Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 99: Đông chí

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Lâm cũng không muốn giấu giếm nữa, im lặng trong chốc lát rồi kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho Tô Nghiêu, kể cả việc Cố Phù Phong bó tay đối với Say Hồng Trần, kể cả Tục Mệnh hoàn, kể cả việc Cố Nam Sơn đã từng chắc chắn chỉ có cách chiến thắng ảo giác mới có thể giải hết được độc của Say Hồng Trần.

Tô Nghiêu khẽ nhắm mắt.

Hóa ra đều giống nhau. Bất kể là kiếp trước nàng khăng khăng làm theo ý mình, van xin Từ Thận Ngôn đưa nàng rời đi, hay là kiếp này nàng thẳng thắn nói chuyện cùng Diệp Lâm rồi cùng nhau đi thật xa để tìm thuốc giải, thế nhưng, kết quả đều giống nhau.

Nàng không có cái phúc khí đó, nàng xuyên không một kiếp, rồi lại trùng sinh một kiếp, gặp gỡ cùng một Diệp Lâm, nhưng thật đáng tiếc, nàng không có phúc khí cùng hắn bên nhau trọn đời. Đều nói lời hứa của Đế vương là không thể tin, cho dù có là Vũ Đế năm đó xây kim phòng để giấu A Kiều, chẳng phải cuối cùng vẫn thay lòng đổi dạ sao? (*) Nhưng Tô Nghiêu không có cơ hội nghiệm chứng lời hứa của Diệp Lâm, thậm chí ông trời cho nàng hẳn hai cơ hội nhưng lại không cho nàng được sống trọn đời.

(*)Hán Vũ Đế Lưu Triệt và Hiếu Vũ Trần Hoàng hậu – Trần A Kiều. Tình cảm của hai người này trở thành một giai thoại rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Ban đầu khi mới đăng cơ, Vũ Đế xây một toàn nhà cho Hoàng hậu, được gọi là Kim ốc tàng Kiều. Nhưng sau này khi tình cảm phai nhạt thì Hoàng hậu cũng bị phế, nhốt vào lãnh cung, ngay cả lúc lâm chung cũng không được thấy mặt Vũ Đế lần cuối.

Tất cả lời nói tựa như đã trở thành thừa thãi, Tô Nghiêu cảm thấy lúc này nói cái gì ra cũng cực kỳ vô dụng, chỉ xoay người lại hôn lên má người kia, tự nhiên ham muốn trong lòng cũng dâng trào như dòng nước xoáy.

Tuy Tô Nghiêu cũng được tính là dạng người mạnh dạn, nhưng thật ra lại không có những đòi hỏi quá lớn đối với tình yêu, hoặc do hắn ham muốn nàng nên tìm đến nàng quá thường xuyên. Tóm lại trừ lần say rượu mà Tô Nghiêu điên cuồng chủ động thì trong ngày thường, mỗi lần ân ái đều là Tô Nghiêu bị động đón nhận, chưa từng giống như hôm nay chủ động khıêυ khí©h hắn như vậy. Đương nhiên Diệp Lâm không nhịn được sự ngọt ngào của Tô Nghiêu, chỉ một cái hôn đơn giản cũng đủ để làm cho hắn si mê ngây dại, trong khoảnh khắc trở mình đè nàng xuống, nhắm mắt lại say mê hôn nàng.

Bất ngờ nàng đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn, Diệp Lâm chợt cứng đờ, mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như đáy vực là một ánh mắt trong suốt thấy tận đáy, không khỏi cảm thấy ánh mắt nàng dịu dàng long lanh như sóng nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang động tình của hắn không chớp mắt, nhưng lại hơi ngượng ngùng bối rối. Diệp Lâm thừa biết thần sắc trên mặt mình lúc này nhất định không có chút lý trí nào mà là mê muội cùng điên cuồng, Tô Nghiêu cứ nhìn hắn không chớp mắt làm cho hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

“A Nghiêu…”

“Không có gì,” khẽ nâng người hôn lên khóe miệng người kia, Tô Nghiêu mỉm cười giải thích, “Chỉ là ta muốn khắc sâu vào tim hình ảnh của chàng.”

Để cho khi chìm đắm thật lâu trong cõi mộng, hoặc sau này có lạc trong cõi chết dài đằng đẵng, lúc nào nàng cũng có thể nhớ lại gương mặt này. Một người như vậy, đã từng cho nàng một tình yêu mà đời đời kiếp kiếp nàng cũng không thể nào quên.

Tô Nghiêu không muốn cái gì mà chuyển thế luân hồi, nàng chỉ cần hiện tại. Uống nước vong tình trên cầu Nại Hà để quên đi quá khứ quả thật rất đau khổ, nàng chỉ cần đời này tiêu sái sảng khoái.

Sau một hồi phóng túng vô cùng nhuần nhuyễn mà không hề bị kiềm chế, Tô Nghiêu đã không còn để ý đến thời gian trôi qua, chỉ có thể thấy người trước mắt thấm đẫm mồ hôi cùng chút nước mắt vương trên khuôn mặt anh tuấn. Đây là một vị Đế vương lạnh lùng nhất thiên hạ, thuở nhỏ đã phải một thân một mình ở trong Đông cung bị lạnh nhạt mà trưởng thành, cho dù hết lần này đến lần khác bị tổn thương nhưng vẫn cắn răng chịu đựng để cho bản thân mình càng cường đại hơn, cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng ngay cả vị Đế vương đó cũng vì nàng mà rơi lệ.

