Chương 2: Chói mắt

Là người duy nhất trong công ty được thay đổi chức vụ, cô chẳng kém gì miếng thịt nướng duy nhất trên lò nướng, đủ thứ đề tài, người không hiểu thì tò mò: "Tại sao cô ấy lại bị chuyển đi?"

Ngày đầu tiên cô bị nhét vào công ty còn không được chú ý nhiều như vậy.

"Còn gì khác ngoài việc đắc tội với Quý tổng."

"Mọi người không biết cô ta tẩy chay tổng giám đốc ở trường sao?"

"Bạo lực học đường với Quý tổng."

"Nghe nói đánh mắng Quý tổng còn bắt Quý tổng làm tay sai vặt."

"Còn ép tổng giám đốc nghỉ học."

Cô không biết thì ra mình và Quý Tri Ý có nhiều mối thù như vậy.

"Vậy lần này cô ta thảm rồi."

"Chắc chắn thảm rồi, thì ra Quý tổng đang cố tình dàn dựng mọi chuyện để tra tấn cô ấy."

"Nếu tôi bị buộc phải nghỉ học vì bạo lực học đường, tôi chắc chắn sẽ đâm chết cô ta!"

Lát nữa lên lầu cô có cần phải đem theo dao cho Quý Tri Ý không?

Tô Linh Nguyệt còn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó cô cảm thấy mình bị thiểu năng, Quý Tri Ý muốn trả thù cô, có rất nhiều người đâm cho còn đến lượt Quý Tri Ý tự mình ra tay?

Trần Chi Dao lắc hông đi đến bên cạnh cô, việc không có người bị sa thải đã làm bầu không khí trong văn phòng trở nên thoải mái hơn, những cuộc thảo luận về cô không ngừng diễn ra, từ việc cô ép Quý Tri Ý nghỉ học cho đến việc Quý Tri Ý tra tấn cô như thế nào những người này đã nghĩ ra hàng chục phiên bản, Tô Linh Nguyệt nhìn màn hình máy tính, Trần Chi Dao nói: "Lát nữa cô thu dọn đồ đạc đi lên lầu đi."

Tô Linh Nguyệt cúi đầu nhét đồ vào trong túi, nói: "Được."

Đồ đạc của cô rất ít, cũng không cần bàn giao công việc, mười phút sau cô thu dọn xong, xách túi xách đi lên lầu, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Tô Linh Nguyệt như không có gì nhấn nút thang máy, đi vào, đóng cửa lại, nhìn mình trong gương thang máy, có cảm giác vừa quen vừa lạ.

Lên tới tầng mười.

Cô bước ra khỏi thang máy.

Có một hành lang, bên phải là phòng nhân sự, bên trái là phòng hành chính, bên trong là phòng tổng giám đốc, có cách bố trí giống như trụ sở chính, cô không biết mình đã mở cửa phòng chủ tịch trụ sở chính bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nơi này. Tô Linh Nguyệt đi vào phòng thư ký, ngay cả thư ký tiếp khách cũng không có ở đó, có lẽ đang họp, cô bước về phía trước, đứng im lặng trước cửa phòng tổng giám đốc vài giây rồi gõ cửa.

Bên trong vang lên một giọng nói: "Mời vào."

Giọng nói rõ ràng lưu loát, toát ra năng lực. Tô Linh Nguyệt mở cửa đi vào nhìn thấy Quý Tri Ý đang nhíu mày cúi đầu xem tài liệu, văn phòng có cửa sổ kính sát đất, tràn ngập ánh sáng mặt trời, phía sau cô là một giá sách nhỏ màu trắng, bên trên treo một bức tranh phong cảnh, cả căn phòng chủ yếu là màu trắng, Quý Tri Ý mặc bộ quần áo màu kem hòa vào không gian, có một loại cảm giác sáng rực, áp bức không thể nhìn thẳng vào.

Tô Linh Nguyệt vào cửa gọi: "Quý tổng."

Quý Tri Ý không nói gì.

