Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Công Chúa

Chương 14.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trèo xuống khỏi lưng ngựa, tôi đã sợ nhũn cả người mà nghe bên tai lại là tiếng gầm vô lương tâm của Giang Niệm Vũ: “Lâm Tinh Thần, cậu chán sống rồi à! Tôi đã bảo không được kích động ngựa cơ mà?”

Tôi luống cuống cúi đầu, nhìn thấy bàn tay Giang Niệm Vũ dưới ống tay áo sơ mi rướm máu.

Tên điên này, còn dám mắng tôi!

“Cậu mới chán sống rồi đấy!” Tôi cầm tay gã lên, mắt bỗng mờ đi, “Tay chảy cả máu rồi còn ở đấy mắng người ta…”

Tìm được hộp cứu thương trong phòng dụng cụ bên cạnh bãi tập dù lượn, Giang Niệm Vũ nằm ngửa trên bãi cỏ, còn tôi nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, dốc cả lọ cồn I ốt vào lòng bàn tay gã, gã đau đến nỗi hít vào thành tiếng, nhíu chặt lông mày: “Cậu nhẹ tay một tí có được không?”

Quấn gạc thật dày, bọc hai tay gã thành móng giò rồi tôi mới bấu mạnh một cái, gã kêu lên oai oái.

"Đau chết đi, xem cậu còn dám tỏ vẻ anh hùng nữa không?” Ngoài miệng thì móc mỉa gã, nhưng nước mắt tôi lại chịu thua sức hút từ tâm trái đất, lã chã nhỏ xuống lớp gạc trắng, thấm thành từng đóa hoa xám nhỏ.

“Tôi không nghĩ nhiều thế…” Gã gượng gạo giơ cái tay móng giò lên quệt má tôi, “Cậu, đừng khóc nữa…”

Băng gạc ram ráp cọ lên mặt rất khó chịu, tôi hơi ngồi thẳng dậy, giơ cao hai tay gã ép chặt vào đầu, gã rên lên vì đau, nhưng không giãy ra mà nhìn thẳng vào tôi.

“Người bị thương không được cử động lung tung!” Tôi hung dữ quát.

"Cậu định làm gì?” Gã hơi nhướng đuôi lông mày, khóe miệng nhếch lên, xoáy thành một lúm đồng tiền sâu hút bên má trái.

Biểu cảm chịu đựng, ánh mắt cuốn hút này, phối hợp với động tác áp chế gã của tôi, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội chứ còn gì nữa!

Tôi nhìn chằm chằm gã con trai bên dưới, xác định không phải mình uống rượu, chắc do vừa nãy xóc nẩy trên lưng ngựa lâu quá, để đến nỗi đầu óc rơi vào tình trạng mơ mơ màng màng, nên mới dễ dàng bị gã mê hoặc.

“Ở đời phải biết mình là ai.” Tôi tập trung toàn bộ tinh thần, tuyệt đối không thể để bản mặt yêu nghiệt này hút mất hồn. “So với Trịnh Sở Diệu người thừa kế tập đoàn Nhật Diệu, cậu chỉ là nam phụ thôi, nam phụ chỉ cần bảo vệ chu đáo nữ chính hoa đồng nội là đủ, cậu cứ không đâu dính lấy tôi làm gì hả?”

“Lâm Tinh Thần, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá đấy à? Cái gì mà nam phụ với cả nữ chính hoa đồng nội?” Gã không hiểu đầu cua tai nheo.

“Cậu là nam phụ, nam phụ một lòng si tình bên cạnh nữ chính hoa đồng nội, còn tôi là nữ phụ, vị hôn thê gian ác quyết phải cưới được nam chính.”

“Vậy ai là nam chính? Ai là nữ chính?”

"Trịnh Sở Diệu là nam chính, Vu Ương Ương là nữ chính, chúng ta giờ đang đóng bộ phim nhan đề Hoàng tử phải lòng cô bé Lọ Lem!”

“Ồ?” Gã vẫn có vẻ lơ mơ không hiểu, “Thì ra tôi không phải nam chính…”

“Tuy nam phụ thường được lòng người hơn nam chính, nhưng nam phụ chung quy vẫn cứ là nam phụ, chỉ là lựa chọn thứ hai của nữ chính thôi.”

“Thế ư?” Gã nghĩ ngợi gì đó.

Đã nói trắng ra rồi, tôi cũng mặt dày luôn một thể: “Nhưng mà, Giang Niệm Vũ, cậu có biết cậu lúc nào cũng như đang quyến rũ tôi không?”

"…” Gã lặng thinh.

“Quyến rũ một cô gái đã có vị hôn phu là rất vô đạo đức đấy, cậu biết không hả?” Tôi giảng giải đạo lý cho gã.

Gã như cười như không, cặp mắt sâu hút nhìn không thấy đáy: “Ờ, tôi quyến rũ cậu thế nào cơ?”