Đến lúc một lần nữa để ý đến thời gian thì mặt trời đã nhô lên ở phía chân trời. Tô Nghiêu không nhúc nhích vùi trong ngực người kia, cảm nhận được dòng nước mắt nhẹ lăn dài trên má, chảy xuống cằm rồi cuối cùng biến mất trong đám chăn màn lộn xộn ở trên giường. Trong phòng cực kỳ yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của hai người.

Đột nhiên trong phòng vang lên giọng nói bình thản như nước của Tô Nghiêu, “A Lâm, sau khi ta chết chàng nhất định không được xao lãng chuyện triều chính, tốt nhất là phải sống thật tốt, làm một Hoàng đế tốt ghi danh trong sử sách. Có như vậy thì hậu nhân mới có thể biết đến ta.”

Diệp Lâm mở mắt nhưng không lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy người trong ngực mình rồi cúi đầu hôn một cái lêи đỉиɦ đầu nàng. Người này luôn là nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng chưa bao giờ quan tâm đến nhận định của hậu nhân, chẳng qua là vì hắn không gây ra hành động gì điên cuồng thôi. Nhưng hắn hiểu nàng như vậy, mấy câu nói dối đơn giản như vậy hắn liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấu.

Tô Nghiêu thấy hắn không trả lời cho rằng hắn âm thầm ưng thuận, nên lại cằn nhằn lải nhải tiếp lời, “Chàng cứ cưới một cô nương tốt, lập nàng ta làm Hoàng hậu, sinh thật nhiều con cháu tiếp nối hương hỏa, cũng có thể yêu nàng… Chàng yên tâm ta sẽ không giận chàng, nếu như ta không còn tồn tại, có thể sẽ có một cô nương khác tốt hơn thay thế ta ở bên cạnh chàng… Vậy cũng không sao…”

Nói đến đây, Tô Nghiêu chợt dừng lại một chút, cắn cắn môi rồi lại buồn bực hờn dỗi mà bổ sung: “Nhưng mà ta không cho phép chàng quên ta, chàng nhất định phải ghi nhớ ta, đến khi nào chàng chết cũng phải chôn cùng một huyệt với ta, chỉ là chôn chung thôi. Còn tân Hoàng hậu đó sẽ cho xây một lăng mộ lớn hơn đẹp hơn để bù đắp lại cho nàng ta, còn ta chỉ muốn chàng thôi.”

“Đủ rồi, A Nghiêu!” Người kia đau lòng ôm chặt lấy nàng, trong giọng nói còn thấm đẫm bi thương chưa kịp che giấu, “Đừng nói những lời xui xẻo kia nữa, nàng sẽ không chết, sẽ không…”

Tô Nghiêu giờ tay lên che miệng Diệp Lâm, giọng nói hoàn toàn bình tĩnh, “A Lâm, con người ai cũng đều phải chết…”

“Ta không cho phép!” Người kia không thèm nói đạo lý giống hệt một đứa trẻ, dùng một cái hôn mãnh liệt chặn lại những câu nàng định nói tiếp, lầm bầm lặp lại: “Ta không cho phép!”

Đáy lòng Tô Nghiêu thở dài một cái, cũng không nói gì thêm, chỉ thầm thấy đáng tiếc. Nàng nhớ lại một buổi tối ở kiếp trước, lúc phát hiện ra mình đã mang thai Diệp Dục, tuy là lo lắng thân thể của mình không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa bé kia, nhưng năm lần bảy lượt vẫn không nhẫn tâm kết thúc tánh mạng đứa bé đó, cuối cùng vẫn sinh nó ra. Kiếp trước có lẽ trong tiềm thức nàng vẫn còn hy vọng Diệp Lâm không thực sự quên đi mình… Nếu như có một đứa bé… Đến khi ngàn vạn phồn hoa trôi qua, có lẽ hắn vẫn còn có thể nhớ tới đã từng có một cô nương như vậy yêu hắn, cũng được hắn yêu thương say đắm như vậy.

Kiếp này tuy rằng ban đầu nàng không nhớ lại chuyện quá khứ, lại trôi qua cực kỳ sảng khoái, cũng không hề tiếc nuối cái gì, chỉ là cuối cùng nàng vẫn không thể để lại cho hắn một đứa con.

Theo lời của Diệp Lâm, kiếp trước là Diệp Dục thừa kế ngôi vị thống nhất đất nước. Nhưng kiếp này bọn họ thay đổi lịch sử, không biết như vậy có ảnh hưởng đến vận mệnh của Đại Nhạn hay không.

Tô Nghiêu biết dù có là triều đại nào thì cũng không thể thiên thu vạn kiếp, ngay cả Tần hoàng, Hán Vũ tài trí mưu lược kiệt xuất cũng không giữ được một vương triều mấy trăm năm hưng thịnh. Nàng không phải là quá tham lam, chẳng qua không đành lòng vì mình mà tương lai bị thay đổi.

