Chương 11: Không ăn

Tô Linh Nguyệt chọn một nhà hàng trên đường Đông Vân, ẩm thực thiên về miền Nam, hương vị có chút ngọt, trước kia cô từng tới hai lần, đều đi một mình. Sau khi cô dọn ra khỏi biệt thự, ít qua lại với mấy chị em cũ, tuy rằng mấy ngày lễ tết liên hoan không thể thiếu nhưng các cô ấy không thích mấy nơi như thế này nên cô cũng không buồn nói, đều đến đây một mình.

Quý Tri Ý theo Tô Linh Nguyệt vào khách sạn, vì là giờ cơm trưa nên có khá nhiều người, Tô Linh Nguyệt đặt một phòng riêng ở tầng hai, phòng riêng không lớn nhưng rất trang nhã, vừa bước vào liền có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng. Khói bay ra từ chiếc bàn phía sau phòng ăn, lơ lửng trong không khí, từ từ tản ra. Tô Linh Nguyệt rất thích mùi này, cảm giác lòng thanh thản, cô dẫn Quý Tri Ý vào trong, nhân viên phục vụ châm trà nhận ra cô: "Cô Tô, cô đến rồi."

Cô mỉm cười với nhân viên phục vụ.

Nhân viên đưa menu và nói: "Chúng tôi vừa chuyển về một mẻ hải sản tươi mới, cô có muốn thử không?"

Anh ta cười tha thiết, ánh mắt nhìn Tô Linh chăm chú, Quý Tri Ý ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt biểu cảm lạnh lùng, cúi đầu nhìn menu, Tô Linh Nguyệt hỏi Quý Tri Ý: "Tổng giám đốc, cô thấy được không?"

Quý Tri Ý thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Gọi chút đồ ăn gia đình đi, hôm nay tôi không muốn ăn hải sản."

Tô Linh Nguyệt cúi đầu tìm vài món ăn gia đình, nhân viên hỏi: "Hai người có muốn uống rượu không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không cần."

"Vâng, xin chờ một lát." Nhân viên lấy menu đi ra ngoài, tới cửa còn quay đầu lại cười cười với Tô Linh Nguyệt, Tô Linh Nguyệt cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý, Quý Tri Ý liếc nhìn ánh mắt của anh ta, cụp mắt xuống nhìn bộ đồ ăn trước mặt.

Cô hỏi Tô Linh Nguyệt: "Cô thường xuyên tới đây không?"

Tô Linh Nguyệt cất điện thoại nói: "Tôi tới đây hai lần."

Từng tới hai lần mà nhân viên nhiệt tình như vậy, ấn tượng sâu sắc với cô thế.

Quý Tri Ý lấy chiếc cốc sứ trắng trong bộ đồ ăn ra, rót một tách trà lúa mạch, hương vị có chút khô khan, uống trà xong, Tô Linh Nguyệt lại rót cho cô một ly, Quý Tri Ý nhận lấy ấm trà từ tay cô, rót cho cô một ly, đẩy đến trước mặt cô.

Tô Linh Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

Quý Tri Ý nói: "Uống một ngụm đi."

Cô cầm cốc lên uống một ngụm.

Quý Tri Ý hỏi: "Có vị gì?"

Tô Linh Nguyệt trả lời: "Vị trà."

Quý Tri Ý nghe thế lại uống một ngụm.

Vị trà chỗ nào cơ.

Rõ ràng, không đúng vị.

Cô đặt cốc xuống, không nói gì nữa. Tô Linh Nguyệt cảm thấy kỳ quái liếc nhìn cô, vẻ mặt Quý Tri Ý hờ hững không có biểu cảm gì, cho đến khi đồ ăn được bưng lên cũng không nói gì, cô không nói gì Tô Linh Nguyệt càng thấy vui vẻ thoải mái, tập trung ăn cơm, nỗi lo lắng khi nghe tin cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc dần tiêu tan trong hai ngày qua, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô có thể vui vẻ đón nhận bất cứ thứ gì.

Khi một người bình tĩnh, càng có vẻ thờ ơ với mọi thứ.