“Lúc nào cũng thế này,” tôi cúi người xuống, gã nhất thời không phản ứng kịp, môi hơi hé ra, tôi làm bộ cắn gã, “làm như muốn hôn tôi mọi nơi mọi lúc nhưng lại không hôn thật…”

“Tôi không biết trước giờ cậu vẫn có ảo tưởng biếи ŧɦái ấy với tôi đấy,” gã mím chặt đôi môi, cố nhịn cười, "về sau nếu cậu muốn thì cứ nói thẳng ra, tôi dễ thương lượng lắm.”

Tôi đang nghiêm túc phản ánh với gã vấn đề “không được dụ dỗ nữ phụ yêu nam phụ” thế này, mà gã lại tưởng tôi đang đùa chắc!

Đáng ghét quá đi mất!

Không thể kìm nén những cảm xúc trong lòng nữa, tôi túm cổ áo gã gầm lên: “Nói là cậu không hề có hứng thú với tôi, nói người cậu thích là Vu Ương Ương đi nhanh lên!”

Giang Niệm Vũ chỉ khẽ khàng gọi tên tôi: “Lâm Tinh Thần…”

“Ừ?”

Khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt gã, tựa hồ thấy một ánh sáng le lói lóe lên từ đáy mắt ấy rồi thoắt chốc bùng lên thành ánh lửa rực rỡ nhất, tôi vô thức khép mắt lại, gần như cùng lúc, cảm giác bàn tay gã giữ lấy vai tôi siết chặt, chặt đến nỗi tôi bắt đầu thấy đau, chưa kịp mở miệng kêu, một luồng nhiệt nóng ran đã áp lên bờ môi.

Tiếng tim đập thình thịch như muốn thủng màng nhĩ, sức mạnh ý chí tiêu tán sạch sành sanh.

Luồng nhiệt nóng bỏng ấy còn quyến luyến trên môi tôi mãi không rời, dịu dàng mà hung bạo nghiền ép hết lượt này đến lượt khác, hành tôi suýt chút nữa ngạt thở, một tiếng kêu nhỏ như tiếng muỗi vo ve bất chợt vang lên trong lòng: Không được, thế này không được.

Kỵ sĩ đen của cô bé Lọ Lem sao có thể thích vị hôn thê của hoàng tử cơ chứ?

Tôi muốn đẩy gã ra, nhưng không lấy đâu sức lực.

“Cậu không trì độn đến độ tận giờ vẫn không nhận ra chứ?” Luồng nhiệt nóng bỏng ấy cuối cùng cũng tách khỏi môi tôi, Giang Niệm Vũ ghé vào tai tôi, nói khẽ bằng chất giọng nửa thì thầm nửa cám dỗ: “Người tôi thích là …”

“Đừng nói!” Tôi rùng mình cắt ngang lời gã: “Đừng có nói ra, tôi không muốn biết!”

Mùa xuân năm nay hết sức không yên bình.

Đầu tiên, chuyện tai tiếng giữa Trịnh Sở Diệu - người thừa kế tập đoàn Nhật Diệu và Vu Ương Ương - cô con gái quán mì rốt cuộc cũng vỡ lở, ảnh hai người nước mắt lưng tròng ôm hôn nhau được đăng trên trang đầu báo lá cải, ai nấy đều chăm chăm trông chờ phản ứng của vị hôn thê Lâm Tinh Thần.

Trước mặt truyền thông, tôi thản nhiên mỉm cười, tạo dáng vợ cả mẫu mực, thốt ra những lời dối trá đến mình cũng không tin: “Đấy chỉ là tin đồn vô căn cứ, tình cảm giữa tôi và Trịnh Sở Diệu rất tốt đẹp, cảm ơn mọi người quan tâm.”

Không bao lâu, Vu Ương Ương nhận học bổng do hiệu trưởng trường St.Leon trao tặng, được gửi đi học ở nước ngoài.

Bề ngoài là vẻ vang xuất ngoại tu nghiệp, thực tế là nhà họ Trịnh cho cô ta một khoản tiền lớn, đuổi cô ta ra nước ngoài, dụng ý đã rõ rành rành, muốn cô ta triệt để rút khỏi thế giới của chúng tôi, quán mì nhỏ đầu ngõ cũng không biết đã chuyển đi đằng nào.

Sau đó một tuần, tôi nhận được một gói bưu phẩm gửi tới qua đường hàng không, mất mấy phút lặng nhìn tên mình ở mục người nhận, tôi mới thận trọng mở cái gói lấy món đồ bên trong ra, là chiếc cài tóc vương miện SWROVSKI tôi làm thất lạc bên hồ bơi của khách sạn W.

Một tờ giấy viết thư rơi ra, Vu Ương Ương viết…

Lâm Tinh Thần, cậu nói đúng, thích Trịnh Sở Diệu là tôi không tự lượng sức mình.