“A Nghiêu, nàng có muốn đi Liễm Diễm sơn hay không?” Giọng nói khàn khàn hơi pha chút lo lắng vang lên trên đỉnh đầu, trong mắt Tô Nghiêu thoáng hiện lên vẻ đau xót. Khi đó hắn đồng ý với nàng, nhưng nàng nghe vào tai trái lại ra tai phải, chưa từng thực sự để ở trong lòng, cũng không quá đáng bắt hắn phải từ bỏ vạn dặm giang sơn để cùng nàng đi lang bạt khắp trời đất. Nhưng hắn lại nhớ toàn bộ, hắn còn muốn tự mình thực hiện hết tất cả lời hứa lớn nhỏ mà hắn hứa với nàng.

Đúng là đồ ngốc.

Cơ chế quyền lực của Nhạn triều rất tập trung, việc lớn việc nhỏ đều phải để đích thân Hoàng đế xem qua, Diệp Lâm thường xuyên phải bận rộn đến tận đêm khuya mới có thể trở về Phượng Ngô điện nghỉ ngơi một chút. Nhưng người này lại thật sự nói bỏ là bỏ, gióng trống khua chiêng mà dẫn nàng đi du ngoạn Giang Nam tìm thuốc giải.

Tô Nghiêu lắc đầu một cái, giọt lệ trong suốt theo thái dương chảy vào mái tóc đen nhánh nhưng giọng nói vẫn ổn định, không nghe ra chút nghẹn ngào nào, “Chúng ta quay về Trường Ninh đi... Ta muốn ngắm tuyết rơi ở Trường Ninh.”

Người kia chỉ im lặng trong chốc lát rồi cất giọng trầm trầm, “Được, chúng ta quay về Trường Ninh.”

Ngắm tuyết rơi.

Rất nhanh sau đó mấy người liền từ Cố phủ lên đường đi về hướng Bình Khê, cứ lặng lẽ ra khỏi biên giới như lúc đến đây. Cố Phù Phong cũng vẫn như cũ phái người hộ tống bọn họ để tránh phiền toái khi đi qua các trạm kiểm soát. Trước khi đi Ngọc Lam cũng đến nơi ở của Tô Nghiêu tìm nàng nói chuyện rất lâu, nhưng không ai biết là nói những gì.

Lúc gần đi, qua rèm cửa lụa mỏng gần như trong suốt, Tô Nghiêu ngồi trên xe ngựa vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng một cô nương mặc cả bộ y phục đỏ thắm đang đứng yên lặng nhìn về phía nàng.

Nàng ta vẫn thích mặc màu đỏ giống như trước, chẳng qua là nụ cười của nàng vẫn không thể cổ quái tinh ranh giống ngày xưa nữa.

Tô Nghiêu nghĩ có lẽ Cố Phù Phong đã sớm biết nàng ta là ai, hoặc là một ngày nào đó hắn cũng sẽ biết, bọn họ nhất định sẽ có một kết cục hoàn mỹ nhất, nhưng mà đó lại là một câu chuyện khác.

Sau khi trở về Bình Khê, Hoàng đế Bệ hạ cùng Hoàng hậu Nương nương của Đại Nhạn đều rất nhanh khởi hành trở về Trường Ninh. Diệp Lâm muốn trở lại nhanh một chút, càng nhanh càng tốt, tốt nhất có thể về kịp trước lễ mừng năm mới. Nam nhân lãng mạn này muốn vào đêm giao thừa được ngồi cùng với nữ nhân mà hắn yêu thương trên tường cao nhất của Hoàng thành ngắm tuyết rơi.

Giống như ngày xưa nàng cũng đã từng đứng ở nơi đó, không chút lưu tình mà nói cho hắn biết: Tình yêu khiến cho con người ta trở nên mềm yếu.

Khi đó hắn khoe khoang cậy mạnh nói rằng không đúng, nhưng bây giờ nghĩ lại, không cần phải khoe khoang mà là thừa nhận. Nàng thật sự sai lầm rồi, tình yêu không những khiến cho người ta mềm yếu, mà còn khiến cho người ta kiên định. Bất kể nàng ngủ mê trong bao lâu, hắn đều có thể chờ, chờ đến một ngày nàng tỉnh lại.

Có Diệp Tễ cùng Tô Tự nên Trường Ninh vẫn gọn gàng ngăn nắp như thường, thậm chí Diệp Lâm cảm thấy bản thân mình lui về sau còn có thể thoải mái tay chân đẩy chính sự cho đủ loại quan lại đi giải quyết. Thế nhưng Tô Nghiêu lại không thể gắng gượng được cho tới ngày về đến Trường Ninh.

Vào một buổi sáng tiết trời hơi lạnh nàng đã ngủ say.

Đêm hôm trước Diệp Lâm còn cùng nàng nói chuyện dưới ánh nến, Tô Nghiêu cũng cảm thấy mình dù sao cũng sẽ chống đỡ được qua năm sau giống như kiếp trước. Nhưng nàng cũng không ngờ trong một buổi sáng mát mẻ nàng lại lẳng lặng ngủ say rồi không tỉnh lại nữa.

Sau khi hồi kinh Diệp Lâm cũng rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt quần thần, vẫn bộ dạng chuyên cần tiết chế giống như xưa. Nhưng đã bắt đầu dần dần giao cho Tô Tương, Thôi Thuật, huynh đệ Từ thị cùng với những triều thần trụ cột toàn quyền xử lý những sự vụ ít quan trọng.

