Beta:
noha1929 ——————————————————————————
Tại văn phòng cao nhất trong tập đoàn Tiết thị, Tiết Trích Dạ ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, thần tình trầm mặc mà mơ hồ đối diện Trì Mặc.
Trì Mặc nhìn Tiết Trích Dạ, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, nhưng những lời này, vì Thành Vẫn cậu nhất định phải nói.
"Học trưởng..." Trì Mặc gian nan mở miệng, cậu cũng không muốn trực tiếp nói như vậy, "Học trưởng, em cảm thấy chúng ta..."
"Đừng nói nữa!" Không đợi Trì Mặc nói xong, đã bị Tiết Trích Dạ cắt đứt, "Tiểu Mặc, có mấy lời một khi nói ra, sẽ không thể vãn hồi."
"Em biết rõ!" Trì Mặc đứng lên cùng Tiết Trích Dạ đối mặt, không sợ hãi ánh mắt rét lạnh của Tiết Trích Dạ, "Cho nên mới nhất định phải nói!"
"..." Tiết Trích Dạ nhìn Trì Mặc, không nói gì, phảng phất sớm biết ngày này sẽ đến.
"Học trưởng, em cảm thấy chúng ta chỉ thích hợp làm bằng hữu!" Trì Mặc nói một câu, nói năng có khí phách, kiên quyết không sợ.
Tiết Trích Dạ cũng không có tức giận, chỉ là bóp diệt yên, nhàn nhạt hỏi Trì Mặc một câu: "Vì Thành Vẫn?"
"Phải, em là vì anh ấy. Chưa từng có một người nam nhân nào có thể cho em cảm giác muốn bảo vệ như vậy, cho nên, học trưởng xin anh không cần phải dùng Trì Duẫn làm con tin, đến uy hϊếp A Vẫn rời khỏi em!"
"Cậu ta thật là một con tin tốt." Tiết Trích Dạ không nhanh không chậm nói, nhìn Trì Mặc bằng con mắt nhưng không có một tia ý nghĩ - yêu thương, tựa như hắn ngày xưa tại thương trường lạnh lùng khai trừ kẻ địch, "Có thể vì cậu ta, Thành Vẫn có lẽ sẽ rời đi, em cũng nói không nhất định."
Trì Mặc trầm mặc, cậu cũng không biết Thành Vẫn đối với cậu đến tột cùng là thái độ như thế nào, cái này cũng chỉ là cậu đơn phương yêu say đắm mà thôi. Bất quá nếu là ngoại lực cản trở, Thành Vẫn tất nhiên sẽ chọn rời khỏi cậu.
Cho nên, tại tâm còn đang lắc lư không định giờ của Thành Vẫn, cậu muốn đem hết thảy ngoại lực có thể dao động hắn thanh trừ!
"Học trưởng, xem trước một chút cái này rồi nói sau." Trì Mặc đem một phần văn kiện đưa tới trên tay Tiết Trích Dạ.
Tiết Trích Dạ chỉ nhìn sơ cũng biết đây là cái gì, phàm là công ty tư nhân không theo nhà nước, không có xí nghiệp nhà ai là hoàn toàn sạch sẽ, Tiết thị cũng không ngoại lệ, văn kiện trên tay Trì Mặc, cũng đủ khiến Tiết thị phá sản, chính mình phải đi tù.
"Tiểu Mặc, em rất thông minh." ngón tay xinh đẹp của Tiết Trích Dạ gõ đánh trên bàn, đánh ra một đống giai điệu, nhịp điệu mất trật tự, "Nhưng em quá coi thường anh. Anh yêu em nhiều năm như vậy, một điểm đáp lại cũng không muốn để lại sao?"
"Anh muốn đáp lại cái gì, chết ở trên tay của tôi, cái này cũng đủ đem anh đưa vào ngục giam đi!"
"Anh không quan tâm, dù cho đi vào, anh cũng sẽ rất nhanh Đông Sơn tái khởi." Tiết Trích Dạ nói, trên mặt biểu lộ cũng không sợ hãi, phảng phất văn kiện trong tay Trì Mặc chỉ là một đống giấy vụn.
"Anh muốn cái gì?" Trì Mặc hỏi, thanh âm không nắm chắc.
"Để cho anh làm lần đầu tiên của em!" Tiết Trích Dạ vẽ ra một vòng nghiền ngẫm vui vẻ, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Trì Mặc.
"Đáng chết, anh nói cái quái gì, tôi cho tới bây giờ đều chỉ làm top."
"Anh cũng vậy không làm bottom." Tiết Trích Dạ cười, trong mắt hiện lên một tia gian xảo.
"Hảo! Thời gian, địa điểm, con mẹ nó tôi liền như bị cẩu cắn một cái!" Trì Mặc hơi suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định, cậu từ trước đến nay không phải người có tiết tháo, chỉ là chưa từng làm bottom.
Người như hắn chính là không thích hợp làm bottom.
"Ngay đêm nay, nhà của anh, anh chờ em." Tiết Trích Dạ duỗi ngón tay, tại trên mặt Trì Mặc xẹt qua, bị Trì Mặc chán ghét tránh đi.
Tiết Trích Dạ nhìn bộ dạng chán ghét của Trì Mặc, không có nổi giận, chỉ có khoái ý sắp lấy được.
Đêm nay bầu trời có rất nhiều sao, Trì Duẫn theo cửa sổ nhìn ra ngoài, trên bầu trời cùng dưới bầu trời là hoàn toàn hai thế giới bất đồng, có hay không chỉ là sự yên lặng cùng tiếng động lớn rầm rĩ khác nhau.
