Văn phòng này trang trí giống với trụ sở chính, tức là giống phòng làm việc của cha cô. Sau khi mẹ cô qua đời, có một đoạn thời gian cô không chịu về nhà, luôn muốn đi tìm cha, chờ ông tan ca, chờ quá lâu nên cô ngủ thϊếp đi trên ghế, khi đó cô không biết tình cảm là gì, vẫn chưa biết sự thân mật của cha cô và Chu Thời Vũ là loại quan hệ gì, theo bản năng chỉ muốn thu hút mọi sự chú ý của cha mình.
Sau này, khi lớn lên một chút và bắt đầu hiểu được, mới có thể cảm nhận được sự ghê tởm trong từng chi tiết vụn vặt.
Cãi nhau là điều không thể thiếu, cô ngày càng khó kiềm chế tính tình nóng nảy, mỗi lần nhìn thấy Chu Thời Vũ là nổi giận, người cha "tri kỷ" kia của cô đã tìm một bác sĩ cho cô, thuyết phục cô chấp nhận Chu Thời Vũ. Cô chửi đuổi bác sĩ đi, chửi đám bạn đến khuyên cô, miệng lưỡi ngày càng bén nhọn, vô lý, cuộc sống của cô như một trò hề, mỗi ngày cô đều la lối khóc lóc thỏa thích trong vở hài kịch.
Mãi đến khi, nhà cũ sang tên cho Chu Thời Vũ.
Vở hài kịch này mới hạ màn.
Sau đó cha cô lại tìm một vở hài mới cho cô, Chu Diễn.
Cô ghét người này, cũng bắt đầu ghét việc đến công ty, chán ghét bước vào căn phòng này.
Nhưng sự bài xích theo bản năng này không quá mạnh, mỏng manh như ăn phải món ăn mình không thích, chỉ là lúc nghĩ tới có chút khó chịu. Thật ra cô biết, cô không ghét văn phòng này.
Mà là không thích người ngồi trong văn phòng.
Bởi vì hiện tại người ngồi là Quý Tri Ý.
Thế nên chút khó chịu ấy đã được pha loãng.
Bây giờ nó lại lộn xộn, chỉ còn giấy dán tường và gạch lót sàn trong văn phòng, Tô Linh Nguyệt nhìn văn phòng trống trải, trong lòng có một cảm giác lạ lẫm như thay da đổi thịt, Tô Linh Nguyệt hỏi Quý Tri Ý: "Quý tổng, bàn làm việc vẫn đặt chỗ cũ à?"
"Cô quyết định đi." Quý Tri Ý nói.
Đôi vai chợt cảm thấy nặng trĩu.
Tô Linh Nguyệt bắt đầu lên kế hoạch, may thay nhân viên cửa hàng cũng đã đến và đưa ra rất nhiều gợi ý. Quý Tri Ý mỉm cười đứng đằng sau nhìn cô làm việc, nhìn Tô Linh Nguyệt bận rộn chạy khắp nơi, lúc thì đứng trước sofa do dự không biết đặt nó ở đâu, khi thì đứng trước cửa sổ bảo bọn họ chuyển bàn làm việc sang bên trái, như thể cô là nhà thiết kế nội thất.
Không bao lâu sau, văn phòng dần dần khác hẳn so với trước đây. Tủ sách đã được sắp xếp, Quý Tri Ý liếc nhìn nhìn đồng hồ rồi nói với Tô Linh Nguyệt: "Tôi đến phòng thiết kế họp, cô trông coi bên này đi."
Không có cô ở đây Tô Linh Nguyệt thư giãn được chút, chuẩn bị nước sâm giải khát cho nhân viên giao hàng, Ngô Mỹ Nghiên nhìn Tô Linh Nguyệt ra vào văn phòng, hỏi: "Quý tổng không thích văn phòng này sao em?"
"Có lẽ." Cô nói.
Những người khác nói: "Văn phòng lúc trước trông rất tẻ nhạt, tổng giám đốc không thích cũng bình thường mà."
Tô Linh Nguyệt nghĩ thầm.
Quý Tri Ý cũng rất tẻ nhạt mà.
Nhưng chắc là cũng không thích thật, nếu không tại sao phải tốn tiền sửa sang lại, khi cô đi vào thì đồ đạc cũng được thay đổi kha khá rồi, ngoại trừ kệ sách, có điều lúc trước Quý Tri Ý yêu cầu cô xử lý tất cả sách vở và đồ trang trí trên đó, nên giờ trống rỗng không còn gì, giờ chỉ còn kệ sách và bàn làm việc trống không, trông có hơi lạc quẻ.
Tô Linh Nguyệt suy nghĩ vài giây, đặt hai chậu hoa cửa hàng tặng lên trên.
Ít nhất cũng có chút sức sống.
Thư ký phòng marketing đi ngang qua cửa văn phòng, quay lại nhìn vào và cảm thán: "Wow!"
Tô Linh Nguyệt xoay người.
Thư ký nói: "Mấy đồ nội thất này đều là Quý tổng chọn sao?"
"Sao vậy?" Tô Linh Nguyệt thắc mắc.
Cô ấy nói: "Có mắt thẩm mỹ tốt đấy."
Tô Linh Nguyệt cười nói: "Tôi chọn đó."
Thu ký vốn muốn khen Quý Tri Ý:...
"Rất đẹp." Cô ấy nói.
Tô Linh Nguyệt cười nhạt.
Thư ký nhìn thêm một chút, đồ đạc rải rác, cách trang trí khá khí phái, bỏ đi tông màu trắng lạnh tinh khiết mà thêm vào một số đồ nội thất màu xám đậm và trắng sữa để trung hòa tông màu lạnh, lập tức khiến người ta cảm thấy ổn định và ấm áp.
Sự thoải mái ập tới.
Cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với khi mỗi lần đi ngang qua văn phòng, nhìn vào bên trong màu trắng sắc nét với những góc cạnh sắc sảo.
Vì vậy, thư ký không nhịn được nhìn lại một lần nữa.