Hậu cung của Hoàng đế Bệ hạ vẫn chỉ có một mình Hoàng hậu, bách quan còn nghe nói lúc ở Bình Khê Hoàng hậu Nương nương đã mắc phải bệnh nặng, sau khi trở lại Trường Ninh liền không ra mặt, thỉnh thoảng còn mời Từ Thận Ngôn vào cung. Thế nhưng có hỏi gì thì Từ đại nhân vẫn nói năng thận trọng, không tiết lộ chuyện gì.

Ban đầu bách quan còn không sợ chết mà can gián lên trên, thỉnh cầu Hoàng đế làm phong phú hậu cung. Nhưng dần dần bọn họ mới phát hiện Hoàng đế của bọn họ không cười nữa, cả người cũng đều trầm tĩnh trở lại, thậm chí ngay cả nổi giận cũng càng ngày càng ít đi. Hoàng đế Bệ hạ đã lạnh lùng thì quả thực không thể lại dùng lạnh lùng để hình dung, mà phải gọi là hờ hững, đối với tuổi tác thì hờ hững còn đối với thời gian thì căm thù. Lúc nhìn đến đôi con ngươi đen sâu thẳm như đầm nước dưới đáy vực, bọn họ liền sinh ra một loại ảo giác, dường như Hoàng đế Bệ hạ trước mặt đã trở thành một cái xác trống rỗng mất đi linh hồn.

Có lẽ là do bệnh của Hoàng hậu Nương nương làm cho Bệ hạ phiền não.

Triều thần đã dùng đủ mọi cách nhưng tất cả đều bó tay, cuối cùng cũng phải đầu hàng việc can gián làm phong phú hậu cung. Ngược lại lại bắt đầu thu thập danh y trên khắp thiên hạ, chuyện quan trọng nhất trước mắt không còn là Hoàng đế có bao nhiêu Phi tử, mà là bệnh của Hoàng hậu được chữa khỏi, mau mau sinh hạ long tử cho Bệ hạ.

Danh y tìm thấy được đưa vào cung hết đợt này đến đợt khác, nhưng cuối cùng lại hết đợt này đến đợt khác lặng lẽ rời khỏi. Nếu danh y muốn gặp được Hoàng hậu Nương nương, đầu tiên đều phải vượt qua hai cửa ải của Từ Thận Ngôn – Từ đại nhân và Hoàng đế Bệ hạ, vì vậy có rất nhiều danh y vẫn chưa được nhìn thấy diện mạo của Hoàng hậu Nương nương đã phải rời cung.

Mùa hè năm thứ hai Tô Nghiêu hôn mê, Tứ Hoàng tử Diệp Tễ đã được ban phủ phong vương, cuối cùng cũng gửi thiệp mời đến Tô Tương, nạp Tô nhị tiểu thư một lòng cảm mến đã lâu làm thê tử. Buổi hôn lễ hôm đó, Hoàng hậu Nương nương mà trước đây luôn luôn cùng Tô nhị tiểu thư tỷ muội tình thâm vẫn không có mặt. Lúc nhắc tới Hoàng hậu, tân nương tử đang hạnh phúc thẹn thùng lại nhíu mày, thoáng cái vành mắt liền ửng đỏ.

Là oán trách tỷ tỷ mình không chịu ra mặt, hay là oán trách thời gian trôi qua nhanh như bạch mã lướt qua khe cửa, bản thân mình đã trở thành phụ nữ đã xuất giá? Không một ai biết đáp án. Muội muội ruột thịt của Hoàng hậu Nương nương gả cho đệ đệ ruột của Hoàng đế Bệ hạ, vì vậy thân càng thêm thân, làm cho mối duyên trời định này trong lúc nhất thời liền truyền thành giai thoại. Thế nhưng lại một lần nữa Tô Nghiêu không thể chứng kiến chuyện tình cảm đẹp đẽ này.

Mùa đông năm thứ ba Tô Nghiêu hôn mê, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Theo thường lệ Diệp Lâm hạ triều đều trở về Phượng Ngô điện, giúp Tô Nghiêu xoa bóp toàn thân thư giãn gân cốt lưu thông kinh mạch, lại tự mình lau chùi cho nàng, mớm nàng uống thuốc.

Cẩm Diên cùng Cẩm Tụ đã bảo vệ bí mật này suốt ba năm, cũng chứng kiến Hoàng đế Bệ hạ ba năm đều như một ngày yêu thương trân trọng Tô Nghiêu đến như vậy. Đầu tiên từ kinh ngạc rồi chuyển thành cảm động, cuối cùng từ từ biến thành đau lòng.

Lúc xung quanh yên tĩnh, Hoàng đế Bệ hạ đều thích trò chuyện cùng Hoàng hậu Nương nương hôn mê bất tỉnh. Nói dông nói dài về chuyện triều chính xảy ra trong ngày, nào là nói có một vị hạ thần nào đó đầu gỗ ngu ngốc làm cho hắn tức chết đi được; nào là nói chi tiết về những chuyện trước kia, vẫn chưa thực hiện được hết lời thề của bản thân, nói để sau này rồi tính. Diệp Lâm nói hăng hái tràn trề, nhưng rốt cuộc những lời này đều không có ai nghe thấy.