Cô vẫn cúi đầu lật xem tài liệu, thỉnh thoảng nhìn vào máy tính gõ bàn phím, khi điện thoại reo lên cô nhấc máy, áp vào tai, đợi đối phương nói xong mới nói. Tiếng Anh lưu loát, đang nói về chuyện hợp tác, Tô Linh Nguyệt nghe nói cô ấy thường xuyên liên lạc với công ty cũ của mình ở Mỹ, xem ra lời đồn là sự thật.

Nhưng sao cô lại đứng đây? Nhìn Quý Tri Ý làm việc? Nếu là trước đây cô đã mở miệng hỏi, nhưng bây giờ cô chỉ lặng lẽ đứng một bên làm pho tượng.

Quý Tri Ý nói xong thì cúp máy, ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, hỏi: "Đã tới phòng nhân sự chưa?"

Tô Linh Nguyệt đứng hình vài giây.

Trước đây làm việc cô chỉ phụ trách mang người đến, những chuyện còn lại đều có người sắp xếp tất cả cho cô, cô thậm chí còn chưa từng gặp bộ phận nhân sự, vừa rồi trực tiếp lên đây, cô cúi đầu: "Vẫn chưa."

Quý Tri Ý nói: "Bàn giao với phòng nhân sự trước."

Giọng của cô ấy không thể nói là mềm mỏng nhưng cũng không thể nói là nghiêm khắc cũng không có vẻ như cô ấy căm thù mình muốn chết. Vậy vì sao lại phân công cô làm trợ lý cho cô ấy? Tô Linh Nguyệt có chút không hiểu, bây giờ thà Quý Tri Ý tức giận mắng chửi cô còn hợp lý hơn là giải quyết công việc chung như thế này.

Nhưng cô nghe lời.

Tô Linh Nguyệt xoay người rời khỏi văn phòng, vừa đi ra ngoài đã nhận được điện thoại của Sở Di, Sở Di căng thẳng: "Người đâu? Có chuyện gì thế? Cậu thật sự bị chuyển đến làm trợ lý cho Quý Tri Ý à?" Cô nhìn vào WeChat, thấy Sở Di đã gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng cô bận không trả lời, cô nói: "Ừm, bây giờ mình đến phòng nhân sự bàn giao."

"Hơi---" Sở Di hít một hơi: "Vậy cậu tiêu rồi!"

Thank you.

Tô Linh Nguyệt bình tĩnh nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Sở Di cắn đầu lưỡi: "Ấy, ý mình không phải vậy......"

Tô Linh Nguyệt mỉm cười ngắt lời cô: "Tối nói chuyện sau."

Còn cười được?

Sở Di bị sốc trước dáng vẻ bất cần đời của cô, cổ họng nghẹn ứ, một chữ cũng không thể phát âm được, Tô Linh Nguyệt cúp máy, trước khi vào phòng nhân sự còn nghe được tên cô.

"Tô Linh Nguyệt à, có phải người bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô không?"

"Đâu chỉ vậy, di chúc còn không có tên cô ta."

"Cha cô ta chắc hẳn rất ghét cô ta nên không để lại cho cô ta một xu nào."

"Làm người thế này thật thất bại, nếu tôi là cô ấy tôi thà chết còn hơn."

Tô Linh Nguyệt đi vào, văn phòng bọn họ vừa rồi đang trò chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đến bàn giao công việc."

Người phụ nữ mặc áo sơ mi kẻ sọc ngồi bên cạnh đứng lên nói: "Ở đây." Dùng khóe mắt nhìn Tô Linh Nguyệt.

Hầu như không ai không biết Tô Linh Nguyệt, cô là con gái chủ tịch thêm ngoại hình nổi bật, dù kiêu căng hay tính tình đại tiểu thư đến đâu thì những người theo đuổi cô cũng sẽ nối tiếp nhau mà đến. Cô ấy được cưng chiều từ nhỏ hoàn toàn phù hợp với hai chữ "công chúa", nghe nói rằng khi còn đi học thư tình và quà tặng nhận được chất đống cả giỏ, còn có một căn phòng chuyên dụng để cất giữ chúng. Gương mặt của cô được rất nhiều đạo diễn để mắt tới muốn ký hợp đồng với tư cách nghệ sĩ, mỗi năm đưa cô đi đóng phim cũng có thể nổi tiếng, tuy không phải là ngôi sao nhưng tên tuổi của cô thỉnh thoảng lại được nhắc đến trong các bản tin giải trí.

