- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 99
Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
Chương 99
Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài tiễn chị đi rồi, một mình ở nhà ăn cơm trưa, ngủ trưa, nói chuyện cùng Trá Trá một lúc, dặn dò cô chuyện đi học hai ngày tới, trong lòng vẫn nhớ đến việc đầu gối Thương Tế Nhụy còn chưa khỏi hẳn, nghĩ Nguyên Lan cuống cuồng gọi y đi, chẳng lẽ là bởi vì Thủy Vân lâu hết người rồi, gọi y đi cứu sân khấu. Đợi đến khi sắp chạng vạng tối, lão Cát xe không trở về, Trình Phượng Đài hỏi tới tung tích của Thương Tế Nhụy, lão Cát ấp úng nói không liền mạch —— chuyện này thật sự không cách nào mà nói ra.
Xế chiều hôm nay, vị Lục công tử thường luẩn quẩn trước mắt Thương Tế Nhụy kia không biết từ lúc nào đã kết bạn cùng An bối lặc, thừa dịp Thương Tế Nhụy dưỡng thương, hai người chạy tới hậu đài ngang ngược. Lục công tử tầm mắt cao, coi thường những người khác, là bị An bối lặc cứng rắn kéo tới phô trương thanh thế, cũng là muốn thử vận may một chút, xem xem có thể gặp mặt Thương Tế Nhụy hay không. An bối lặc như chỗ không người ngồi vào ghế sa lon nói chuyện phiếm cùng đám đào kép, ngửi thuốc hít, dùng trà, sau lưng Thương Tế Nhụy, đám đào kép chẳng ai muốn đắc tội An bối lặc. Hí buổi chiều không quan trọng, người ở hậu đài cũng không có mấy, nhưng đám tiểu bối Chu Hương Vân đều ở đây, Chu Hương Vân đã trang hóa một nửa, trốn cũng không chỗ trốn, từ lúc An bối lặc vừa vào cửa, cậu ta cả người giống như bị bỏ vào nồi nước sôi nấu vậy, nấu nóng rồi, nấu nhừ rồi, liền muốn chẳng quan tâm bất cứ điều gì nữa mà thất thanh kêu lên.
An bối lặc trò chuyện đến lúc về sau, liền nhìn chằm chằm Chu Hương Vân, chạy tới đặt tay lên vai cậu ta, hỏi han, Chu Hương Vân trước còn kềm chế, cho đến khi An bối lặc dán vào tai cậu nói: “Em cứ hát xong đi, ta ở chỗ này chờ em, chờ em diễn xong mang em ra ngoài chơi.” Chơi cái gì thì không thể rõ ràng hơn được nữa. Chu Hương Vân rùng mình, chợt không nhịn được, cũng không để ý có phải lên sân khấu hay không, đẩy An bối lặc ra giành đường chạy. An bối lặc mấy bước liền đuổi kịp cậu ta, túm lấy ôm chặt vào trong lòng, ép Chu Hương Vân cổ họng phát ra hai tiếng gào thét khàn khàn. Sở Quỳnh Hoa ở đó nhìn bên cạnh hồi lâu, lúc này không kiềm chế được, vỗ bộp bút vẽ lông mày lên trên mặt bàn một cái, mở miệng liền mắng: “Bối lặc gia! Ngài coi chỗ này của chúng tôi là kỹ viện rồi sao ? Ngay trước mặt mọi người, không ai thiếu tôn trọng người khác như ngài! Tiểu Chu Tử nếu là đắc tội ngài, ngài đánh nó mắng nó là được, thế này còn ra thể thống gì! Hậu đài nhiều người miệng tạp, tôi khuyên ngài coi trọng danh tiếng một chút!” An bối lặc nghe anh ta gân giọng, mắng chửi choe choé ồn ào như đám đàn bà, chẳng coi ra gì, cúi đầu cọ vào má Chu Hương Vân hôn một cái, ưỡn mặt trêu chọc nói: “Chạy cái gì! Trông em gấp chưa kìa! Được rồi được rồi, chúng ta không hát nữa, đi chơi luôn bây giờ, những ngày qua ta nhớ muốn chết!” Lại chặn ngang ôm lấy Chu Hương Vân ôm, chuẩn bị mang đi!