Cẩm Diên cùng Cẩm Tụ luôn luôn kìm lòng không được mà xoay người đi lau nước mắt, ai có thể nghĩ rằng vị Quân vương với vẻ ngoài uy nghiêm lạnh lùng nhưng bên trong nội tâm lại là một vị Hoàng đế có tấm lòng rộng mở. Đối với Tô Nghiêu đều dùng tình yêu sâu sắc nồng nàn, không hề hối hận.

Một Bệ hạ cứ liên tục trò chuyện như thế cùng với một Hoàng hậu Nương nương cứ vĩnh viễn không đáp lại, thực sự làm cho các nàng cảm thấy bọn họ rất đáng thương.

Trong lòng các nàng chỉ hy vọng Tô Nghiêu có thể mau mau tỉnh lại, như thế mới xứng với thâm tình của Bệ hạ, cũng nghĩ rằng mọi tình yêu bền vững đều có thể đổi được một kết cục tốt đẹp.

Kỳ hạn ba năm càng lúc càng tới gần, theo đó sắc mặt của Diệp Lâm cũng càng ngày càng không tốt, thậm chí còn mơ hồ có ý định muốn tạ thế. Ý định này đương nhiên không nói ra với bất kỳ ai, mà là do Cẩm Tụ không cẩn thận nghe được. Lúc đó Diệp Lâm tranh luận cùng Thôi Thuật, phía trước nói những gì đều nghe không ra, nhưng chỉ có câu này hết sức đột ngột vang lên trong đại điện trống rỗng.

Người kia nói, “Nếu như nàng thật sự không còn nữa, cuộc sống này cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả!”

Rất lâu không có hồi âm, một lúc sau bắt gặp bộ dáng Thôi đại nhân với vẻ mặt cứng đờ bước ra khỏi đại điện.

Cẩm Diên vội vàng lui sang một bên, trong lòng đau xót, không nhịn được phải rơi nước mắt. Một khắc kia Cẩm Diên còn hướng về phía trời cao cầu nguyện, cầu cho Hoàng hậu Nương nương có thể tỉnh lại, có thể nhận lấy toàn bộ tình cảm đậm sâu này.

Đông chí năm Thái Bình thứ tư, bởi vì ngày trước Diệp Lâm vì Tô Nghiêu mà mất lý trí rầm rộ đi về Bình Khê, cùng với việc lâu lắm Diệp Lâm không lui tới, cuối cùng Đại trưởng Công chúa Hoài Dương cũng mất bình tĩnh mà vào cung.

Lúc đó Diệp Lâm vừa mới lau thân thể cho Tô Nghiêu, nghe thấy Đại trưởng Công chúa Hoài Dương cầu kiến, liền bỏ xuống đồ vật trong tay rồi đi đến Hi Hoa điện gặp bà.

Đúng như suy đoán của Diệp Lâm, lần này Hoài Dương đến cũng vẫn vì chuyện con cái. Diệp Lâm cũng vẫn mắt điếc tai ngơ như trước, chỉ đồng ý cho xong chuyện để tiễn vị tôn thần này đi, mà cũng chẳng buồn nghe theo lời khuyên bảo của bà. Nhưng nào ngờ trọng tâm câu chuyện mới nói được một nửa, liền nghe ngoài điện có cung nhân báo lại. Sau khi cho phép hắn đi vào thì thấy đúng là Lưu nội thị, vội vã cúi chào Đại trưởng Công chúa Hoài Dương liền nói thầm vào lỗ tai Diệp Lâm, rằng người đang bị áp chế trong thiên lao kia đã chết rồi.

Lúc nghe được tin tức này, mi mắt Diệp Lâm cũng không hề chớp lấy một cái, sắc mặt vẫn bình tĩnh “ừ” một tiếng, rồi ngẩng lên cáo từ Đại trưởng Công chúa Hoài Dương, nói mình có công vụ khẩn cấp cần xử lý không tiện tiếp tục tán gẫu cùng bà. Đại trưởng Công chúa Hoài Dương đương nhiên không tin, chỉ là hắn không thèm để ý tới tâm sự của bà nên tìm đại một lý do thôi. Chẳng qua người kia là Hoàng đế Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, nên ngay cả Hoài Dương biết tỏng hắn đang viện cớ cũng không thể mặt dày mà ở lại, đành phải rời đi.

Đương nhiên Diệp Lâm quá vui tai vui mắt khi nhìn Đại trưởng Công chúa Hoài Dương bước ra khỏi cửa điện, bỗng nhiên người đó dừng lại, quay đầu nói lời thành khẩn: “A Dao... Đó thực sự là một đứa bé ngoan, cô cô hiểu, chỉ là Bệ hạ tuyệt đối không thể hành động quá mức cảm tính, giang sơn này của Diệp gia...”

Nói đến đây Đại trưởng Công chúa Hoài Dương liền dừng lại, xem xét kỹ bức bình phong thủy mặc trường thân ngọc lập (*) tuyệt đại phong hoa ở trước mặt, giữa lông mày lại nhuộm một tia mệt mỏi quay đầu nhìn Hoàng đế một cái, cuối cùng không đành lòng nói: “Liệt tổ liệt tông... cũng đều ở trên trời nhìn xuống.”

(*) trường thân ngọc lập: thành ngữ nói về vẻ đẹp cơ thể của người phụ nữ, thân thể thon nhỏ, da trắng như ngọc. Ở đây có lẽ nói về hình vẽ trên bình phong.