Giờ tỉnh mộng rồi, món trang sức này cũng nên trả lại cho chủ cũ thôi.

Nắm chặt chiếc vương miện trong tay, pha lê tán sắc lấp lánh, nhưng góc cạnh của nó lại chọc vào lòng bàn tay tôi đau nhói, tự nhiên cảm thấy mọi hứng thú đều tắt ngấm. Bữa tiệc đính hôn cùng Trịnh Sở Diệu đã gần ngay trước mắt, công chúa hoàng tử trong câu chuyện cổ tích sắp đi đến hồi kết, nhưng ngày mộng đẹp trở thành sự thật ấy, đối với tôi, dường như đã mất đi mọi háo hức lẫn mong chờ.

Sau đó là chuỗi cửa hàng bánh mì mẹ cả lén rút vốn công ty, tự ý đầu tư bên ngoài vướng vào lùm xùm an toàn thực phẩm, người phụ trách bị phía cảnh sát ra lệnh tạm giữ, hiện sắp sửa khai ra nguồn số vốn chống lưng.

Tôi khẽ thở dài, thầm buông lời mai mỉa dửng dưng: “Đáng đời.”

“Tinh Thần, hôn ước giữa con và nhà họ Trịnh giờ bắt buộc phải tiến hành.” Giọng mẹ nói chuyện vẫn như đang bàn bạc một vụ mua bán, "Hụt mất món tiền lớn nhường ấy, nếu không kịp thời bù vào, để mấy cổ đông lớn nhà họ Lâm phát hiện ra, nhất định sẽ liên kết với nhau hất cẳng chúng ra khỏi tập đoàn Dolly!”

Tôi lắc lắc ly rượu, qua lớp chất lỏng màu đỏ thắm, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo méo mó, chẳng khác nào cuộc đời thân bất do kỷ của tôi.

Nhấp một ngụm rượu vang, chỉ thấy miệng đắng chát, tôi nói: “Con không muốn đính hôn với Trịnh Sở Diệu!”

“Con không muốn?” Mẹ cả sầm mặt lên tiếng, lớp trang điểm kỹ lưỡng không che giấu nổi những nếp nhăn hằn sâu nơi hốc mắt, “Là vì thằng bé kia?”

Rượu vang sánh khỏi miệng ly, mấy giọt đỏ tươi loang trên khăn trải bàn trắng muốt.

“Cậu ta… tên Giang, Niệm, Vũ, phải không?” Mẹ cả cười khẽ.

Tôi ra sức nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, móng tay từng chút một găm sâu vào lòng bàn tay, vết răng hằn rõ trên môi: “Đừng có động vào cậu ấy! Nếu mẹ còn hy vọng thấy con bước vào lễ đường cùng Trịnh Sở Diệu.”

Tối hôm ấy, tôi lại lén lẻn khỏi biệt thự, lang thang không phương hướng, đến khi tỉnh táo lại mới nhận ra mình đã vô thức đi đến khu chợ đầu mối từng ở hồi bé.

Lúc này đã là đêm khuya thanh vắng, chợ đầu mối trút bỏ sự ồn ào ban ngày, tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đường nghe vang hết sức, tôi khom lưng cởi giày, hai bàn chân được tự do giẫm lên mặt đất, từng luồng hơi lạnh ngấm vào gan bàn chân, xoa dịu bớt cảm giác đau đớn do bị giày trói buộc.

Còn nhớ tôi từng hứa với mẹ: Nhất định không để chúng ta lại sống như trước kia!

Dư vị trộn lẫn từ đủ thứ mùi ô trọc đang ngửi thấy, tất cả đều là quá khứ đau thương, đều đã qua rồi…

Tôi xỏ lại giày cao gót, dù cho giày có không vừa chân, việc tôi phải làm hiện giờ, chính là bước từng bước về phía trước, đi trên con đường cần phải đi.

Một luồng đèn pha mô tô phân khối lớn sáng rực rọi vào mắt, tôi ngây người nhìn về phía ánh đèn, dù trước mắt sáng lóa như ban ngày, cõi lòng vẫn cảm thấy tối tăm u ám, giống như một cánh cửa nào đó bên trong đã bị đóng chặt lại.

“Lâm Tinh Thần!” Người vừa đến xuống xe, do ngược sáng tôi không trông rõ vẻ mặt gã, nhưng giọng nói thì rất quen.

“Là cậu à! Sao cậu lại ở đây? Trong chợ đầu mối cũng có party à?”

Giang Niệm Vũ nhíu mày: “Cậu uống say rồi đấy, đừng có nói lung tung.”

“Tôi say đâu mà say.” Tôi bước lại gần gã, giẫm gót giày nhọn hoắt lên đôi giày thể thao gã đi dưới chân, nghếch cằm lên, “Này, Giang Niệm Vũ, cậu có định đến tiệc đính hôn của tôi và Trịnh Sở Diệu không?”