Cô sống trong một lâu đài được bạn bè hâm mộ làm một nàng công chúa vô tư.

Đáng tiếc lâu đài sụp đổ.

Cô trở thành con gà nhúng nước.

Còn là con gà nhúng nước chờ đợi bị mọi người cười nhạo.

Tô Linh Nguyệt xách túi đứng trước mặt nhân sự, thay đổi thẻ tên và giấy công tác, nhân sự nói với cô rằng hợp đồng mới vẫn đang soạn bảo cô đi làm việc trước chờ thông báo sau. Tô Linh Nguyệt cầm giấy công tác xoay người không nói một lời thừa thãi.

Quay về phòng thư ký, mọi người đều đã quay về, thư ký tiếp khách nhìn thấy cô nở nụ cười chuyên nghiệp: "Trợ lý Tô, mời bên này."

Cô nhìn hướng quầy tiếp khách chỉ, là phòng làm việc của tổng thư ký. Tô Linh Nguyệt đi tới cửa còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở ra từ bên trong, Ngô Mỹ Nghiên đứng ở cửa cười với cô: "Cô Tô."

Cô đã quen nhìn thấy những ánh mắt mỉa mai, thăm dò, chế giễu, đột nhiên có người nhìn cô mỉm cười, Tô Linh Nguyệt im lặng vài giây, sau đó cô đi theo Ngô Mỹ Nghiên vào phòng làm việc.

Văn phòng nhỏ vuông vức, có một bàn làm việc, một giá sách, hai chậu cây xanh, trên bàn làm việc chất đầy tài liệu. Tô Linh Nguyệt đứng trước bàn làm việc, Ngô Mỹ Nghiên nghiêng đầu nhìn cô.

Cô có ấn tượng sâu sắc với Tô Linh Nguyệt.

Ba năm trước cô còn làm thư ký ở trụ sở chính, Tô Linh Nguyệt xông vào phòng chủ tịch đòi đến công ty làm việc, chủ tịch không đồng ý, nói cô không thích hợp vào công ty. Cãi với chủ tịch cười khẩy: "Nói không hợp gì chứ, không phải sợ Chu Thời Vũ không đồng ý sao?"

"Chu Thời Vũ là tên để con gọi sao? Bà ấy là mẹ con!" Chủ tịch tức giận, Tô Linh Nguyệt cũng không chịu thua kém: "Mẹ tôi chết lâu rồi, ông rủa bà ta chết à?"

"Con!" Chủ tịch vuốt rau trừng mắt, mấy giây sau mới nói: "Nguyệt Nguyệt, cha chỉ muốn tốt cho con thôi, công ty không phải là nhà, không có nhiều người chiều chuộng con như vậy, công ty chỉ coi trọng năng lực cá nhân, có nhiều năng lực làm được nhiều chuyện lớn."

"Ông không cho tôi làm, sao biết tôi không có năng lực?" Tô Linh Nguyệt nhìn về phía cô: "Cô ấy là thư ký?"

Cô không nghĩ Tô Linh Nguyệt lại hỏi, vì thế sửng sốt một lát mới nói: "Vâng."

"Ông không cho cô ấy cơ hội, sao biết cô ấy không đủ tư cách làm thư ký?"

Sau đó nhiều lần cô tự hỏi liệu cô được chuyển đến chi nhánh làm tổng thư ký có phải vì lời nói của Tô Linh Nguyệt hay không, nhưng không có cách nào để xác minh, chủ tịch điều cô tới cũng đi rồi, dựa vào chuyện đã trải qua cô nhiệt tình với Tô Linh Nguyệt hơn những người khác.

Tô Linh Nguyệt đứng trước bàn làm việc của cô, Ngô Mỹ Nghiên là một trong số ít người biết cô không lấy được một xu tài sản nào vẫn vui vẻ hòa nhã với cô. Cô cúi đầu nghe Ngô Mỹ Nghiên nói: "Bàn làm việc của em ở bên phải trong cùng cạnh văn phòng của Quý tổng, nội dung công việc là..." Cô ấy dừng vài giây nhìn về phía Tô Linh Nguyệt, có lẽ nghe được tin đồng trong công ty, thở dài: "Phối hợp với mọi sắp xếp của Quý tổng."