Bà không biết rốt cuộc Tô Nghiêu bị bệnh gì, nằm trên giường cho tới giờ là ba năm vẫn chưa hề lộ diện một lần nào, ngay cả hôn sự của Tô Anh cũng không thể tham gia. Bà đã chứng kiến Tô Anh và Tô Dao là tỷ muội tình thâm, nếu như ngay cả việc cố gắng xuất hiện cũng không được thì chỉ sợ bệnh này...

Ánh mắt Diệp Lâm âm u tĩnh mịch, không nhìn ra đó rốt cuộc là đau đớn hay kiên cường, chỉ trầm giọng nói: “Ý của cô cô, chất nhi hiểu.”

Đại trưởng Công chúa Hoài Dương gật đầu một cái, hiểu là tốt, hiểu là tốt rồi. Diệp gia bọn họ trị vì đất nước mấy trăm năm, cũng không phải là không có chuyện vượt qua tiền lệ, nhưng một Quân vương nếu như có tình cảm quá sâu nặng thì lúc nào cũng không thể dễ dàng thỏa hiệp.

Bên này còn chưa kịp buông xuống tâm sự, bên kia Diệp Lâm đã từ từ nâng mi lên, giọng nói còn kiên định hơn trước: “Nhưng A Nghiêu là chấp niệm duy nhất cả đời này của chất nhi, cho dù có phải từ bỏ cả giang sơn này... chất nhi cũng tuyệt đối sẽ không buông tay nàng.”

Đại trưởng Công chúa Hoài Dương cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, suýt nữa thì ngã nhào, cũng may cung nữ đang chờ phía bên ngoài Hi Hoa điện nhanh tay lẹ mắt đỡ được bà. Diệp Lâm chỉ liếc mắt nhìn, khẽ dặn dò cẩn thận rồi theo Lưu nội thị đi ra ngoài.

Lưu nội thị lặng lẽ đi theo sau Diệp Lâm mà không lên tiếng. Từ nhỏ Diệp Lâm đã vô cùng thân thiết với Đại trưởng Công chúa Hoài Dương, tuyệt đối sẽ không chống đối lại Đại trưởng Công chúa như thế. Lần này có thể nói ra những lời như vậy, chỉ e Bệ hạ có ý định chết cùng với Nương nương.

Trông thấy Diệp Lâm đi về hướng Ngự thư phòng, Lưu nội thị thấy hơi nghi hoặc, không nhịn được đành đuổi theo nhắc nhở: “Bệ hạ muốn đi...” Ngự thư phòng làm gì? Cho dù là không đến thiên lao thì vẫn nên đi đến Phượng Ngô điện như mọi ngày, hôm nay lại...

Hoàng đế như có điều gì suy nghĩ lại lắc đầu một cái, hờ hững nói: “Đến thư phòng.”

Rất nhanh Lưu nội thị ngậm miệng lại không nói gì thêm nữa, im lặng theo sát Diệp Lâm cùng đi đến thư phòng.

Từ khi Bệ hạ lên ngôi chưa hề quay trở lại chỗ này. Bởi vì đây là nơi Tiên đế thường xuyên ở lại nên vẫn có cung nhân quét dọn hàng ngày, không có đến một hạt bụi, chỉ là quá lâu chưa có hơi người nên hơi lạnh lẽo. Lưu nội thị theo Diệp Lâm đi vào, thấy hắn từ từ mở ra một trang giấy Tuyên Thành.

Luu nội thị là loại người nhanh nhạy cỡ nào, ngay lập tức liền tiến lên mài mực. Thế nhưng động tác không giống ngày thường này của hắn làm cho Diệp Lâm hơi thất thần. Những kí ức tốt đẹp, những tình cảm ấm áp, những giấc mơ tan vỡ không thể thành sự thật, tất cả vẫn còn in đậm rõ ràng trong trí nhớ của hắn như chỉ mới ngày hôm qua. Nhưng hôm nay đưa tay lên lại chỉ có thể chạm vào khoảng không vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo.

Lưu nội thị thấy thần sắc của Bệ hạ nhà mình hơi sa sút, vẫn không đoán ra đột nhiên Bệ hạ tới nơi này để viết cái gì. Chờ một lúc lâu mới phát giác ra Diệp Lâm đang ở bên cạnh sao chép kinh Phật.

Có lẽ vì hắn quá kinh ngạc, nhưng người bên cạnh dù đang cúi đầu viết chữ vẫn có thể nhận ra, đột nhiên ngước mắt nhìn hắn một cái rồi giải thích: “Ngày trước khi ta phạm sai lầm, A Gia luôn phạt ta phải tới đây sao chép kinh Phật.”

Khi đó có một người luôn luôn tìm đến, trên danh nghĩa là tùy tiện chế nhạo hắn, kết quả là cuối cùng vẫn không tránh được phải sao chép giúp hắn một tay. Sau này Diệp Lâm có thể luyện thành tâm lý không sợ hãi khi đối diện với bất cứ chuyện gì, tất cả đều do tiếp xúc với những thứ này cùng kinh Phật. Chẳng qua là ngày đó lại không hề nghĩ như vậy, chỉ cho rằng mình bị bắt phải làm chuyện cực khổ.