Hậu đài trai gái già trẻ người thì trợn mắt hốc mồm, người thì giả vờ ngăn trở, nhưng không có một ai dám thật lòng động thủ với An bối lặc. Ban ngày ban mặt, lại phát sinh chuyện khi nam hϊếp nữ bậc này! Sở Quỳnh Hoa là người duy nhất tại chỗ có gan, tiến lên tách tay An bối lặc ra, An bối lặc cười gằn nói: “Ông chủ Sở, lo lấy thân mình cho tốt đi, nhé? Ngài ở Bắc Bình cũng không dễ dàng gì, phải biết trân trọng phúc, chớ lại hồ đồ vừa mở mắt liền nằm ở tiểu biệt thự Nam Kinh đấy!” Những lời này đau nhói lòng Sở Quỳnh Hoa, sắc mặt anh ta nhất thời đỏ bừng, cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn trà lên muốn liều mạng với An bối lặc. An bối lặc thấy sắp ăn đòn, tay vẫn không nỡ buông Chu Hương Vân. Lục công tử ở một bên không nhìn nổi nữa, từ lúc An bối lặc trêu ghẹo Chu Hương Vân, anh ta liền cảm thấy mình đã kết nhầm bạn, tới nhầm nơi, cho dù là chơi gái cũng không phải làm thế này, quá bỉ ổi rồi! Nếu lúc này Thương Tế Nhụy tới, cho rằng anh ta cùng An bối lặc là cùng một hạng người, mất thể diện đến thế nào chứ! Lục công tử bất an cực kỳ, vừa túm cánh tay Sở Quỳnh Hoa, quay đầu khuyên An bối lặc buông tay, không hề quên tìm nấc thang nói: “Buổi trưa ta cùng bối lặc gia uống một chút rượu, bối lặc say rồi, cùng ta đi giải rượu đi!”
Tên khốn An bối lặc này nghe nói như vậy lại càng mượn rượu giả điên, miệng đầy lời mê sảng, muốn đem Chu Hương Vân mang đi “chơi”. Sở Quỳnh Hoa trong lòng nổi giận, một cái tay khác giơ lên liền tát vào mặt Lục công tử, đánh thẳng mặt, vang khắp hậu đài, đánh đến mức Lục công tử chảy cả máu mũi, mắt kính bay thật xa, lỗ tai ong ong. Mọi người đều ngây người, bởi vì mọi người đều biết, hiện tại nhà Lục công tử là chính khách có quyền thế hơn An bối lặc nhiều. An bối lặc cũng lấy làm kinh hãi, Chu Hương Vân nhân cơ hội trốn khỏi gã chạy đi, gã cũng không để ý được nữa, trong miệng liên tục kêu: “Lục lão đệ! Sao lại ầm ĩ đến mức này chứ! Đệ cũng tuyệt đối chớ tức giận!” Xoay người cho Sở Quỳnh Hoa một cước: “Mày cái thằng đĩ này chán sống rồi hả! Còn dám đánh người!”
Sở Quỳnh Hoa trong lòng cũng biết mình đã gây họa, bị đá ngã xuống đất sắc mặt tái xanh không nói lời nào.
Lục công tử sờ sờ mặt mình, quét nhìn qua đám đào kép chung quanh, cảm thấy bọn họ đều đang nhìn chuyện cười của anh ta. Chính anh ta cũng mờ mịt, đây coi là chuyện gì chứ! Tự nhiên chạy tới hậu đài người ta trêu đùa thiếu nam, còn bị đào kép tát mặt! Lục công tử bình sinh chưa từng trải qua chuyện nhục nhã như vậy, nước mắt đều bị tức đến trào ra, tiện tay túm lấy một đạo cụ hát hí ném lên mặt Sở Quỳnh Hoa, nổi cơn giận dữ bỏ đi. An bối lặc đuổi theo nói giúp, cũng bị anh ta đẩy ngã nhào.