Bầu trời bình tĩnh chân thật như vậy, mà thành thị lại vĩnh viễn bao phủ một tầng vô căn cứ quang mang. Phức tạp khó dò, khinh quyển mở rơi, không có ai biết cái gì là chân thật.
Hôm nay Trì Mặc sẽ đến, Tiết Trích Dạ rất hưng phấn đem trong nhà bố trí rất lãng mạn, Trì Duẫn chỉ là lẳng lặng nhìn không nói gì thêm, cũng nói không nên lời cái gì.
Chuông cửa vang lên, Trì Duẫn cảm kích thức thời vào gian phòng, còn lại chỉ có yên lặng. Trong nháy mắt, phảng phất không khí không hề lưu động, trầm tĩnh giống như đồng dạng thủy, làm cho không người nào có thể hô hấp.
Dạ dày lại không thể ức chế bắt đầu đau nhức, Trì Duẫn nằm ở trên giường, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy nhiều nếp nhăn.
Hé ra báo cáo chẩn đoán bệnh, trên mặt rõ ràng lại tàn nhẫn viết bốn chữ —— ung thư dạ dày!
Trì Duẫn bắt đầu cười, trên khóe miệng giương lên, cái kia đường cong rất đẹp, mang theo một vẻ sáng chói không cách nào nói thành lời.
"Tiểu Mặc, em đã đến rồi." Tiết Trích Dạ cười, nhìn mặt Trì Mặc không tình nguyện đi vào.
"Trì Duẫn ở đây, Tiết Trích Dạ làm sao anh có thể biếи ŧɦái như vậy, rõ ràng ở trước mặt Trì Duẫn làm loại sự tình này!" Trì Mặc quát, Trì Duẫn cùng Tiết Trích Dạ, cậu tại chỗ Thành Vẫn cũng biết chút ít.
"Anh làm cái gì là tự do của anh, không cần lo cho cậu ta..." Tiết Trích Dạ dùng thanh âm trầm thấp từ tính đặc biệt lười biếng khàn khàn nói ra.
"Tiết Trích Dạ anh thật hỗn đản!" Trì Mặc tìm không ra từ để hình dung Tiết Trích Dạ, trong nháy mắt Tiết học trưởng cậu nhận thức mười năm không tồn tại nữa, còn lại chỉ là cái ánh mắt giống như dã thú hung ác sắc bén, người tràn đầy liệp sát du͙© vọиɠ.
Tiết Trích Dạ rót một chén rượu đỏ, ưu nhã đưa cho Trì Mặc. Trì Mặc không hề nghĩ ngợi tiếp nhận liền uống một hơi cạn sạch.
"Hiện tại, chúng ta nên đi tới một nơi, hẳn là trên giường." Tiết Trích Dạ tựa đầu đỡ Trì Mặc trên vai, hơi ý tứ hàm xúc nói.
Trì Mặc nhíu mi, chán ghét tránh đi. Thoáng suy nghĩ một chút, thẳng hướng phòng ngủ đi đến.
Trong phòng khách đèn quang tối xuống, Trì Duẫn chậm rãi theo gian phòng của mình đi ra. Đồ đạc của anh không nhiều lắm, chỉ chứa nửa cái túi du lịch.
Trì Mặc nguyện ý, có hay không tỏ vẻ cậu nguyện ý tiếp nhận Tiết Trích Dạ rồi.
Như thế này, Trì Duẫn chỉ có thể chúc phúc.
Tiết Trích Dạ, chúc anh hạnh phúc...
Lẳng lặng mở cửa, Trì Duẫn ra khỏi phòng, dần dần thân ảnh mảnh gầy kia không bị bất luận kẻ nào chú ý biến mất ở đằng kia chữ phiến (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) trong bóng tối.
Tiết Trích Dạ, em phải đi, muốn thả anh tự do.
Thực xin lỗi, em...
Muốn quá nhiều ——
Trong phòng ngọn đèn hôn ám đan vào ra một mảnh phiền lòng mập mờ, Trì Mặc giãy dụa rất lợi hại, hắn suýt nữa muốn chống đỡ không được, hắn không muốn dùng biện pháp mạnh, như thế chẳng khác nào cưỡиɠ ɠiαи, hắn không thích như thế.
Buông ra Trì Mặc, Tiết Trích Dạ cau mày.
"Được rồi, em đi đi!" Rất căm tức nói một câu, Tiết Trích Dạ ngồi ở bên cạnh nhen nhóm một điếu thuốc.
Trì Mặc nhưng lại rầu rĩ cười, gian ác sờ một chút hạ thân Tiết Trích Dạ.
"Tôi nói cái gì đó. Nguyên lai là bất lực nha."
Tiết Trích Dạ đẩy tay Trì Mặc đang làm xằng làm bậy ra, không nói lời nào. Vừa mới nhìn đến thân thể Trì Mặc xích loã trắng trợn xinh đẹp thon dài không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt mình, chính mình nhưng không có cảm giác kích động. Sự khác biệt, tại một khắc này trong đầu đột nhiên hiện ra bộ dáng có chút đáng thương của Trì Duẫn, mình mới thoáng có cảm giác, cũng đang chứng kiến mặt sau Trì Mặc lại nhanh chóng nhuyễn hạ.
"Cút!" Nam nhân đều không thích có người nghi ngờ năng lực hắn ở phương diện kia, Tiết Trích Dạ tự nhiên không ngoại lệ.
Trì Mặc hì hì rời đi, đầu đều không có quay trở lại.
Tiết Trích Dạ chậm rãi nhả ra khói, khói đan vào không khí, trước mắt lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Trì Duẫn tại Ma Thiên Luân có chút mơ hồ bi thương.
Tựa hồ như vậy không chân thật...