Một lúc lâu sau Lưu nội thị mới phản ứng lại, cuối cùng mới hiểu ra hôm nay vì sao Diệp Lâm lại đột nhiên muốn tới đây. Hắn đã nói cho Bệ hạ nghe thấy người kia chết ở trong thiên lao, làm sao có thể bình thường giống như không nghe không biết. Thật ra thì vẫn là nghe vào trong lòng mà... Nếu không thì vì cái gì mà Bệ hạ lại đột nhiên đến Ngự thư phòng, nơi mà ngày bé cùng chơi đùa với Phong Sách.

Từ lúc mưu phản, Phong Sách vẫn luôn bị Diệp Lâm nhốt trong Thiên lao, mưu đoạt giang sơn là tử tội, nhưng từ đầu đến cuối Diệp Lâm vẫn không hề xử tử hắn. Triều thần biết rõ người này đối với Diệp Lâm mà nói chung quy lại vẫn bất đồng, cũng không tiện xen vào, vì vậy cũng không thúc ép, rồi dần dần quên luôn sự sống chết của hắn.

Bốn năm nay vì bệnh của Hoàng hậu Nương nương nên Bệ hạ nhiều lần ra lệnh đại xá thiên hạ, nhưng cũng không hề nhắc gì đến Phong Sách, dường như đã hoàn toàn quên đi người này. Nhưng Lưu Tuân biết, tuy ngoài mặt Hoàng đế Bệ hạ không biến sắc nhưng trong lòng đúng là vẫn còn nhớ đến người đó.

Không biết sao chép bao lâu, giấy Tuyên Thành viết xong để qua một bên đã dày lên một xấp lớn. Lưu nội thị lặng lẽ ngáp một cái, thấy Bệ hạ vẫn chăm chú viết chưa muốn dừng bút.

“Ngươi cầm những thứ này đến để cùng một chỗ với người kia, rồi chọn lấy một vị trí tốt, cũng coi như Trẫm tiễn hắn một đoạn đường.” Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói, “Chuyện này làm xong xuôi rồi ngươi đi nghỉ ngơi đi, Trẫm... muốn yên lặng một mình.”

Lưu nội thị nghe thấy vậy trong mắt chợt thấy hơi cay cay, không biết là vì cái người đã chết kia hay là vì câu nói sau cùng của Diệp Lâm “ngươi đi nghỉ ngơi đi”. Hắn đi theo bên cạnh Diệp Lâm gần năm năm, lần đầu tiên thấy vị Đế vương lạnh lùng này trừ Hoàng hậu Nương nương ra lại có thể đối xử với người khác dịu dàng như vậy. Giật mình rồi lại ngẩn người, Lưu nội thị “Dạ” một tiếng rồi lui ra ngoài.

Bệ hạ à, ba năm nay ngài nuốt lệ vào tim giày vò bản thân mình quá nhiều mất rồi.

Ngự thư phòng chìm trong yên tĩnh, không có người thứ hai, Diệp Lâm từ phía trước bàn ngồi xuống giường trúc nhỏ, thân thể ngửa ra sau rồi từ từ nhắm hai mắt lại.

Bởi vì ở đây quá yên tĩnh, bởi vì đau đớn trong lòng đang cuồn cuộn dâng trào, cho nên khi Cẩm Diên với bộ mặt đẫm lệ xuất hiện ở cửa, ngay lập tức Diệp Lâm vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi giọng núi run rẩy vang lên lần nữa, Diệp Lâm mới xác định hóa ra đây không phải là ảo giác, Cẩm Diên đang khóc không thành tiếng trước mắt là cực kỳ chân thật.

“Bệ hạ... Nương nương... Nương nương người...” Từng giọt từng giọt lệ lớn đua nhau tuôn xuống má theo từng câu nói của Cẩm Diên, tim Diệp Lâm cũng theo đó chợt đau đớn mãnh liệt, thoáng chốc cơn đau đã lấp đầy trong ngực, từ trong kẽ răng mãi mới nặn ra được một câu: “A Nghiêu nàng làm sao?!”

...

“Nếu qua kỳ hạn ba năm, Nương nương vẫn không tỉnh lại, Bệ hạ phải sớm lo liệu.”

...

Cẩm Diên thút thít nghẹn ngào lau nước mắt, nói cũng không nói được rõ ràng. Lúc này đáy lòng Diệp Lâm dâng lên một cỗ cảm giác kỳ dị, dấu vuông trong tay chợt rơi xuống mặt đất, tim cũng theo đó chìm vào đáy cốc, đáy mắt chợt lóe lên vẻ tàn bạo. Chờ đến khi Cẩm Diên lau khô nước mắt định nói chuyện thì đã không thấy bóng dáng Diệp Lâm đâu nữa.

Bóng lưng người đó chạy đến Phượng Ngô điện nhanh như một cơn gió làm cho Cẩm Diên trong lúc nhất thời hoảng hốt.

Nàng sẽ không có chuyện gì... sẽ không... nhất định sẽ không... Diệp Lâm không thể tưởng tượng được nếu như những dự cảm mờ mịt trong lòng hắn kia biến thành sự thật thì hắn sẽ phải làm sao bây giờ.

Trên bầu trời xám tro đột nhiên bắt đầu có lác đác những bông tuyết mỏng manh nhẹ bay theo gió bắc, đọng vào mặt người rất nhanh bị hòa tan, nhưng cái lạnh lại theo nước tuyết tan mà thấm vào tận trong tim.