An bối lặc lúc này ngược lại biết tốt xấu rồi, sợ Lục công tử trở về càng nghĩ càng không cam lòng, muốn có hành động trả thù Thủy Vân lâu. Nhưng Lục công tử có tiền có thế, đám đào kép không thể làm gì được. An bối lặc liền cùng các sư tỷ sư huynh hậu đài thương lượng, chỉ có thể lấy can đảm gọi Thương Tế Nhụy trở lại.
Thương Tế Nhụy đi tới hậu đài, Nguyên Lan trước đã ở cửa chặn y, kể rõ lại chuyện với y. Vì vậy khi Thương Tế Nhụy nhìn thấy An bối lặc câu nói đầu tiên liền kéo dài giọng uể oải nói: “Bối lặc gia, tôi xin ngài đấy! Ngài Phật gia to! Miếu tôi nhỏ! Ngài sau này cũng đừng tới hậu đài nữa!”
An bối lặc rụt vai cười xòa: “Suốt mấy tháng không gặp, ta thế này còn không phải là vì nhớ mong em sao?”
Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu: “Không cần. Ngài còn đến, tôi liền treo cổ chết ở cửa An vương phủ, để cho ngài ngày ngày ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy tôi.”
Đây dường như là một câu nói trẻ con nũng nịu giận dỗi, tất cả mọi người nghe vừa buồn cười lại vừa đáng sợ. Chỉ có An bối lặc ngẫm ra cảm giác khác bình thường, trong lòng dâng lên tê dại, xương cũng mềm nhũn, đều sắp quỳ xuống trước Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, em cũng chớ nói như vậy! Ta vô liêm sỉ không phải là người, sau này không đến chướng mắt em nữa còn không được sao? Có thể ở dưới sân khấu nhìn em, ta cũng thỏa mãn rồi.”
Thương Tế Nhụy dòm cái khuôn mặt vô sỉ của gã liền cảm thấy mệt mỏi, quay đầu đi chỗ khác không đáp lại nữa, để An bối lặc ở đó ruột gan giày vò. Thương Tế Nhụy đối với đám mê hí có thủ đoạn lung lạc bẩm sinh, có xa có gần, vừa móc vừa thả, căn bản không cần học tập.
Kết quả cả đám bọn họ thương lượng, đương nhiên vẫn là do Thương Tế Nhụy mang Sở Quỳnh Hoa đi nói xin lỗi, mời khách ăn cơm. Sở Quỳnh Hoa mặt âm trầm nằm ở trên ghế dài nín thở, nghe nói như vậy đột nhiên đứng lên, kêu: “Tôi không đi!”
Thương Tế Nhụy ngây người: “Hoạ anh gây ra! Anh không đi ai đi?”
Sở Quỳnh Hoa đưa đầu ngón tay chỉ An bối lặc, giọng cũng the thé: “Ông chủ Thương! Tôi kính cậu là một hán tử cương liệt! Cậu để cho người như vậy ở nơi này chà đạp chúng tôi không đủ, còn muốn tôi đi xin lỗi tên bằng hữu heo chó đó? Tôi không đánh sai người! Không đi!”
Nếu như là vào mấy thập niên trước, đào kép chỉ vào mũi An bối lặc mắng, An bối lặc có thể chặt tay kẻ đó đi, lập tức sắc mặt không dễ coi cáo từ bỏ đi. Thương Tế Nhụy bực tức nhất thời không nghĩ ra lời phản bác, lặp đi lặp lại nói “Ai gây họa người đó dọn dẹp” “Anh đây là liên lụy toàn bộ gánh hát”, môi của y lại có chút như chu ra, giống như một thằng bé lớn đang chịu ấm ức.
Đạo của người làm nghề hát cũng không phải đều là hùa theo ấy lòng, luôn là ai có tính cách của người đó. Chỉ có điều phần tử tính khí quá cương liệt thường thường bỏ mình quá sớm, không kịp làm nên sự nghiệp, không để lại danh tiếng. Lâu ngày, người ngoài liền cho là trong giới lê viên tất cả đều là người giỏi giao thiệp, thức thời. Sở Quỳnh Hoa trời sinh ngạo cốt, không cúi đầu trước quyền quý, đứng lên phất tay áo, nói: “Ông chủ Thương trách tôi làm liên lụy Thủy Vân lâu, tôi đi là được.”
