Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Chữa Rồi

Chương 45: Ngoài ý muốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làm nơi hội họp cao cấp, trong phòng cơ bản đều sẽ có toilet, Lăng Hi bởi phát bệnh mà đuổi theo ra ngoài gϊếŧ người, không có biện pháp mới có thể đi tới nơi này. Về phần Đặng Văn Hồng, hắn phỏng đoán hoặc là thuận tiện đi ra hít thông khí, hoặc chính là toilet đã có người chiếm dụng.

Bất quá toilet công cộng ở đây không chỉ có một phòng này, tỷ lệ bọn họ có thể gặp nhau đã rất nhỏ, hiện tại lại thêm một Lục Trầm......

Là duyên phận hay là nghiệt duyên? Hoặc là này hai người này đã hẹn trước, Lục Trầm thấy Đặng Văn Hồng rời đi, cho nên đuổi theo?

Trong lòng Lăng Hi lóe qua mấy vấn đề, lại nghĩ đến Đặng Văn Hồng đến nay vẫn là một nhân vật nhỏ như không tồn tại, Lục Trầm hẳn là sẽ không để ở trong lòng mới đúng. Hắn liếc nhìn Lục Trầm, phát hiện biểu tình của người này có hơi vi diệu, tuy rằng cơ hồ có thể xem như không có, nhưng xác thực tồn tại.

Đặng Văn Hồng liền bình tĩnh đáp lại tầm mắt người nào đó, hào phóng lễ phép mà chào hỏi "Lục tổng"

Lục Trầm tùy ý hỏi "Nghe nói ngươi ký hợp đồng với Tinh Vũ?"

"Phải"

Lục Trầm gật đầu, nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên cạnh, lướt qua bọn họ đi vào. Đặng Văn Hồng không để ý, tiếp tục cùng Lăng Hi đi ra phía ngoài.

Lăng Hi hỏi, "Các ngươi không phải hẹn cùng nhau?"

"Không phải, mấy ngày này quay phim thật sự thuận lợi, đường ca ngươi mang theo vài người chúng ta đến chơi, khẳng định sẽ không gọi Lục Trầm, hắn hẳn là cùng người khác tới"

"Vậy thì thật trùng hợp"

Đặng Văn Hồng ừ một tiếng, cười tủm tỉm nói, "Ta cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta có hơi kỳ quái, dù sao hiện tại Cố Huyên đã tỉnh, vừa vặn nhờ hắn tìm người hỏi một chút khối thân thể này đến cùng là như thế nào, tài nguyên của ta có hạn, nhân duyên tựa hồ cũng không tốt, đến nay cũng không tra được......"

Lời hắn còn chưa dứt, chỉ nghe bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ, rõ ràng mang theo kinh ngạc "Tiểu Hồng?"

Hai người nhìn qua, thấy bên phải đang đi tới vài vị tuấn nam mỹ nữ, người người trang điểm ngăn nắp xinh đẹp, tương đối hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Người hỏi là một cô gái trong đó, vừa nói vừa tiến đến gần "Thật sự là ngươi, tại sao ngươi lại ở nơi này?"

Đặng Văn Hồng nói "Cùng vài người bạn đến chơi đùa."

"Phải không" Có một thanh niên khác gia nhập đối thoại, trêu ghẹo nói "Tiểu tử ngươi a, mấy tháng không gặp thế nhưng đã giao lưu bạn bè mới rồi, là Tinh Vũ sao? Ta quả là nghe người khác nói ngươi vào Tinh Vũ, à đúng rồi, chúng ta với Lục tổng cùng nhau đến, hắn có thấy ngươi không? Chưa nói cái gì à?"

Đặng Văn Hồng thấy vẻ mặt hắn nhìn không được thân thiện cho lắm, đánh giá hắn hẳn là không thích nguyên chủ, cười nói "Không có, Lục tổng bận rộn như vậy, phỏng chừng sớm đã quên mất ta rồi."

"Ồ, vậy là tốt rồi" Thanh niên nhẹ nhàng thở ra, đánh giá hắn "Có cảm giác ngươi trở nên sáng sủa hơn"

"Người thì ai cũng sẽ thay đổi" Đặng Văn Hồng nói xong nhìn về phía người khác, hiển nhiên đối với những người còn lại không có hứng thú, hoặc là bởi vì họ hoàn toàn không biết hắn, chỉ nhìn một cái liền lướt qua trước mặt bọn họ.

Thanh niên thấy thế không muốn lãng phí thời gian trên người Đặng Văn Hồng, bỏ lại một câu "Hôm nay ta còn có chút việc, hôm sau lại trò chuyện" liền theo đám kia rời đi. Cô gái mở miệng trước đó thì không có động, trào phúng cười "Ngươi không cần để ý đến hắn."