Cung nữ bên ngoài Phượng Ngô điện nhìn thấy Hoàng đế Bệ hạ không nói không rằng xông thẳng tới cũng cả kinh không nói lên lời. Diệp Lâm vẫn luôn rất bình tĩnh ung dung trầm ổn, ngay cả lúc Hoàng hậu Nương nương hôn mê bất tỉnh, đều dùng một bộ dáng thản nhiên không sợ hãi mà đối mặt. Ba năm qua mỗi ngày đều nói chuyện cùng Tô Nghiêu, Diệp Lâm làm cho các nàng quên mất rằng đây là một Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, thậm chí các nàng còn sinh ra ảo giác dường như ở người đàn ông này ngay cả cáu giận cũng không có.

Băng qua quá nhiều cung nhân mà không thèm nhìn lấy một ai, Diệp Lâm cứ thế xông thẳng một mạch vào trong Phượng Ngô điện, rẽ qua bình phong Vân Mẫu rộng lớn, đi hai ba bước đã tới trước giường nhỏ mà hàng ngày Tô Nghiêu vẫn ngủ say.

Nhưng trên giường không có một ai.

Hoàng hậu của hắn, không có ở đây…

Diệp Lâm cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ trong tim bắn thẳng lêи đỉиɦ đầu, cuối cùng không thể khống chế tâm tình của mình, giọng nói hơi run rẩy kèm theo gắt gỏng, “Hoàng hậu đâu?” Ngay cả đầu cũng không quay lại, tự dưng làm cho người khác thấy bóng lưng kia cực kỳ u ám lạnh lẽo.

Rất lâu không có ai đáp lời.

Diệp Lâm gần như không kìm nén được cơn phẫn nộ, mãnh liệt xoay người lại, chỉ nhìn thấy ngoài cửa cung nữ cúi đầu quỳ đầy đất, nhưng không ai nói ra lý do làm trong lòng càng thêm bất an, nâng cao thanh âm gằn từng chữ mà lặp lại: “Hoàng hậu của Trẫm đâu?”

Một cung nữ ở phía xa đưa cánh tay run lẩy bẩy chỉ về một hướng, rất nhanh sau đó lại cúi thấp đầu xuống.

Ngay lập tức Diệp Lâm như một ngọn gió biến mất khỏi Phượng Ngô điện.

Trên tường thành cao nhất của Hoàng thành Trường Ninh, phía xa xa thấy có hai bóng người. Diệp Lâm bước chậm lại, từ từ đi về phía bóng lưng duyên dáng quen thuộc kia.

Cẩm Tụ đang ôm trước ngực một cái áo khoác lông Tuyết Hồ với đường viền màu đỏ thẫm, sắc mặt lộ vẻ lúng túng khi nhìn về bóng lưng gầy yếu mỏng manh kia, nghe thấy tiếng bước chân đạp lên tuyết “lộp bộp” mới nghiêng đầu quay lại, vừa thấy người đến là Diệp Lâm, lập tức định quỳ xuống nhưng đã bị người đó ngăn lại.

Diệp Lâm ra hiệu cho nàng chớ có lên tiếng, lặng lẽ đưa tay nhận lấy áo khoác rồi từng bước từng bước tiến về chỗ bóng hình kia.

Người kia chỉ mặc mỗi một váy áo màu trắng mỏng manh, toàn thân trắng noãn trông như một con thỏ nhỏ, nhưng vẫn là hình dáng của ba năm trước, so với bất cứ kẻ nào vẫn đẹp đẽ hơn. Mái tóc đen dài mềm mượt như tơ xõa tung ở phía sau, bị gió bắc thổi nhẹ, trên đầu đã tích tụ một lớp tuyết mỏng. Cả người đứng ở trong tuyết, tựa như một pho tượng làm bằng tuyết.

Nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, người kia nghĩ rằng đó là Cẩm Tụ, giọng nói còn hơi khàn khàn lơ đễnh, lại hơi oán trách: “Đã nói ta không lạnh, người vẫn còn định quấy rầy ta.”

Nhưng Diệp Lâm vẫn không ngừng lại, thẳng một mạch đi tới, không nói lời nào phủ thêm áo khoác lên phía sau người kia, rồi ôm chặt lấy nàng.

“A Nghiêu, nàng tỉnh lại rồi.”

Nữ tử sắc mặt tái nhợt giống như pho tượng tuyết khẽ quay đầu, gương mặt tuấn dật của người kia đang tỳ lên cổ nàng, nên lông mi nàng gần như chậm phải quai hàm hắn, khẽ cười một cái: “Ta tỉnh rồi.”

“Hai năm mười một tháng lẻ tám ngày, A Nghiêu, ta rất nhớ nàng.”

Tô Nghiêu xoay người lại giơ tay ôm lấy tấm lưng gầy gò của Diệp Lâm, tựa đầu vào trong ngực hắn, khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống nhưng chỉ rầu rĩ nói: “Ta cũng vậy, A Lâm.”

Diệp Lâm còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị người kia che miệng lại, trước mắt hắn là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp với một nụ cười trong sáng tinh khiết nhất thế gian, nàng nhẹ nhàng ghé sát vào lỗ tai hắn nói một câu.

“A Lâm, chàng nhìn kìa, tuyết rơi rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »