút lúng túng, lập tức mở cửa xuống xe, đi đến bên người Quý Tri Ý mở cửa ghế sau, giơ tay vuốt tóc lúng túng liếc liếc mắt nói: "Sorry~"

///

Tô Linh Nguyệt: Nhìn tôi làm gì, cô không biết lái xe à?

Quý Tri Ý: Có chắc chắn muốn tôi lái xe không?

***