Đặng Văn Hồng nhìn về phía cô.

Cô gái hỏi "Ngươi mất trí nhớ sao? Thay đổi rất nhiều, còn nhớ rõ ta không?"

Đặng Văn Hồng nhướng mày, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn xuất viện đến này có người hỏi thăm chuyện của nguyên thân, xem ra hẳn là thông qua con đường nào đó biết chuyện của nguyên thân, là bạn của nguyên thân.

"Xin lỗi, không nhớ rõ"

"Không sao, có một số việc không bằng quên đi" Tầm mắt nữ nhân thay đổi "Còn chưa hỏi ngươi, đứa nhỏ này là ai? Nhìn rất đáng yêu, tại sao lại đến loại địa phương này?"

Lăng Hi thấy nàng muốn sờ mặt mình, lui về phía sau hai bước né tránh, tiếp lại thấy cách đó không xa Lôi Nham cùng vị lão sư kia đang muốn lại đây, dứt khoát chủ động lên nghênh đón, ôn hòa nói "Lúc nãy chê cười rồi"

Lão sư hiếu kỳ hỏi "Ngươi có cừu oán với bọn họ?"

"Không có"

"Vậy thì là vì cái gì?"

Lăng Hi ngữ khí nửa điểm cũng không đổi "Chê cười rồi"

Lão sư cười đến có chút khó coi "Hả?"

Lăng Hi cùng hắn đối diện, đầy mặt thiên chân. Lão sư đương nhiên hiểu rõ liên tục hai câu "Chê cười" ý tứ chính là không muốn nói chuyện nhiều, nhưng lại ở trên người một đứa nhỏ như vậy thì liền có chút hiếm lạ, không khỏi liên hệ một chút mục đích Lôi Nham dẫn hắn đến, cười sờ sờ đầu của hắn.

Lôi Nham đánh giá tiểu hài tử vài lần, cầm ipad gõ chữ: Trở về?

"Các ngươi đi trước" Lăng Hi nói "Ta gặp được một người bạn, cùng hắn trò chuyện hai câu lại về phòng"

Lôi Nham tôn trọng ý của hắn, gật gật đầu.

Lăng Hi nhìn theo bọn họ rời đi, một lần nữa về bên cạnh Đặng Văn Hồng.

Đặng Văn Hồng có lẽ không muốn lại đυ.ng phải Lục Trầm, đã cùng cô gái đi ra mấy mét, hơn nữa không biết dùng biện pháp gì mà thành công thuyết phục cô gái, sắp lộ ra ân oán của nguyên thân với Lục Trầm.

Cô gái lộ vẻ lo lắng "Nói thật ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu, thật sự là một chút cũng không nhớ nổi?"

Đặng Văn Hồng khuyên khuyên "Đúng vậy, ta chỉ biết trong giới đều truyền ta đắc tội Lục tổng, cụ thể không rõ ràng, ngươi không cần gạt ta, ta coi như là nghe cố sự, miễn cho về sau có gặp xui xẻo cũng không phải là không rõ nguyên nhân"

Cô gái do dự hai giây, thở dài nói "Người vừa nói chuyện với ngươi là Tiểu Văn, ngươi, ta, hắn, A Lạc đều là người mới vào nghề, ban đầu đều là được thông cáo cùng nhau xuất hiện......"

Cố sự thực ra cũng là khuôn cũ, Đặng Văn Hồng tính cách yếu đuối dễ bị khi dễ, có hai lần được A Lạc ôn nhu giúp đỡ một phen, sau đó yêu phải người này.

Nhưng bọn hắn vẫn không nóng không lạnh, A Lạc liền trăm phương nghìn kế tìm quan hệ, muốn trèo lên giường Lục tổng, Tiểu Văn và cô sau đó đã có chút khởi sắc, Tiểu Văn không hi vọng A Lạc vượt qua mình bèn đem mọi chuyện nói cho Đặng Văn Hồng, thêm mắm thêm muối nói A Lạc lòng tràn đầy tuyệt vọng, thân bất do kỷ.

"Tuy rằng chuyện sau đó chúng ta giằng co, Tiểu Văn giả vờ oan uổng nói là từ nơi khác nghe tới mới có lệch lạc, nhưng ta cảm thấy hắn chính là cố ý lừa ngươi" cô gái phẫn hận nói "Cho nên ngươi về sau cách hắn xa một chút"

Đặng Văn Hồng ừm một tiếng "Sau đó?"

Cô gái lại thở dài, "Ngươi sau đó uống một bình rượu, xách áo chạy đi tìm Lục tổng."

Đặng Văn Hồng "......"

Lăng Hi "......"