Quý Tri Ý ăn được một nửa thì quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, nói: "Tôi muốn uống nước."

Tô Linh Nguyệt gặm được một nửa cánh gà, nhìn Quý Tri Ý, đặt đũa xuống hỏi: "Quý tổng muốn uống nước gì? Ở đây có nước chanh, nước ép trái cây, còn có..."

Lời còn chưa dứt, cô liền nghĩ đến chai nước ngọt có ga trong xe, nói: "Tôi đi lấy cho cô."

Quý Tri Ý gật đầu.

Tô Linh Nguyệt lau khóe môi, đi ra ngoài.

Quý Tri Ý cũng bỏ đũa xuống.

Cô nhìn quanh, trong phòng riêng nhỏ được trang trí theo phong cách cổ điển, bên cạnh cửa sổ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy đường bên ngoài, Tô Linh Nguyệt đỗ xe ở bãi đậu xe bên vỉa hè. Quý Tri Ý nhìn cô đi nhanh đến chỗ ô tô, sau đó mở cửa lấy đồ uống bên trong ra, cuối cùng khóa cửa đi vào nhà hàng.

Không bao lâu.

Tô Linh Nguyệt đứng trước mặt Quý Tri Ý.

Cô đưa đồ uống cho Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý không lấy mà nói: "Uống đi."

Tô Linh Nguyệt:...

Không phải vừa rồi cô nói muốn uống sao?

Đổi ý?

Hay là sợ đồ uống này có độc, để cô thử độc trước?

Tô Linh Nguyệt càng nghĩ càng xa, thấy Quý Tri Ý nhìn mình, cô mở nắp chai uống một ngụm, ngọt hơn tưởng tượng một chút, có vị như nho, Quý Tri Ý hỏi: "Uống ngon không?"

Cô hỏi với vẻ mặt khó ở thế ai dám nói uống không ngon.

Tô Linh Nguyệt nói: "Uống ngon lắm."

Quý Tri Ý nhận lấy đồ uống từ tay cô, rót một ly sau đó nhấp một ngụm.

Tô Linh Nguyệt:...

Thì ra thật sự lấy cô ra để thử độc à?

Cô liếʍ môi, thấy Quý Tri Ý cũng rót cho mình một ly.

Thử thì thử thôi.

Vị cũng không tệ lắm.

Tô Linh Nguyệt ăn xong, nước ngọt cũng uống hết, mặt mũi Quý Tri Ý cũng thả lỏng, hỏi: "Cửa hàng nội thất có gần đây không?"

"Xuống lầu quẹo phải là tới." Tô Linh Nguyệt nói: "Ngay bên kia đường."

Quý Tri Ý bỏ đũa xuống, lau khóe môi, chờ Tô Linh Nguyệt ăn xong, hai người xuống lầu ra khỏi nhà hàng, ở bên kia đường không xa, nên hai người không lái xe, Tô Linh Nguyệt không thích ánh nắng chói chang ngẩng đầu lên nhìn, sau đó có một bóng lưng bao trùm lấy cô, cô nghiêng đầu, Quý Tri Ý hỏi: "Sao không đi?"

Cô cao hơn mình, chiếc bóng kéo dài che phủ Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt vui vẻ đứng dưới bóng cô, nói: "Đi thôi."

Khi đến cửa hàng, nhân viên đã đi ăn hết chỉ có hai ba người đang ngồi trên bàn ăn cơm hộp, nhìn thấy khách họ vội vàng đứng dậy nói: "Hai người muốn mua gì ạ?"

Tô Linh Nguyệt nhìn về phía Quý Tri Ý.

Cô thậm chí còn không biết Quý Tri Ý muốn mua gì.

Quý Tri Ý nói: "Thay hết đồ đạc trong văn phòng tôi đi."

Tô Linh Nguyệt hỏi lại: "Tất cả?"

Quý Tri Ý gật đầu.

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Vậy đổi phong cách gì?"

Quý Tri Ý đi qua một bên ngồi xuống sô pha, nhàn nhã nói: "Tùy cô."

Tô Linh Nguyệt từng trang trí phòng, chung cư nhưng vẫn chưa từng thiết kế phong cách văn phòng, nhân viên cửa hàng rất thức thời vội hỏi: "Quý khách, cô có thể miêu tả văn phòng một chút được không, tôi có thể giới thiệu giúp cô."

Cô gật đầu, nhìn Quý Tri Ý, giải thích đại khái về kết cấu văn phòng, nhân viên cửa hàng dẫn cô đi xem sô pha trước, hỏi cô: "Quý khách, cô muốn kiểu phong cách thế nào?"

Tô Linh Nguyệt lại liếc nhìn Quý Tri Ý, thấy cô không nói gì, liền bình tĩnh mở miệng: "Phong cách công chúa."

Quý Tri Ý đang lật tạp chí liền dừng lại, dừng lại ở trang đó, Tô Linh Nguyệt không biết có phải cô bị dọa hay không, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: "Đùa thôi."

Nhân viên cười ra tiếng: "Cô hài thật đấy."

Tô Linh Nguyệt nói: "Kiểu đơn giản thôi."

Quý Tri Ý lại tiếp tục lật trang tiếp theo, vẫn đang suy nghĩ về phong cách công chúa mà Tô Linh Nguyệt vừa nói, trông có vẻ như không có gai nhưng ngẫu nhiên lại đâm vài cái.

Cô mím môi cười.

Tô Linh Nguyệt sau lưng trao đổi với nhân viên, chọn ghế sô pha, bàn trà, bàn làm việc, nhớ tới giá sách to như vậy, cô quay đầu hỏi Quý Tri Ý: "Có muốn đổi tủ sách luôn không?"

Quý Tri Ý: "Đổi hết đi."

Được rồi.

Cô gượng cười tiếp tục giải quyết với nhân viên.

Cuối cùng, sau khi đặt mua đầy đủ nội thất, quyết định thời gian địa điểm giao hàng, Tô Linh Nguyệt hỏi: "Quý tổng, cô có muốn xem qua không?"

Quý Tri Ý nói: "Không cần."

Cũng yên tâm thật.

Nếu biết vậy, cô đã đổi hết thành kiểu công chúa rồi.

Cô nhìn Quý Tri Ý, tưởng tượng cô ngồi trong văn phòng công chúa, xung quanh toàn là búp bê và giấy dán tường màu hồng, vẻ mặt lạnh lùng như lúc trước và với gương mặt nhăn xị nghiêm túc bây giờ.

Thật buồn cười.

Tô Linh Nguyệt hắng giọng, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: "Cứ vậy đi."

Nhân viên nói: "Vâng, tôi sẽ sắp người giao hàng cho cô vào buổi chiều. Cô thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"

Quý Tri Ý nói: "Quẹt thẻ."

Nhân viên: "Vâng ạ." Cô ấy vội vàng đi lấy máy quẹt thẻ, Quý Tri Ý đưa thẻ cho Tô Linh Nguyệt nói: "Mật khẩu là 140623."

Tô Linh Nguyệt bình tĩnh nhận lấy, nói: "Vâng."

Ánh mắt Quý Tri Ý tối sầm, đi ngang qua cô, ra khỏi cửa hàng nội thất trước, khi Tô Linh Nguyệt lấy hóa đơn xong đi ra, Quý Tri Ý đang đứng ở cửa nhìn về cái cây cách đó không xa.

Dưới bóng cây trống không, không có ai, cô cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Tô Linh Nguyệt không biết cô đang nhìn cái gì, mà ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang.

Cô đưa tay che mắt lại, nghe Quý Tri Ý hỏi: "Xong chưa?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Xong rồi."

Quý Tri Ý gật đầu đi ra ngoài, Tô Linh Nguyệt vội đuổi theo, vừa đi Quý Tri Ý vừa nói: "Kiểm tra lịch trình gần đây của cô Dương, hẹn cô ấy đi ăn."

Dương Chi Chi?

Tô Linh Nguyệt nhớ lại vừa rồi, trước khi ăn cơm có lên mạng nhìn thấy tin tức của Dương Chi Chi.