Câu này liền đem tất cả không phục, bực bội của Thương Tế Nhụy trở về trong bụng, ngẩng đầu nhìn Sở Quỳnh Hoa một cái, im lặng nuốt giận. Ai hí tốt, người đó ở chỗ y chính là gia.
Cuối cùng vẫn là Nguyên Lan đi theo, Thương Tế Nhụy bỏ tiền ra mặt mời Lục công tử đi ăn cơm, để tránh đêm dài lắm mộng, chính là vào giờ phút này. Lão Cát lái xe đưa bọn họ đi, dọc theo đường đi liền nghe thấy Nguyên Lan nói với Thương Tế Nhụy: “Ban chủ, Lục công tử ba lần bốn lượt là vì ai, tôi không nói, cậu trong lòng cũng hiểu rõ. Chờ lát nữa gặp người ta rồi, cũng không thể đều đẩy cho tôi, đẩy cho tôi cũng không tác dụng gì, cậu phải nhiệt tình chút.”
Thương Tế Nhụy nói: “Biết rồi.”
Nguyên Lan ghé vào bên tai Thương Tế Nhụy cười ha hả nói: “Cậu liền ngồi sát bên người hắn, rót rượu gắp thức ăn ân cần chút, phục vụ hắn đến mức lòng đều tê dại, chân đều mềm nhũn, còn có gì không thể thương lượng chứ.”
Thương Tế Nhụy vung tay lên: “Biết rồi biết rồi.”
Lão Cát vểnh tai lên nghe rõ ràng, đưa người đến cửa tiệm cơm, thấy Thương Tế Nhụy tiến vào rồi, dê vào miệng cọp rồi, trong lòng bất an, nghiêng đầu đi báo tin ngay cho Trình Phượng Đài. Nhưng ông ta cũng không dám thuận miệng nói bậy Thương Tế Nhụy cái gì, cũng không thể bởi vì người ta là một người hát hí, liền nói chắc rằng người ta sắp làm việc không đúng đắn, lão Cát dẫn Trình Phượng Đài tự mình đi xem, nhìn thấy việc tốt xấu gì cũng không liên quan đến ông, tránh cho thẹn quá hoá giận bị trút giận. Trình Phượng Đài trong lòng thấp thỏm, mang theo ba phần tức giận, tự mình lái xe đi.
Tiệm cơm kia được cải tạo từ một vương phủ cũ, đèn đuốc lưa thưa, tiếng người thưa thớt, chỉ có tiếng hát mơ hồ truyền ra từ trong một gian phòng, đây là giọng của Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài không kiềm được dừng bước. Bên trong phòng đã rượu qua ba tuần. Trên bàn cơm của bọn họ từ trước đến giờ có một quy củ như vậy, phe phải cầu cạnh người dù thế nào cũng phải uống nhiều một chút, chuốc say mình trước, mới tỏ ra có thành ý. Nguyên Lan say đến mặt đỏ tai hồng mơ màng buồn ngủ, Thương Tế Nhụy cũng nửa say, cầm đũa gõ ly rượu chân cao đánh nhịp, hát một điệu Giang Nam. Dưới ánh sáng lặng lẽ của đèn cung, y mang chút cười mỉm mơ màng, mi mắt rũ thấp, ánh mắt không biết rơi vào chỗ nào, trong con ngươi thỉnh thoảng có ánh sáng chợt lóe, cũng là ẩn núp ở phía sau lông mi, khiến cho cặp mắt kia chơm chớp dường như rất ngượng ngùng. Lục công tử mỗi lần nhìn Thương Tế Nhụy, đều cảm thấy y bị ánh sáng rất đẹp vẽ thành một bộ tranh sơn dầu, có một vẻ đẹp dạt dào nói không nên lời.
Lục công tử gục ở trên bàn, mặt tựa vào trong khuỷu tay, lẩm bẩm nói: “Ông chủ Thương hát bài hát này, ta giống như trở về quê hương. Từ khi cha thăng chức, ta đã hơn mười năm rồi chưa trở về.”
Thương Tế Nhụy cũng rất biết nói hai câu xã giao: “Lục công tử còn trẻ, tương lai thời điểm áo gấm về làng còn nhiều mà.”
