Beta:
noha1929 ——————————————————
Trì Duẫn nhìn căn biệt thự quen thuộc, buông hành lý trong tay xuống. Anh ở nơi này ba năm, một gạch một ngói anh đều biết rất rõ. Ở đây vẫn sắc bén như cũ, là phong cách mà Tiết Trích Dạ yêu thích.
Trở lại căn phòng nhỏ trước kia, nằm trên chiếc giường màu trắng quen thuộc, Trì Duẫn lại không có chút cảm giác thoải mái nào. Tại đây, vẫn còn âm thanh của những nụ hôn, tiếng giường kẽo kẹt vang lên trong gian phòng nhỏ. Dù sao, anh còn có được tự do, tuy nhiên, tự do với hai bàn tay trắng.
Anh chấp nhận, Tiết Trích Dạ là sinh mạng vĩnh viễn giam cầm anh, anh không cách nào trốn tránh...
Trên thế giới này, vốn cũng không có bất hạnh, nếu có thì chỉ là may mắn cùng vận mệnh. Bất luận là có được cái gì điều là may mắn, mà bất luận cái gì muốn mà không được tức là vận mệnh.
Mà Trì Duẫn anh! Chỉ có tin tưởng vận mệnh. Nhưng có khi, vận mệnh cũng sẽ rất tàn nhẫn...
"Tiết Trích Dạ, anh yêu em sao? Thật sự yêu em sao?" Trì Duẫn nhỏ giọng nỉ non, âm thanh chỉ có mình anh có thể nghe thấy.
Tiết Trích Dạ nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn lại một lần nữa đem Trì Duẫn mang vào nhà. Bất đồng duy nhất chính là, ba năm trước đây là Trì Duẫn bức hϊếp hắn. Mà hôm nay, là hắn muốn dùng Trì Duẫn bức hϊếp người khác.
"Anh muốn tắm rửa trước không?" Trì Duẫn khoá nước lại, đem áo tắm vào phòng tắm, nhô đầu ra hỏi Tiết Trích Dạ. Không có một tia mất tự nhiên nào, tựa như anh chưa bao giờ rời đi.
"Được" Tiết Trích Dạ cởϊ qυầи áo, ngâm mình trong nước ấm, hơi nước có chút sương mù, làm mờ hai mắt. Tiết Trích Dạ phảng phất nhìn thấy bộ dạng không muốn đáp lại của Trì Duẫn dưới người hắn.
"A Vẫn, em lại tới nữa đây" Trì Mặc vỗ tay một cái, ngả ngớn nhìn Thành Vẫn.
"Cậu có ngày nào mà không đến" Thành Vẫn nói, phóng cho Trì Mặc một cái ánh mắt khinh bỉ.
"A Vẫn, em muốn theo đuổi anh!" Trì Mặc đột nhiên hướng quầy bar đi tới, trong nháy mắt thấy khoảng cách của mình cùng Thành Vẫn rút ngắn lại.
"Tôi đối với tiểu quỷ không có hứng thú!" Thành Vẫn quyết đoán cự tuyệt, hơn nữa đem đầu Trì Mặc đẩy ra.
"Em nói cho Tiết Trích Dạ biết rồi, em muốn theo đuổi anh, cũng tương đương với chuyện hướng hắn tuyên chiến!" Trì Mặc nhìn Thành Vẫn chắc chắn nói, trong ánh mắt tràn đầy quyết đoán.
Thành Vẫn không ngờ Trì Mặc lại quyết đoán như vậy, hắn cho rằng đây bất quá là tiểu hài tử chỉ đang lấy tình yêu làm trò chơi thôi. Hắn trên thương trường cùng Tiết Trích Dạ không có tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cũng biết Tiết Trích Dạ là người âm trầm, không từ thủ đoạn để đạt được lợi ích cho bản thân.
"Cậu..., cậu mau cút trở về, tôi không có hứng thú trở thành tình địch của Tiết Trích Dạ!" Thành Vẫn quát, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà đi đắc tội với Tiết Trích Dạ, "Cậu lại không thật lòng, làm vậy để làm gì?"
"Em rất chân thành, A Vẫn em đối với anh là thật tâm! Có lẽ trước kia là trò chơi, nhưng bây giờ em thật sự thích anh!"
Thành Vẫn mặt đỏ lên, hung hăng tặng Trì Mặc một cái tát.
"Cậu còn dám nhắc lần kia! Họ Trì, cậu tên hỗn đản này, cút ra ngoài cho tôi!" Thành Vẫn nói như muốn khóc lên, có thể thấy được trong miệng Trì Mặc nói "lần kia" với hắn mà nói là nặng nề cỡ nào.
Nhìn Thành Vẫn đỏ bừng cả mặt, Trì Mặc có chút lộ ra tiếu dung. Hắn cũng sẽ thẹn thùng a, thật là đáng yêu!
"A Vẫn, anh phải cẩn thận, cũng nhắc nhở Trì Duẫn chú ý, Tiết Trích Dạ rất có thể lợi dụng anh ấy!" Trì Mặc trước khi đi, cho Thành Vẫn một cái lời khuyên, cảnh báo.
"Cái gì Trì Duẫn Trì Duẫn, cậu ấy là anh trai của cậu, không lớn không nhỏ gì hết!" Thành Vẫn mặc dù mắng chửi, nhưng cũng biết lời nói của Trì Mặc không hề ngoa. Trên tay Tiết Trích Dạ thứ trọng yếu nhất cũng là thứ dễ dàng có được nhất, chính là Trì Duẫn.
Thành Vẫn thở dài, hắn đối Trì Duẫn cho tới bây giờ đều là đau lòng, xem cậu như em trai yêu thương.
Trì Duẫn như vậy yêu một người, thật sự là tốt sao?