“Rõ ràng cậu biết người Trịnh Sở Diệu thích là Vu Ương Ương.” Ánh mắt Giang Niệm Vũ bình thản và lãnh đạm, gã hỏi tôi: “Làm vậy, cậu thấy hạnh phúc thật à?”

Tôi nở nụ cười rạng rỡ: “Đương nhiên là hạnh phúc, cho dù Trịnh Sở Diệu từng thích Vu Ương Ương thì có sao? Vu Ương Ương cuối cùng chẳng phải đã biến mất rồi thôi! Thứ tình cảm không vượt qua nổi thử thách sao có thể gọi là tình yêu được. Tôi và Trịnh Sở Diệu tuy là hôn nhân lợi ích, mới đầu không có nền tảng tình cảm, nhưng trải qua một thời gian tiếp xúc, chúng tôi nhận ra đôi bên thật lòng yêu nhau, có thể vượt qua sóng gió, không gì chia tách nổi…”

“Cậu bảo thế này có phải lật đổ hết ráo giả định trong mấy bộ phim truyền hình vặn xoắn kia không? Thông thường hoàng tử cuối cùng phải ở bên cô bé Lọ Lem, không ngờ lần này lại để vị hôn thê gian ác là tôi phản đòn thành công…”

Tôi cười ha hả, nhưng càng nói càng chột dạ, giọng vô thức nhỏ dần, vì nụ cười trên khóe môi Giang Niệm Vũ có nhìn thế nào cũng giống đang giễu cợt, thậm chí còn thấp thoáng vẻ tức giận.

“Cậu liến thoắng nãy giờ, là muốn nói cho tôi nghe, hay đang tự thuyết phục mình thế?”

Tôi ấm ức trừng mắt với hắn: “Đây là sự thật, sao tôi phải tự thuyết phục mình thế?”

“Cậu đã vượt qua thử thách là tôi chưa?”

“Thử thách gì? Tôi không hiểu.”

“Nếu cậu thật lòng yêu Trịnh Sở Diệu, vì sao hôm đó lại không dám nghe hết lời tôi?”

“Người tôi thích là…”

"Đừng có nói ra, tôi không muốn biết!”

Tôi ngẩn ra một lúc, nhớ lại giọng nói nửa thì thầm, nửa mê hoặc hôm đó của Giang Niệm Vũ, ánh mắt thẫn thờ giây lát, mới lầm bầm thành tiếng: “Được, cậu nói đi, tôi nghe.”

“Lâm Tinh Thần, tôi thích cậu.”

Giọng gã rất khẽ, nhưng lại dội mạnh vào tim tôi, làm tôi rùng mình.

Gã lẳng lặng nhìn tôi, cứ nhìn mãi, nhìn mãi đến khi tôi buộc phải đón nhận ánh mắt ấy.

Rõ ràng là Giang Niệm Vũ đang tỏ tình với tôi, vì sao gã điềm nhiên như thế trong khi tôi lại buồn thế này?

Giờ phút này, tôi phải nói gì đây?

Tôi nên nói gì mới phù hợp?

Bình tĩnh, hết sức bình tĩnh, mấy chuyện từ chối tình cảm kiểu này, Lâm Tinh Thần quá chuyên nghiệp rồi.

“Cảm ơn, nhưng tôi không thể thích cậu.” Rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra lời thoại muôn thuở, “Giang Niệm Vũ, cậu nhất định sẽ tìm được người con gái tốt hơn tôi, phù hợp hơn tôi…”

“Tôi thấy cũng phải.” Gã chẳng có vẻ gì lưu luyến, “Cậu quả thực không hợp với tôi tẹo nào.”

Tôi ưỡn thẳng sống lưng, ép mình cũng phải làm ra vẻ dửng dưng: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”

“Ừ!” Gã mau mắn đồng ý, không hề do dự.

Cõi lòng tôi đổ lệ, tên chết tiệt này sao có thể nhận lời thoải mái như thế chứ, cứ như câu “Tôi thích cậu” gã vừa nói chỉ là một trò đùa: ê, tôi thích cậu, cậu không thích tôi hả? Ok cũng chẳng sao, đừng bận tâm, dù gì tôi cũng chỉ tiện miệng nói thôi.

“Để tôi chở cậu về.” Gã giơ tay kéo tôi.

Tôi run run, nói: “Tôi tự biết đi!” rồi sải bước chân, đôi giày cao gót trật quẻ ngoẹo sang một bên.

"Không sao.” Trước ánh mắt càng lúc càng lạnh của gã, tôi cứng đầu gắng gượng thêm hồi lâu, rồi mới bất đắc dĩ lầu bầu, “Trẹo chân rồi…”

Không nhiều lời với tôi nữa, Giang Niệm Vũ quyết đoán bế thốc tôi lên.

“Á…” Tôi giật mình la oai oái, “Mau thả tôi xuống!”