Đặng Văn Hồng phản ứng một giây, "Ta đi đánh hắn sao?"

"Không phải" cô gái rối rắm một chút nói "Ngươi chạy đến trước mặt Lục tổng chủ động đem quần áo cởi hết, nói với hắn muốn dùng quy tắc ngầm thì tìm ngươi đi"

Đặng Văn Hồng "......"

Lăng Hi "......"

Đặng Văn Hồng nhanh chóng hồi thần "Hắn thật sự làm à?"

"Nếu như có thì tốt rồi, tuy rằng bát quái về Lục tổng nhiều, nhưng ta nghe tiền bối nói hắn mấy năm nay thật không nhìn ra Lục tổng cùng bất kỳ ngôi sao nào có cái loại quan hệ ái muội này, nếu có thể quy tắc ngầm ngươi, ngươi nhất định sẽ nổi"

Đặng Văn Hồng đối với tên Lục Trầm này không có hứng thú, mà là hỏi "Sau đó hắn ném ta ra ngoài?"

"Ừ, theo ngươi lúc đó nói ngươi uống say, đầu tiên mắng Lục tổng là cầm thú, sau đó nói A Lạc ưu tú bao nhiêu, hắn không thấy được là do mắt hắn mù, nói thật A Lạc khi đó còn chưa tìm được cơ hội, Lục tổng ngay cả người ngươi nói là ai cũng không biết, lại sau đó ngươi kêu Lục tổng áp dụng quy tắc ngầm với ngươi, Lục tổng muốn đuổi ngươi ra ngoài, ngươi lại không chịu, nhưng ngươi uống rượu có hơi nhiều nên ngã sấp xuống, vừa vặn nắm được quần áo của Lục tổng".

Cô gái gian nan nói "Rồi...... rồi lột đến cả qυầи ɭóŧ của hắn, sau đó ngươi đại khái liền hôn mê."

Đặng Văn Hồng ".................."

Lăng Hi ".................."

Chuyện này nhất định là lịch sử đen tối, Đặng Văn Hồng có chút mất bình tĩnh, trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng thở ra một hơi để mình bình tĩnh lại "Chuyện này có ai biết?"

"Chỉ có ngươi, ta và Lục tổng, à, có lẽ còn có trợ lý hoặc bảo tiêu của Lục tổng, bởi vì lúc trước ngươi là được mặc chỉnh tề nâng ra" nữ nhân cam đoan nói "Ta sẽ không nói với bên ngoài, lời đồn đãi bên ngoài hẳn là chuyện do Tiểu Văn kể, nhưng hắn không biết rõ đã xảy ra chuyệngì, chỉ có thể phỏng đoán rằng ngươi đắc tội Lục tổng."

Đặng Văn Hồng hơi chút yên tâm "Vậy người tên A Lạc đâu?"

"Giống ngươi đều bị Lục tổng đóng băng, hết hợp đồng liền về nhà, sau này ngươi luẩn quẩn trong lòng tự sát, ta phải đi bên ngoài quay phim, nghe nói tính mạng ngươi không nguy hiểm liền đi, sau đó liên hệ bệnh viện mới biết được ngươi mất trí nhớ"

Cô gái dừng một chút "Ta cảm giác vận khí của ngươi không tê, Lục tổng phỏng chừng chưa thấy qua người ngốc như vậy, cho nên không ra tay phạt ngươi, hiện tại ngươi ký hợp đồng với Tinh Vũ, về sau ngàn vạn lần đừng lại phạm lỗi gì ngớ ngẩn nữa, không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy"

Đặng Văn Hồng cười nói "Ta sẽ, cảm ơn."

Lăng Hi nhớ tới biểu tình vi diệu vừa rồi của Lục Trầm, thầm nghĩ trong lòng hắn hẳn là nghĩ đến tột cùng một người ngốc như vậy thế nhưng là sao có thể ký với Tinh Vũ, vẫn là mình xui nên mới gặp tên ngốc này?

Đặng Văn Hồng cùng người này hàn huyên vài câu, nhìn theo nàng đi xa, xem một chút ý kiến của đứa nhỏ "Có dự định gì?"

"Đi tìm mấy người hồi nãy" Lăng Hi mỉm cười "May mắn gặp cô ta, nếu không mà nhờ Cố Huyên giúp ngươi tra, thật sự để hắn điều tra ra ngươi sẽ bị cười nhạo đến chết."

Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm "Vận khí của ta luôn không tệ"

Lăng Hi ôn hòa nhắc nhở "Nhưng Cố Huyên thực rất quan tâm bạn mình, nếu như hắn không chịu nổi hiếu kỳ chính mình chủ động đi thăm dò, đặc biệt bên cạnh còn có một Thạch An Yến thầm mến hắn, Thạch An Yến chỉ cần mời Lục Trầm đi uống rượu, tin tức gì cũng có hết"

Đặng Văn Hồng "......"