Tại một gian phòng phong cách cự kì Âu của nhà hàng Tây, Thành Vẫn nhìn Trì Duẫn ngồi đối diện có chút câu thúc, không ngừng chuyển động cái chén, không biết có nên nói cho cậu biết chuyện của Tiết Trích Dạ và Trì Mặc.
"Em...anh..." Thành Vẫn không biết nên mở miệng như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới Trì Duẫn đã biết quan hệ của Trì Mặc và hắn. Không đúng không đúng, hắn cùng Trì Mặc căn bản cũng không có quan hệ. Nhưng không nói chuyện lần này, sự tình còn nói không rõ. Cắn răng, Thành Vẫn vẫn là nói ra, "Trì Mặc cậu ta nói... Cậu ta nói muốn muốn theo đuổi anh!"
Thành Vẫn nói xong ngẩn đầu nhìn Trì Duẫn, Trì Duẫn như cũ cúi đầu, nhếch môi không nói gì, cũng không có kinh ngạc.
"Anh không phải cố ý muốn đi trêu chọc cậu ta, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Trì Mặc nói cho Tiết Trích Dạ, cũng tương đương hướng Tiết Trích Dạ tuyên chiến."
Trì Duẫn gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình minh bạch. Nhẹ nhàng muốn ở môi dưới cũng dần dần bán rẻ vẻ khẩn trương của chủ nhân.
"Sau đó, anh cùng Trì Mặc cũng hoài nghi Tiết Trích Dạ sẽ lợi dụng em, đến kiềm chế anh." Thành Vẫn nhìn Trì Duẫn, trong ánh mắt có chút đau lòng cùng lo lắng, "Hiện tại em lại đang đi làm ở Tiết thị, hết thảy cần phải chú ý."
Trì Duẫn ngẩn đầu, nhìn người bạn vì mình mà khẩn trương, trong nội tâm tràn đầy cảm giác hạnh phúc, có bạn bè, thật tốt!
"Em biết, hơn nữa đã xảy ra rồi." Trì Duẫn nở nụ cười, trên mặt hiện lên tiếu dung, thánh khiết giống như thiên sứ "Anh ấy nói muốn chúng em một lần nữa bắt đầu. Nhưng em biết, anh ấy nhất định là cùng Trì Mặc xảy ra vấn đề."
"Em không nhất định phải đồng ý, anh ta lợi dụng em!" Thành Vẫn khuyên nhủ, trong lòng đem Tiết Trích Dạ mắng chửi vô số lần.
"Em biết rõ." Trì Duẫn như cũ ôn nhu cười, ôn nhu nói đến đây hết thảy, phảng phất Tiết Trích Dạ đối với anh hết thẩy đều không sao cả, "Hơn nữa, em đã đồng ý."
"Em..."Thành Vẫn có chút khϊếp sợ, hắn thật không ngờ Trì Duẫn sẽ đồng ý yêu cầu vô sỉ như vậy, em ấy thật sự yêu Tiết Trích Dạ đến vậy sao?
"A Vẫn, anh không cần phải lo lắng, nếu như anh yêu Trì Mặc thì lời nói của em sẽ không ảnh hưởng đến hai người, em làm như vậy không phải là vì hắn... Chỉ là, chỉ là vì chính mình tranh thủ một ít thời gian thôi." Trì Duẫn lại một lần cười cười, nụ cười kia lại có một chút buồn bã.
"Trì Duẫn..." Thành Vẫn cầm thật chặt bàn tay có chút lạnh của Trì Duẫn, sự trầm mặc hiện tại hết thảy đều đáng quý.
"Các ngươi thật sự là hảo thân mật a" Một âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng sau, Trì Duẫn quay đầu lại chứng kiến Tiết Trích Dạ mang khuôn mặt giận dỗi.
"Tiết tổng tài hảo, tôi cùng Tiểu Duẫn vốn dĩ đã thân mật, bất quá cũng chỉ là bạn bè." Thành Vẫn đứng trên lập trường vì Trì Duẫn mà giải thích, lại không nghĩ đúng là lửa cháy đổ thêm dầu.
"Anh cùng cậu ta vốn chỉ là bạn? Anh không phải cũng câu dẫn Tiểu Mặc sao? Có Tiểu Mặc, người như vậy, chỉ sợ không vào được mắt của Thành đại thiếu" Tiết Trích Dạ lạnh lùng nói, ánh mắt cũng có thể nói theo trên người Trì Duẫn lướt qua.
Đồ đáng chết, cậu ta như thế nào có thể ngoài mình ra lại mỉm cười với người khác, thân mật với người khác! Hết thảy phải là hắn, tất cả đều phải là của hắn!
Thành Vẫn không cam chịu yếu thế, nghiêm mặt nói ra: "Tôi lại cảm thấy Tiểu Duẫn so với tiểu gia hoả mặt dày mày dạn kia tốt hơn nhiều."
Lời nói của Thành Vẫn rất xảo diệu, đã vạch rõ ràng quan hệ của hắn cùng với Trì Mặc, cũng giúp vãn hồi chuyện Tiết Trích Dạ nói Trì Duẫn không đáng một đồng. Tiết Trích Dạ không thể cãi lại, đành phải đem Trì Duẫn kéo về bên người.
Trì Duẫn không có kháng cự, cũng không có bất an, chỉ là hướng Tiết Trích Dạ một cái tiếu dung. Tiết Trích Dạ lại vì tiếu dung ấy trong nháy mắt an tâm, ẩn ẩn cảm giác muốn đem Trì Duẫn phóng trong ngực mà âu yếm.
Tiếu dung kia đẹp quá, cũng thật thê triệt, làm cho người ta nhịn không được nghĩ phải bảo vệ...