“Đừng có quẫy, lại ngã dập mũi tôi không chịu trách nhiệm đâu!”

Lời uy hϊếp có hiệu quả tức thì, tôi hậm hực vòng tay qua cổ gã, Giang Niệm Vũ định cho tôi ngồi lên yên sau chiếc mô tô phân khối lớn, nhưng tôi lại mặc váy bó sát, không giữ được thăng bằng nên cứ trượt xuống mãi.

Không rõ là cằn nhằn hay than thở, gã nói: “Cậu đúng là… sinh ra để hành tôi mà.”

Về đến nhà, Giang Niệm Vũ đưa tay ra bế tôi, tôi nói mình tự đi được, chân vừa chạm đất đã mềm oặt không đứng nổi, suýt chút nữa ngã quỵ.

Giang Niệm Vũ lại thở dài, bế ngang tôi lên, cả hai vừa quay người đã trông thấy Trịnh Sở Diệu đứng sừng sững trước cổng nhà tôi làm thần giữ cửa.

Thấy tôi nằm trong vòng tay Giang Niệm Vũ, ánh mắt Trịnh Sở Diệu thoáng kinh ngạc, lông mày hơi nhíu lại, hắn trầm ngâm nhìn chằm chằm Giang Niệm Vũ mấy giây.

"Giao cậu ấy cho em là được rồi.” Hắn lạnh lùng nói, giọng điệu lồ lộ vẻ mỉa mai, “Cảm ơn anh Tiểu Vũ đã đưa vị hôn thê của em về.”

“Cậu không cần cảm ơn hộ đâu.” Cánh tay Giang Niệm Vũ đang ôm tôi siết chặt.

Vào đến nhà, ánh đèn trong phòng làm tôi nheo nheo mắt, mãi lúc sau mới quen với ánh sáng, mở mắt ra đã thấy cả phòng đầy người, mẹ cả và bố mẹ Trịnh Sở Diệu đều đang tươi cười rạng rỡ nhìn chúng tôi, biểu cảm hệt như chứng kiến chú rể bế cô dâu vào phòng tân hôn.

Tôi nhanh chóng hiểu ra mục đích các bậc trưởng bối tụ họp tại nhà mình, cũng nhanh chóng phát giác Trịnh Sở Diệu đối xử dịu dàng với mình chẳng qua chỉ là đang đóng kịch, nhân lúc hắn chào hỏi người lớn, tôi thừa cơ véo vào eo hắn, hai cánh tay đang bế tôi hơi trượt xuống, tôi giật mình bấu chặt lấy đôi vai gần nhất, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một nụ cười khıêυ khí©h.

Đúng là ấu trĩ hết sức.

Trịnh Sở Diệu bế tôi vào phòng, đặt tôi xuống giường xong mới như thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay tôi mới biết, thì ra Trịnh Sở Diệu cũng giỏi đóng kịch đấy chứ…” Tôi giễu cợt.

Hắn đột nhiên cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi.

"Đã diễn thì phải diễn cho trọn vai chứ hả?” Hắn đáp trả bằng chính lời tôi từng nói.

Tôi trợn tròn mắt.

Nụ cười chua chát nở trên môi, Trịnh Sở Diệu nhìn tôi đầy da diết: “Cậu nhất định không biết, tôi vốn là một diễn viên rất có đạo đức nghề nghiệp đấy.”

“Đồ hèn! Trịnh Sở Diệu, cậu là đồ hèn!” Tôi căm hận nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn lên: “Cậu không dám cãi lời gia tộc, lại còn kéo tôi chết chung!”

“Chẳng phải cậu cũng thế sao?” Hắn hỏi.

"Tinh Thần, cuối tuần này là sinh nhật mình, mình đã bao trọn hộp đêm Genesis để mở tiệc sinh nhật, cậu nhất định phải đến nhé!” Lôi Gia Na tươi cười mời mọc, “Đến chơi đi mà, mình giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai cao to.” Nói rồi còn nháy mắt dễ thương.

Nếu là bình thường, tôi chẳng đời nào thèm đi, nhưng tôi của hiện tại đang có nhu cầu cấp thiết giải tỏa nỗi muộn phiền sắp sửa vỡ đê, nên bèn gật đầu nhận lời.

Tôi lại tới salon thẩm mỹ tút tát, thấy A Khải vừa làm tóc cho tôi vừa hỏi: “Cô Tinh Thần dạo này ít đến đây thế, chuyện cưa cẩm anh có thuận lợi không?”

Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười.

Váy ngắn cúp ngực đính kim sa bạc gợi cảm, lóng lánh lóa mắt dưới ánh đèn, mắt khói tán đậm, hai tầng lông mi giả, kết hợp cùng son môi đỏ lì, tôi quyến rũ như hồ ly tinh, giẫm trên đôi giày gót nhọn màu đỏ hai mươi phân, thẳng tiến Genesis.

“Công chúa Tinh Thần nổi tiếng lại tới dự tiệc sinh nhật của Lôi Gia Na, chúng ta đúng là được thơm lây quá đi.”

“Tinh Thần, uống rượu một mình cô đơn lắm, bọn mình uống cùng cậu…”

Hết ly này đến ly khác, ngửa cổ dốc cạn rượu trong ly, có lẽ do say nên tôi không cần ép mình cười giả lả nữa, cũng không ngờ đến chuyện mình sắp sửa chết ngạt.

“Tôi đi đây, chúc mừng sinh nhật.” Tôi đem chiếc túi hàng hiệu tặng cho Lôi Gia Na, rồi đứng dậy bỏ đi.

Vừa ra khỏi Genesis chưa được mấy bước, còn chưa thấy chú Ngô đánh xe tới đón, đã nghe đằng sau xôn xao nhốn nháo: “Cảnh sát kiểm tra đột xuất! Không ai được rời khỏi đây, chúng tôi nhận tin báo trong này có người bán ma túy.”

Tôi vô thức khựng bước, đang định quay đầu thì bị một tên đàn ông mặt mày u ám để râu cá trê túm cánh tay níu lại.

“He he, mèo mù vớ được cá rán…” Tên đàn ông trọ trẹ chất giọng đặc trưng, nghe rất quen, nhưng tôi nhất thời không nhớ ra hắn ta là ai.

Một chân làm trụ, chân còn lại tung cú đá chào hỏi đũng quần kẻ nọ bằng chiếc giày cao gót nhọn hoắt, hắn đau đớn gào lên thảm thiết, còn tôi quay ngoắt bỏ chạy, vừa chạy vừa thất thanh kêu cứu, nhưng tên lưu manh kia còn nhanh hơn, thoắt cái đã túm được tóc tôi, kéo giật tôi lại, tôi ngã ra đất, cánh tay mài xuống mặt đường xi măng thô nhám, cơn đau rát dội lên.

Tôi gắng gượng chống người dậy, móc điện thoại ra ấn nút gọi nhanh, không cần nghĩ xem gọi cho ai, điện thoại vừa thông liền hét lớn: “Giang Niệm Vũ! Cứu tôi! Tôi đang ở con ngõ bên cạnh Genesis…”

"Bốp!” Tên đàn ông giáng cho tôi một bạt tai, điện thoại cũng bị đánh văng đi, một bàn tay nồng mùi nhanh như cắt bịt chặt mũi miệng tôi, tôi ra sức giãy giụa, cố gắng giữ mình tỉnh táo, không ngất lịm đi quá nhanh.

Đầu óc dần dần mờ mịt, sức lực thất thoát từng chút một, tôi liều mình hòng vùng khỏi bàn tay tên lưu manh, nhưng không sao giằng thoát, đành mặc hắn ta lôi mình vào ngõ tối.

Ngõ tối…

Là tên còn lại trong đường dây buôn bán ma túy kia!

Giang Niệm Vũ, mau đến cứu tôi…

Trong lúc giàn giụa nước mắt, tôi chỉ nhớ mình dùng toàn bộ tế bào trên cơ thể gào lên gọi gã - Giang Niệm Vũ! Mau đến cứu tôi!

Một bóng người mảnh dẻ xé toang màn đêm xông về phía tên lưu manh, hai người lao vào đánh đấm, loáng thoáng thấy trên tay tên lưu manh lóe lên một ánh dao…

“Cẩn thận!” Tôi nhào về phía trước, định ôm lấy Giang Niệm Vũ, nhưng gã lại đẩy mạnh tôi ra.

Giang Niệm Vũ giơ cánh tay lên chặn nhát dao của tên lưu manh, quay đầu lại nói với tôi: “Chạy mau đi.”

“Không!” Tôi quát trả.

Lại đuổi tôi đi! Tôi cứ không đi đấy! Lâm Tinh Thần cả đời này bám dính lấy cậu!

Nhân lúc hai người họ mải đánh nhau không để ý đến mình, tôi cởi giày cao gót bổ vào tên lưu manh kia, gót giày nhọn hoắt lúc này trở thành vũ khí vô cùng lợi hại, chỉ mấy nhát đã chọc thủng mấy lỗ máu trên người hắn ta, tên lưu manh không ngờ đứa con gái liễu yếu đào tơ như tôi một khi điên lên lại cực kỳ nhanh nhẹn hung hãn, cộng thêm bị Giang Niệm Vũ giữ chân, khi cảnh sát đuổi tới, hắn đã nằm thẳng cẳng trên đất thở thoi thóp.

Tên lưu manh bị giải đi, nguy hiểm vừa tiêu tan, Giang Niệm Vũ lại đột nhiên ngã khuỵu vào tôi, yếu ớt thở gấp như đang phải chịu đựng đau đớn khủng khϊếp.