"Ta vừa nhìn thấy Lục Trầm đã đi rồi, nếu đêm nay ngươi còn có thể gặp hắn, có lẽ có thể cùng hắn nói chuyện" Lăng Hi phất phất tay, xoay người rời đi.

Thẩm Huyền giờ phút này đang gọi điện thoại cho đại ca, hắn vốn nghĩ rằng tiểu hài tử hẳn là sớm sẽ về nhà, ai biết đến hiện tại vẫn như cũ không thấy bóng người, khó chịu hỏi "Hắn còn chưa trở về, đến cùng là đi đâu hả?"

"Đây là lần thứ ba ngươi gọi điện thoại cho ta trong mười phút."

"Đúng, ta cũng đã gọi ba cuộc, ngươi vì cái gì lại không đi hỏi Lôi Nham một chút?"

Thẩm đại thiếu ngữ khí ôn nhu "Bởi vì ta muốn biết đến cùng ngươi sẽ gọi mấy cuộc"

Thẩm Huyền "......"

Thẩm Huyền treo điện thoại.

Thẩm đại thiếu cảm thấy có chút thỏa mãn nhỏ, cười đến đặc biệt dễ nhìn, rốt cuộc nhấn số điện thoại Lôi Nham, hỏi thăm xong địa chỉ liền gửi cho đệ đệ. Thẩm Huyền lúc này mới nguôi giận, không nói hai lời thẳng đến nơi gặp mặt.

Lăng Hi đã trở lại phòng, dưới sự giới thiệu của Lôi Nham cùng lão sư hàn huyên, nguyên bản không khí đang tốt, cửa phòng lại bỗng nhiên bị mở ra, quản lý mang theo mỹ nhân đi đến, nói muốn giải thích.

Quản lý nghe nói vừa rồi có người nào đó phát cáu, càng biết gian này là Lôi Nham đặt, đương nhiên không dám đắc tội, thầm nghĩ vô luận có sai hay không sai bọn họ đều phải nhận, liền vội đến, hơn nữa vì thuận lợi vượt qua, hắn còn cố ý chọn hai người đẹp, hi vọng có thể khiến Lôi Nham mềm lòng.

Mà Lôi Nham nếu bỏ qua, đứa nhỏ liền không đáng lo.

Đương nhiên, viện cớ cũng viện đến hoàn hảo, cung kính nói hai người này là tiền bối, không giáo dục tốt hậu bối nên cùng nhau đến đây giải thích, hơn nữa bởi vì đi "gấp gáp" hiển nhiên quần áo cũng chưa kịp thay.

Bởi vậy mắt vừa nhìn qua, tràn đầy là da thịt trắng nõn.

Lăng Hi "......"

- _-#

[#‵′]

[╰_╯]#

[╯‵□′]╯︵┻━┻

"Móa nó!" Lăng Hi lại nổi giận, thuận tay chộp lấy ipad của Lôi Nham đập qua "Toàn bộ đều đi chết hết cho lão tử-!"

Lôi Nham "......"

Lão sư "......"

Lăng Hi đem trái cây mới được bưng lên bàn đều ném qua, ngao ngao kêu xông qua muốn gϊếŧ người, kết quả lại đạp trúng dưa hấu, dưới chân trượt một cái, ngã xuống đất.

Lôi Nham "......"

Lão sư "......"

Thẩm Huyền đuổi tới nơi gặp mặt khi cuộc đại chiến đã kết thúc, người nào đó cũng bị đưa đến bệnh viện, hắn nghe tên bệnh viện Thần Ái, nhất thời nhíu mày, vội vàng đuổi qua "Sao lại thế này?"

Lôi Nham liếc hắn một cái, cầm khăn lau sạch sẽ ipad đem sự tình tự thuật một lần, nói cho hắn chỉ là ngã xuống đất liền hôn mê. Thẩm Huyền bao nhiêu không biết nói gì, lo lắng nhìn nhìn đứa nhỏ, thấy hắn vừa vặn mở mắt, liền lập tức kề sát vào "Ngươi thế nào rồi?"

Đúa nhỏ nháy mắt mấy cái, thần sắc mờ mịt, thanh âm mềm mại "Ngươi...... Các ngươi là ai?"

Thẩm Huyền "......"

Tâm Thẩm Huyền bất chợt trầm xuống.

Edit: Cin bận đi cầu mưa hôm Valentine nêm vẫn chưa beta xong:))) trễ nhất là mai tụi mình sẽ up 5 chương của tháng này
« Chương TrướcChương Tiếp »