Lục công tử từ trong khuỷu tay lộ ra một con mắt, nhìn thẳng chăm chú vào Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy trong chớp mắt dư quang liếc thấy anh ta, tỉnh bơ dời ánh mắt, đi nhìn một đĩa xôi gà trước mặt.
Lục công tử tình cảm khó tự kiềm chế, đưa tay đặt lên cổ tay Thương Tế Nhụy, nói: “Nếu như có thể có Ông chủ Thương ngày ngày hát cho ta nghe, ta liền chẳng muốn đi nơi nào cả.”
Trình Phượng Đài nghe lửa giận bốc ba trượng, răng đều chua, đẩy cửa đi vào kéo giọng cười nói: “Hây dà! Lục công tử! Không được nha! Lén cùng hai vị ông chủ trốn tôi ở chỗ này uống rượu, nếu không phải Bối lặc gia nói cho tôi biết, tôi còn tìm không ra ngài! Thế nào? Mối làm ăn đầu năm thương lượng cùng ngài, ngài xem xét xong chưa? Ngân hàng bên kia thúc giục gấp quá, tôi cũng hết cách.” Vừa nói liền đuổi Thương Tế Nhụy đi qua một bên, mình ngồi sát vào cùng Lục công tử, lại tự nói một mình ngửa đầu uống hết rượu còn dư trong ly của Thương Tế Nhụy.
Lời đồn đãi liên quan đến mối quan hệ giữa Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài vì sao lại tới, Lục công tử trong lòng rõ như gương, chỉ có điều không tiện nổi giận, nhịn bực bội chuyện phiếm với hắn một lát thì đứng dậy cáo từ, quà cáp Thương Tế Nhụy chuẩn bị cho anh ta, anh ta một món cũng không mang đi. Thương Tế Nhụy cuống quýt, lại bỏ lại Trình Phượng Đài đuổi theo ra cửa, xấu hổ cười hỏi: “Lục thiếu gia, chuyện của Ông chủ Sở, anh…”
Ánh mắt Lục công tử bỗng nhiên dịu xuống, vỗ vỗ cánh tay Thương Tế Nhụy: “Cậu yên tâm, ta không phải người không biết lý lẽ.” Anh ta nhìn Trình Phượng Đài trong phòng một cái, nói với Thương Tế Nhụy: “Sau này ta mời Ông chủ Thương hát tại gia, Ông chủ Thương phải nể mặt nhé.” Thương Tế Nhụy cũng gật đầu đồng ý. Chờ đến lúc Thương Tế Nhụy xoay người quay trở lại trong phòng, bên trong đã lại là một cảnh tượng khác rồi, Trình Phượng Đài nghiêm mặt cũng không thèm nhìn Thương Tế Nhụy, vỗ bàn một cái vang dội: “Về nhà!” Chấn tỉnh cả Nguyên Lan.
Lúc lên xe Thương Tế Nhụy theo thói quen liền muốn ngồi vào vị trí phó lái, Trình Phượng Đài đè thấp giọng nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút về phía sau!” Thương Tế Nhụy mếu máo, đi ngồi cùng Nguyên Lan. Bọn họ trước đưa Nguyên Lan về nhà, Nguyên Lan còn say khướt, rút ra một cái quạt đàn hương quạt mùi rượu. Trình Phượng Đài lấy giọng cười đùa ngày thường nói: “Đại sư tỷ hôm nay cực khổ rồi, Ông chủ Thương cũng không hết lòng chiêu đãi Lục công tử, ngược lại khiến Đại sư tỷ say thành như vậy.”
Nguyên Lan không có ý thức được đây là bẫy mai phục, cười nói: “Tôi say hay không có gì đáng ngại đâu, người ta đến là vì ban chủ của chúng ta. Ban chủ bồi người ta trò chuyện xong rồi, chuyện cũng liền làm xong.”
Trình Phượng Đài cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Tiểu Lục mê Ông chủ Thương của chúng ta như vậy sao?”
Nguyên Lan cười một chuỗi: “Còn không phải là sao! Nhị gia là chưa thấy dáng vẻ kia của Lục công tử đối với ban chủ của chúng ta rồi! Chưa lên tiếng mặt liền đỏ, không biết còn tưởng rằng hắn tới coi mắt chứ! Có điều ngài đừng để trong lòng, ban chủ của chúng ta chính là gặp dịp diễn trò vậy thôi, ban chủ coi thường tên tiểu tử này.”