“Giang Niệm Vũ, cậu không sao chứ?” Tôi giật thót, lay lay gã, gã khẽ rêи ɾỉ, định nhổm người dậy, nhưng lực bất tòng tâm.

Từng giọt nước mắt lăn dài rơi xuống, gã đưa bàn tay lạnh ngắt vuốt ve má tôi, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt, rồi chậm rãi, dịu dàng hôn từ khóe mắt xuống sống mũi, đến khi chuẩn bị hôn lên môi tôi thì quay đầu đi.

Nhếch môi cười tái nhợt, gã gục xuống vai tôi, hơi thở gấp gáp mà yếu ớt.

"Xin lỗi, suýt nữa tôi quên cậu sắp đính hôn…”

Tôi ngẩng đầu nhìn tên con trai trước mặt, dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt quay nghiêng của gã một nửa phơi ngoài sáng một nửa chìm trong tối, cặp mắt từ từ khép lại, nét mặt vô cùng bình thản, tựa hồ ngủ say, không gì có thể đánh thức nổi.

Tôi khẽ huých Giang Niệm Vũ đang nằm đè lên người mình, gã chẳng hề có phản ứng gì, cảm thấy vùng bụng ướt dính, tôi sờ tay xuống dưới… máu, tay tôi toàn máu, không phải máu của tôi mà của Giang Niệm Vũ!

“Giang Niệm Vũ… Giang Niệm Vũ? Cậu đừng có dọa tôi…”

Tôi vòng tay ôm chặt lấy gã, hôn lên đôi môi nhợt nhạt không còn sắc máu, cuối cùng òa lên khóc to.

Mấy tuần sau, hai nhà Lâm - Trịnh bắt tay tổ chức một buổi tiệc long trọng.

Địa điểm vẫn là tầng thượng khách sạn W.

Dương Duy đã nhầm, tiềm lực tài chính của người thừa kế tập đoàn Nhật Diệu không thể chỉ đánh giá bằng mười nghìn bông hoa hồng, chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín bông hồng thả kín hồ bơi lộ thiên, giống như một biển hồng khổng lồ.

Mẹ cả dắt theo tôi chưng diện xinh đẹp, cao ngạo bước vào hội trường, dì Julia nói cả đời chưa từng chứng kiến sự kiện nào lớn như vậy, khăng khăng đòi đến.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Kể ra, dì Julia cũng thật đáng thương, tuy là mẹ ruột của tôi nhưng trước mặt người ngoài lại không thể gọi con xưng mẹ, ngay từ khi tôi bước vào nhà họ Lâm, trở thành con gái của bố và mẹ cả, mẹ đã bị ép từ bỏ tư cách làm mẹ.

Gió mát đêm hè thổi hiu hiu, tiếng nhạc du dương tuôn chảy, chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín bông hồng Damascus tỏa hương thơm ngào ngạt không khí.

Nam nữ bồi bàn mặc lễ phục đuôi tôm màu đen đi lại như con thoi giữa các khách quý ăn vận lộng lẫy, trên quầy bar mặt kính bày đủ các món ăn do bếp trưởng đẳng cấp cao Michelin dày công chế biến, muôn màu muôn vẻ, từ màu sắc đến hương vị đều hoàn mỹ.

Tất cả đều giống hệt năm ngoái.

Chỉ khác ở chủ đề bữa tiệc lần này.

Trước vô vàn ánh đèn flash chớp liên hồi, Trịnh Sở Diệu khoác tay tôi lịch thiệp bước ra.

Trên người mặc bộ váy dạ tiệc Mag & Logan, chất liệu voan mỏng nửa xuyên thấu màu trắng, thêu ren thủ công trang nhã, tôi tự biết mình đẹp đến nín thở.

Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nhật Diệu chống ba toong xuất hiện trên sân khấu, ông cầm micro, trước tiên nói mấy lời mào đầu tạo không khí, đến khi trông thấy hai nhân vật chính bước ra, chủ tịch cười nói: “Cảm ơn sự có mặt của các vị bằng hữu giới kinh doanh, hôm nay nhân cơ hội mọi người cùng tề tựu tại đây, tôi muốn thông báo về chuyện đính hôn giữa Sở Diệu, cháu đích tôn nhà họ Trịnh với Tinh Thần, thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm tập đoàn Dolly!”

Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay, hồi lâu không ngớt.

Trịnh Sở Diệu cầm trong tay cành hồng còn chúm nụ chế tác bằng bạc ròng, trên nụ hoa chớm nở là một cặp nhẫn vàng, tôi đeo chiếc nhẫn vào tay trái hắn, hắn cầm tay tôi lên, chuẩn bị xỏ nhẫn vào tay phải tôi…

“Đợi đã.” Tôi nói to, rụt tay lại.

Tôi bước đến trước mặt ngài chủ tịch cầm lấy micro, không quên duyên dáng vén tóc sang bên, mỉm cười lên tiếng: “Tôi không muốn đính hôn nữa.”