Cô ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, thể loại phim học đường, ước chừng sắp tới sẽ đến Hoành Điếm, hẹn trước bữa cơm thừa dịp cô ấy vẫn chưa đến Hoành Điếm, nhưng cô còn chưa có thông tin liên lạc của trợ lý, nghĩ đến đây cô gửi tin nhắn cho Sở Di.

Sở Di vừa mới ăn xong đã nhận được tin nhắn của Tô Linh Nguyệt, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Lúc trước bọn mình có thông tin liên lạc công việc của cô ấy, mình gửi cho cậu."

Lúc đến chỗ đậu xe, Tô Linh Nguyệt nhận được tin nhắn của Sở Di, cô bấm vào thông tin liên lạc được đề xuất, gửi lời mời kết bạn, sau đó cất điện thoại, mở cửa sau xe, Quý Tri Ý nhìn cô sau đó ngồi vào. Tô Linh Nguyệt bước lên xe việc làm đầu tiên là khởi động xe. Không khí mát mẻ phả vào mặt, hiệu quả làm lạnh của xe khá tốt, âm thanh cũng không tệ, nhạc từ loa phát ra chậm rãi du dương, không khí trong xe yên tĩnh thoải mái.

Tô Linh Nguyệt chuyển động tay lái, lái về hướng công ty.

Khi cô rẽ vào góc, tiếng nhạc êm dịu chuyển giai điệu, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, là điện thoại của cô, Tô Linh Nguyệt nhận cuộc gọi theo bản năng.

"Alo, Linh Nguyệt." Giọng nói phát ra từ loa trong xe, cô đã kết nối bluetooth để tiện lái xe nên âm thanh công khai, cô không nói gì, Sở Di hỏi: "Vừa rồi mình quên hỏi cậu, tối nay mấy giờ tan ca vậy?"

Chủ đề khá bình thường.

Cô nói: "Sáu giờ."

Sở Di nói: "Tối nay mình không tăng ca, chắc cũng tan ca cỡ sáu giờ đó, mình đón cậu nha?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Ừm."

Sở Di nói: "Cơm tối chúng ta..."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tối mình không ăn ở nhà."

Cô tính về nhà lấy vài bộ quần áo đến nhà Quý Tri Ý, tuy có đồ mới nhưng cô vẫn thích mặc quần áo của mình hơn.

Sở Di khó hiểu: "Vậy cậu ăn ở đâu?"

Vừa dứt lời liền a một tiếng: "Cậu ăn tối với Quý Tri Ý à?"

Đêm nay Quý Tri Ý không có hẹn.

Tô Linh Nguyệt trả lời: "Chắc vậy."

Sở Di hỏi cô: "Vậy tối nay cậu có về không?"

Tô Linh Nguyệt nghĩ đến đống sách cần phải xếp còn nhiều như vậy, nói: "Mình không về đâu."

Sở Di hỏi: "Lại không về á?"

Giọng cô nhỏ lại: "Vậy chẳng phải cậu làm việc suốt hai đêm liền sao? Cơ thể cậu chịu nổi không? Tối Quý Tri Ý không cho cậu ngủ à?"

Tô Linh Nguyệt ngước lên nhìn gương chiếu hậu.

Cô có thể thấy rõ ràng Quý Tri Ý đang ngẩng đầu dùng ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt hai người đối diện trong gương, Sở Di lại nói: "Nếu không cậu nhận lỗi với cô ấy đi, nói xin lỗi đàng hoàng, mình thấy có vẻ cô ấy thích ăn mềm không ăn cứng đâu."

Ăn mềm không ăn cứng?

Tô Linh Nguyệt nghe vậy, tranh thủ đèn giao thông đỏ, quay đầu nhìn Quý Tri Ý, gọi: "Tổng giám đốc..."

Lời nói bị cắt ngang, giọng Quý Tri Ý cứng rắn: "Tôi không ăn gì hết, lái xe đi."

Tô Linh Nguyệt:...

Thực ra, văn phòng kiểu công chúa rất hợp với cô.

***