Trình Phượng Đài gật gật đầu, giọng nói vẫn lộ vẻ cười, nhưng Nguyên Lan không nhìn thấy trong mắt hắn một chút ý cười cũng không có: “Bản lãnh gặp dịp diễn trò của Ông chủ Thương giỏi thật nhỉ!”
Nguyên Lan cũng đã quá say: “Đây là điều chúng tôi buộc phải học, chỉ cần ban chủ muốn, chẳng có ai là y không thu phục được. Nếu không những người làm ăn lớn như ngài bày tiệc rượu nói chuyện làm ăn, tại sao thế nào cũng phải mời một hai ông chủ hát hí đi theo chứ? Bản lãnh của ban chủ chúng ta giỏi lắm đấy!”
Trình Phượng Đài cười nói: “Sau này tôi nói chuyện làm ăn chắc phải dẫn ban chủ của các chị đi rồi, tôi cũng phải xem xem bản lãnh của y.”
Thương Tế Nhụy trong lòng nặng nề thở dài, rũ đầu ợ rượu, trong đầu nghĩ Đại sư tỷ chị hại chết tôi rồi.
Đưa Nguyên Lan về xong, không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ. Trình Phượng Đài lái xe như bay, Thương Tế Nhụy che miệng nói: “Chậm một chút, em muốn ói!” Trình Phượng Đài không nghe, quẹo cua, xe đυ.ng phải một khối đá dựng cây trúc của một chòi che nắng, khiến xe đυ.ng phải thắng gấp một cái, đầu Thương Tế Nhụy đυ.ng lên trên ghế dựa, Trình Phượng Đài vội vàng nghiêng đầu kiểm tra y. Thương Tế Nhụy chậm rãi ngẩng mặt lên, không phát hiện chút tổn hao nào, một khắc sau liền cúi đầu òng ọc ói đống lớn. Trình Phượng Đài do dự vỗ vỗ lưng cho y, lại móc khăn tay ra lau miệng cho y, trong lòng uất ức cực kỳ, hận đến mức vỗ khăn tay vào mặt y, khởi động xe lần nữa, lái chiếc xe rách nát kia về nhà. Thương Tế Nhụy bị xe lắc lư men rượu lại xông lên, ngồi trong một đống nôn mửa ngây người. Trình Phượng Đài không nói gì được với kẻ say, túm gáy áo Thương Tế Nhụy kéo vào nhà ném ở trên ghế sa lon. Thương Tế Nhụy vừa dán lên ghế sa lon liền nằm vật xuống, cái mông vểnh lên trời, ngủ với tư thế chó ăn phân.
Tiểu Lai khoác áo ngoài chạy đến nhìn một cái, ngửi thấy y cả người mùi rượu, sờ sờ thấy mặt y nóng đỏ, kinh hô: “Ông chủ Thương say sao? Tôi đi nấu chút canh giải rượu.” Trình Phượng Đài đứng ở trước mặt giận dữ nhìn chòng chọc y một hồi, không ngờ bỏ lại Thương Tế Nhụy, tự mình đi lên lầu, đây tuyệt đối không bình thường. Tiểu Lai làm xong canh, đút cho Thương Tế Nhụy mấy hớp, mình chống đầu ở bên cạnh ngồi ngủ gà ngủ gật. Đến quá nửa đêm, ngủ Thương Tế Nhụy đến mức cổ cứng, tỉnh lại muốn đi tiểu, lên lầu lại phát hiện cửa phòng ngủ bị Trình Phượng Đài khóa trái. Thương Tế Nhụy đầu óc dần dần tỉnh lại, hướng về phía cánh cửa quyền đấm cước đá, kêu la đòi hắn mở cửa.
