Chương 16: Đừng nhúc nhích

Trong tiềm thức muốn chặn.

Nghĩ đến một lúc nữa Tô Linh Nguyệt sẽ qua đây, cô nhịn xuống hỏi trợ lý: "Mấy giờ Tô Linh Nguyệt tới vậy?"

Trợ lý nói: "Bảy giờ ạ."

Dương Chi Chi nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ, nói: "Đi mua mấy ly nước chanh, loại cho thêm nhiều chanh vào ấy."

Trợ lý hiểu ý: "Dạ."

Dương Chi Chi nằm dựa trên ghế, lấy kịch bản bắt đầu nghiên cứu kịch bản, hơn nửa tiếng sau trợ lý quay lại, cô đưa đồ uống cho Dương Chi Chi, Dương Chi Chi lại để sang một bên, trợ lý hỏi: "Chi Chi, chị có muốn em tập thoại với chị không?"

Nói xong, điện thoại của trợ lý vang lên, là nhân viên hiện trường gọi tới nói Tô Linh Nguyệt tìm Dương Chi Chi đang ở ngoài muốn đi vào, cô vừa đứng dậy vừa nói: "Tôi tới liền."

Dương Chi Chi ló đầu ra nhìn thấy trợ lý dẫn Tô Linh Nguyệt đi vào, trời nóng trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, da thịt trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt bình tĩnh bước đến trước mặt, nói: "Cô Dương, đây là hợp đồng hợp tác..."

Lời còn chưa dứt, Dương Chi Chi cắt ngang: "Ngồi."

Không nhận hợp đồng.

Tô Linh Nguyệt ngồi xuống ghế trước mặt cô.

Xung quanh đều có nhân viên và hiện trường, còn có rất nhiều nghệ sĩ đang nhìn vào đây, Dương Chi Chi thật sự không thể làm gì, cô liếc nhìn kịch bản rồi nói: "Tập thoại một cảnh với tôi đi."

Tô Linh Nguyệt nhíu mày: "Hả?"

Dương Chi Chi nói: "Giúp tôi đối thoại cho cảnh phim này, chắc trợ lý Tô có thể làm được nhỉ?"

Đối thoại.

Nghĩ lại thì cái này cũng không sao cả.

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Đối thoại cái gì?"

Dương Chi Chi nhìn về phía trợ lý, trợ lý đặt tập kịch bản vào tay Tô Linh Nguyệt, nói: "Lời thoại đoạn này, nhân vật là một tiểu thư ác độc tính tình kiêu căng."

Tô Linh Nguyệt gật đầu, đọc sơ qua lời thoại, nhìn về phía Dương Chi Chi: "Bắt đầu chưa?"

Dương Chi Chi đang uống nước, nghe câu này thì bị nghẹn: "Cô không nghiên cứu một chút à?"

"Không cần." Tô Linh Nguyệt nói với mặt vô cảm: "Tôi diễn chính tôi thôi."

---------------

Trước kia Dương Chi Chi thật sự không quen Tô Linh Nguyệt, mặc dù quan hệ xã hội của hai người có điểm tương đồng, nhưng gần đây Tô Linh Nguyệt vẫn luôn né tránh bất cứ khi nào có thể. Hai năm qua Tô Linh Nguyệt hầu như không tham gia tiệc xã giao, cho nên ấn tượng của cô đối với Tô Linh Nguyệt vẫn là từ miệng người khác.

"Tô Linh Nguyệt lại không tới nữa sao? Sĩ diện thật đấy."

"Mời cô ta làm gì, ở nhà họ Tô còn có người nghe cô ta nói chuyện à?"

"Không thể nói như vậy, dù sao nhà họ Tô cũng chỉ có một đứa con gái quý giá này, Chu Thời Vũ không thể sinh con, sau này không phải tất cả đều là của Tô Linh Nguyệt sao? Bây giờ mấy người nói mấy câu này không sợ sau này công chúa tới tính sổ à!"

Những người buôn chuyện bị hù sợ, trong cái vòng tròn phức tạp này không có tình cảm nào là thật lòng.

Lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.

Cho nên dù Tô Linh Nguyệt có rời khỏi nhà họ Tô, trong lòng mọi người cô vẫn là viên ngọc quý trên tay của nhà họ Tô, mỗi lần tổ chức tiệc tùng đều không thể thiếu người mời cô, Tô Linh Nguyệt thỉnh thoảng tham gia, mỗi lần tham gia đều sẽ về sớm.

Cho nên hai năm qua cô và Tô Linh Nguyệt không chạm mặt nhau.

Tưởng rằng cô vẫn là nàng công chúa tính nết ngang ngược trước kia.

Bây giờ có vẻ như...

Không giống như trong tưởng tượng.

Dương Chi Chi cầm kịch bản, đoạn lời thoại này trợ lý đã luyện tập vài lần cùng cô, đã thuộc lòng, sở dĩ cô muốn Tô Linh Nguyệt đọc đoạn này là vì muốn dùng đoạn này để làm nhục cô.

Tô Linh Nguyệt bình tĩnh: "Cô tưởng cô là ai?"

Dương Chi Chi cầm kịch bản nhìn Tô Linh Nguyệt, nói: "Vậy cô nghĩ cô là ai? Nếu không phải vì cô họ Lê, cô không là cái thá gì cả! Cô tưởng rằng đám bạn của cô thực sự thích cô à? Không hề, thứ bọn họ thích là nhà họ Lê sau lưng cô kìa, cô là bàn đạp của bọn họ, cô có biết bàn đạp là gì không? Nó chuyên dùng để đạp dưới chân..."

"Im đi!" Tô Linh Nguyệt hơi ngẩng đầu lên nhìn Dương Chi Chi, lúc này đây, dường như Dương Chi Chi nói đến không phải là các nhân vật trong bộ phim, mà là Tô Linh Nguyệt: "Sao? Nghe cái này chịu không nổi à? Cô có biết họ nói gì sau lưng cô không?"

Tô Linh Nguyệt đứng bật dậy.

Giơ tay tát vào mặt Dương Chi Chi, Dương Chi Chi rất quen thuộc với tình tiết này, nhưng khi nhìn Tô Linh Nguyệt, vẫn khựng lại một giây. Cô cũng đứng dậy, theo kịch bản sẽ bắt lấy tay Tô Linh Nguyệt.

Sau đó giơ tay lên.