Sự phối hợp này có chút ý tra tấn.

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Vừa dứt lời, điện thoại cố định của Ngô Mỹ Nghiên vang lên, cô lập tức nhấc máy, nghe xong ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, nói: "Tổng giám đốc bảo em qua."

Tô Linh Nguyệt xoay người đặt túi xách lên bàn làm việc, gõ cửa đi vào phòng làm việc của Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý đang cúi đầu ký tên, nghe thấy tiếng động ngước mắt lên nhìn thấy Tô Linh Nguyệt đi vào, cô nói: "Đây là chìa khóa chung cư của tôi, váy ở trong tủ hàng thứ ba, lấy bộ màu đỏ, trang sức ở phòng kế bên, phối đồ đem lại đây." Cô vươn tay đưa chìa khóa, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu xám nhạt, dây đeo bằng da vỏ bằng chất liệu thép không gỉ và mặt đồng hồ màu lam, đường viền bên cạnh tỉ mỉ và tinh tế giúp cổ tay cô thon gọn với làn da trắng nõn.

Phiên bản đầu tiên của bộ sưu tập series Omega Blue Butterfly.

Có bán nhưng vô giá.

Hiện tại gần như không thể mua được.

Cách đây vài năm cô có một chiếc và đã quyên góp cho một bữa tiệc từ thiện cách đây ba năm, lúc ấy nó được bán với giá cao nhất trong cuộc đấu giá, người mua rất bí ẩn và cô chưa bao giờ gặp được người ấy cho đến khi người ấy rời đi.

Tô Linh Nguyệt khôi phục, nhận lấy chìa khóa, Quý Tri Ý nói: "Về thay quần áo, bốn giờ ba mươi có một buổi tiệc rượu."

Nói xong cô ấn phím nội bộ: "Tiểu Lý, vào đi."

Chưa tới hai phút có tiếng gõ cửa, Quý Tri Ý không nói gì, Tô Linh Nguyệt vẫn đứng như trước, lại có tiếng gõ cửa, Quý Tri Ý lật xem tài liệu dừng lại một chút ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng như gai, Tô Linh Nguyệt hiểu ý, bước nhanh ra cửa mở cửa ra, Tiểu Lý đi vào nói: "Tổng giám đốc."

Quý Tri Ý thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Đưa trợ lý Tô về."

Tiểu Lý vội vàng gật đầu: "Vâng."

Tô Linh Nguyệt im lặng hai giây xoay người rời khỏi văn phòng. Xung quanh trở nên yên tĩnh, Quý Tri Ý ngừng lật tài liệu, đầu bút chạm vào chỗ trống, chậm chạp không ký tên. Giấy trắng mực đen trước mắt hóa thành hình ảnh, mùi hương trong không khí dần bay đi tựa như chưa từng có ai ở đây, văn phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Nhanh hơn bình thường một chút.

Ngòi bút cuối cùng cũng chạm vào chỗ trống, nhưng quá lâu nên lem ra một vết mực đen nhỏ.

Vết mực nhỏ này đặc biệt rõ ràng trên giấy trắng. Tựa như Tô Linh Nguyệt, mặc kệ bản thân ở đâu, dù bên cạnh có bao nhiêu người, cô vẫn luôn chói mắt như vậy.

Quý Tri Ý không nhúc nhích, cầm chặt bút nhìn chằm chằm vào vết mực.

Một lúc lâu sau, cô bấm phím liên lạc yêu cầu thư ký gửi một hợp đồng mới qua, sau đó nhét tờ giấy dính mực vào ngăn túi xách.

///

Hứa Nhược Tinh: Quý tổng thảm thật đó.

Quý Tri Ý: Sao sánh với Hứa tổng được, kết hôn 2 năm cũng không tỏ tình.

Hứa Nhược Tinh: Thì cô vẫn thảm, ít nhất vợ tui cũng yêu thầm tui.

Quý Tri Ý...