Trình Phượng Đài quần áo giày cũng không cởi, hai tay bắt ở sau ót nâng đầu, tựa vào đầu giường buồn phiền. Làm đào kép là như thế nào, hắn hai năm nay nhìn cũng đã rõ, nhưng khi chuyện xảy tới, rơi vào trước mắt mình, hắn vẫn không thể độ lượng được. Bên kia Thương Tế Nhụy giống như một ông lớn, hùng hồn gọi cửa, muốn vào đi tiểu, ngủ, chẳng để bụng cái gì. Trình Phượng Đài liền càng tức giận hơn, nhảy dựng lên nói: “Cút! Đừng tìm đến ăn đòn!”
Thương Tế Nhụy ở bên ngoài ú ớ nói: “Anh… Anh cái rắm! Tôi mới muốn đánh anh nhé! Trình Phượng Đài… Trình Phượng Đài anh nếu không mở cửa, tôi liền tiểu ra sàn!” Vừa nói vừa thực sự vén vạt áo trường sam lên bắt đầu móc của quý ra, lẩm bẩm trong miệng nói: “Thuận khe cửa tôi chết chìm anh!” Trá Trá cách vách bị bọn họ cách cửa gây gổ đánh thức, dụi mắt thò đầu nhìn một cái, nhìn thẳng thấy Thương Tế Nhụy hướng về phía cánh cửa đang làm động tác rất bất nhã. Tiểu cô nương ở quen trong thâm trạch đại viện, nào đã từng thấy việc lưu manh như vậy, tại chỗ hét lên một tiếng đóng cửa lại, ken két khóa trái. Thương Tế Nhụy cũng cảm thấy ngại ngùng, xoay người vội vàng nhét của quý trở về quần, thầm nghĩ hai anh em này làm sao cùng một cái tật xấu! Động một chút là khóa cửa!
Cuối cùng vẫn ở một nhà vệ sinh của gian khác giải quyết vấn đề đi tiểu trước, Thương Tế Nhụy xuống lầu vỗ vỗ đệm dựa ghế sa lon, muốn nghỉ tạm một đêm, ngày mai lại xử lý Trình Phượng Đài. Muốn hỏi Thương Tế Nhụy có xấu hổ chột dạ đối với việc tiếp rượu hay không, hiển nhiên là không có. Y chẳng qua là biết Trình Phượng Đài đang ghen, Trình Phượng Đài yêu y mới có thể ghen, cho nên bởi vì ghen mà làm ra bất kỳ chuyện vô lễ xúc phạm, tuỳ ý làm bậy nào, đều có thể được tha thứ, đều là điều y dung túng. Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, không khỏi thở dài cười một tiếng, sinh ra một loại cảm giác bất đắc dĩ cưới nhầm sư tử Hà Đông, lòng nói lần trước cũng vậy, nhìn thấy mình cùng người khác khoác vai bá cổ uống ly rượu, Nhị gia liền nổi điên, nếu mình còn làm chút chuyện quá phận hơn nữa, hắn không phải sẽ nhảy sông treo cổ sao? Thật là một Nhị gia ngốc tình thâm với mình!
Tiểu Lai đối với hành động tối nay của Trình Phượng Đài vô cùng bất mãn. Cô phục vụ Thương Tế Nhụy chừng mười năm, chỉ có Thương Tế Nhụy đóng cửa trước mặt người khác, không có điều ngược lại. Thương Tế Nhụy nguyện ý nuông chìu Trình Phượng Đài, cô liền không phục! Ngồi đó lầm bầm lầu bầu tự nói một mình: “Mới vào ở không mấy ngày, đã không cho trở về phòng ngủ rồi. Có lần một thì có lần hai, lâu thêm chút nữa, sợ rằng còn không để cho vào cửa nữa ấy.”