Đám đông được phen thảng thốt.

“Lâm Tinh Thần, ý cậu là sao?” Ngay đến Trịnh Sở Diệu cũng ngỡ ngàng.

"Có ba nguyên nhân.” Nụ cười của tôi vẫn không kém phần tươi tắn, độ cong khóe miệng đã được luyện đi luyện lại mấy trăm lần.

“Nguyên nhân thứ nhất, cậu không yêu tôi. Nguyên nhân thứ hai, tôi không yêu cậu.”

“Nguyên nhân thứ ba,” tôi uyển chuyển cất bước, đi đến nắm tay dì Julia đứng dưới sân khấu, “Người mẹ mang nặng đẻ đau tôi không phải bà Trần Minh Lệ, tổng giám đốc tập đoàn Dolly, mà là người này, bà ấy từng có quan hệ tình cảm với vị tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Dolly, cũng chính là bố tôi, nói cách khác bà ấy chính là ‘vợ bé’ mà mọi người hay nói, không tiền không quyền không gia thế không học vấn”. Tôi đưa mắt nhìn quanh một vòng, chiêm ngưỡng biểu cảm biến đổi khôn lường trên mặt từng người trong bữa tiệc.

Mặt mẹ cả hết tái xanh đến tối sầm rồi lại chuyển sang trắng bệch, cho thấy nội tâm đang diễn biến hết sức phức tạp.

Mẹ ruột tôi lại liên tiếp xua tay, vẻ mặt lúng túng xấu hổ.

“Vợ bé chưa được cưới hỏi đã mang thai sinh ra rồi, đúng vậy, tôi chính là đứa con được người ta gọi là ‘ngoài giá thú’!” Tôi ngạo nghễ hếch cằm, rất có khí khái nhìn đời bằng nửa con mắt, “Tôi nghĩ, ba nguyên nhân này chắc hẳn đã đủ rồi chứ.”

Danh gia vọng tộc giàu có như nhà họ Trịnh, biết được thân thế thực sự của tôi, tuyệt đối không đời nào cho phép tôi bước chân vào nhà họ.

Chiêu này lợi hại không nào! Có điều cái giá phải trả, chính là tay trắng!

Trịnh Sở Diệu kinh ngạc nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ngài chủ tịch đứng trên sân khấu run rẩy cất tiếng: “Cháu, cháu…” hồi lâu không nói được lời nào, tiếp đó ngất xỉu ngã đánh rầm một tiếng, nhân viên y tế được huấn luyện nghiêm chỉnh tức tốc lao đến, khiêng ông lên xe cứu thương.

Ôi trời, ngài chủ tịch đừng sao nhé, bằng không tôi thật có lỗi quá.

Tôi bước tới bên mẹ cả đang hóa đá, vỗ vai bà ấy, nói khẽ: “Nể tình mẹ là ‘vợ của người bố đã qua đời’ của con, nếu mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, con sẽ đón mẹ về phụng dưỡng.”

“Cô Lâm, cô có muốn xin lỗi nhà họ Trịnh về việc hủy hôn này không? Sau khi hủy hôn, tâm trạng cô thế nào? Đời sống sinh hoạt có gặp phải ảnh hưởng gì không?” Phóng viên mục xã hội hỏi.

“Việc hủy hôn liệu có ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác làm ăn giữa hai nhà không? Giá cổ phiếu Dolly liệu có do đó mà thiệt hại nghiêm trọng không? Tổng công ty có khả năng đưa ra phương án giải quyết hữu hiệu chứ?” Phóng viên mục tài chính hỏi.

“Có phải cô Tinh Thần đã có người khác không? Là bạn học cùng trường ư? Gặp gỡ thế nào? Quen biết từ đâu?” Phóng viên mục giải trí hỏi.

Tôi quay đầu lại, nở nụ cười yêu kiều: “Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là đệ nhất thiên kim tiểu thư Lâm Tinh Thần nữa, về chuyện công việc, tôi tin rằng tập đoàn Dolly sẽ sớm có tuyên bố chính thức, còn về chuyện cá nhân, tôi xin phép được giữ riêng cho mình, cảm ơn mọi người.”

Ai mà chẳng bước từng bước đi đến ngày hôm nay?

Ai mà chẳng tin rằng lựa chọn của mình là đúng?

Đến cuối con đường bao nhiêu người thực sự có được hạnh phúc, không hề hối hận với lựa chọn của mình?

Tôi chỉ biết, có một thứ tình cảm đã nâng đỡ tôi, giúp tôi trở nên dũng cảm can đảm, khiến tôi cam tâm tình nguyện vứt bỏ mọi thứ, chạy đến nơi có người ấy.

Đó là người đời này kiếp này giây phút này, tôi không muỗn để lỡ mất.

Gã tuy không phải hoàng tử, nhưng lại chịu xem tôi như công chúa.
« Chương TrướcChương Tiếp »