Thương Tế Nhụy vừa nghe như vậy, cảm thấy cũng có đạo lý, nếu như Trình Phượng Đài cứ ba ngày hai cơn ghen, không để cho người đàn ông làm chủ nhà trở về phòng ngủ, sao mà còn được? Lập tức đứng lên, không nói một lời đi vòng qua sau nhà, nhìn đi nhìn lại nhắm chuẩn cửa sổ phòng ngủ lụa mỏng tung bay, trong đầu nghĩ không được trèo nhầm, chẳng may leo đến khuê phòng của em vợ, vậy thì liền không giải thích được rồi. Sau khi nhắm chuẩn, nhổ nước bọt vào hai lòng bàn tay chà xát, chân vừa đạp tay vừa bám, trèo một mạch năm sáu thước cao như vậy! Nghỉ không tới một hơi, lại tay không trèo lên một tầng lầu nữa. Động tác một mạch nước chảy mây trôi, cái gì Cẩm Mao Thử, Cổ Thượng Tảo, Yến Tử Lý Tam giờ phút này toàn không đủ nhìn! Chờ đến khi y nhanh thoăn thoắt leo đến cửa sổ của Trình Phượng Đài, còn đứng ở trên bệ cửa sổ hướng về phía Trình Phượng Đài hì hì cười một tiếng: “Nhị gia, không ngờ phải không?”
Trình Phượng Đài thật sự không ngờ tới, Ông chủ Thương còn biết bay!
Thương Tế Nhụy anh tư hiên ngang từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, y quên đầu gối mình bị thương, vừa chạm đất dùng lực mạnh, lúc ấy liền cảm thấy xương đầu gối nhẹ nhàng răng rắc vang lên, lại đi về phía trước một bước, đầu gối liền mềm nhũn, cả người đều quỵ xuống đất.
Bởi vì đen thui mượn chút ánh trăng, Trình Phượng Đài cũng không thấy rõ y bị làm sao, chỉ thấy y bỗng nhiên quỳ, trong lòng đau xót, liền nhào qua dìu y: “Đừng! Ông chủ Thương! Mau dậy đi! Tôi không trách em!”
Thương Tế Nhụy khập khễnh đi gần đến mép giường, trong miệng ú a ú ớ nói một chuỗi lời biện bạch thay mình, bày tỏ mình không thẹn với lương tâm, cũng không áy náy. Trình Phượng Đài cũng không nghe hiểu bao nhiêu, sau khi giúp y cởi giày lên giường ngủ, chạy đến cửa sổ ngó xuống nhìn độ cao, không khỏi hít một hơi khí lạnh chậc chậc tán thán: “Cõi đời này sợ là không có cánh cửa nào ngăn được Ông chủ Thương!”
Thương Tế Nhụy không phân được lời tốt xấu, đắc ý nói: “Bình Dương hồi đó có phi tặc gây rối, Huyện thái gia còn cho là em làm, em đi đâu cũng đều có cảnh sát đi theo.”
Trình Phượng Đài liền hết lời để nói.
Bọn họ hai người một khi nằm lên trên cùng một cái giường, rất khó tâm bình khí hòa trao đổi ý kiến. Trình Phượng Đài mới vừa tâm trạng nặng nề giọng điệu nghiêm túc gọi một câu Ông chủ Thương, Thương Tế Nhụy liền xoay mình lăn lộn: “Em không nghe, em muốn không nghe!” Trình Phượng Đài bẻ cái tay đang bịt lỗ tai của y, Thương Tế Nhụy cất giọng liền hát lên, giọng Trình Phượng Đài to hơn y, y liền hôn lên miệng Trình Phượng Đài, tóm lại muốn cho Trình Phượng Đài á khẩu không nói gì được. Cuối cùng dứt khoát không nói nữa, hai người nóng hôi hổi lăn lộn trong chăn một trận, Trình Phượng Đài thở hồng hộc dán vào bên tai Thương Tế Nhụy nói: “Dù sao chúng ta đã công khai rồi. Sau này đi đâu tôi cũng đi theo em, muốn nói chuyện gì, có mặt tôi chỉ sẽ dễ thành công hơn, không cần em bán đứng nhan sắc.”
Thương Tế Nhụy xoay mình ngửa mặt lên trời thở ra một hơi: “Ăn cơm cùng, không thể thiếu việc xã giao bề ngoài, cười cười nói nói có cái gì nghiêm trọng, cũng không phải cởi thắt lưng, nhìn anh căng thẳng kìa. Anh dám nói anh chưa từng như thế không?”
Lời giải thích giống nhau như đúc, Trình Phượng Đài tựa như đã từng nói như vậy mấy lần với Mợ Hai, hôm nay nghe vào trong tai, mới biết tức giận cùng không cam lòng, một cái tát vỗ lên cái mông tròn trĩnh của Thương Tế Nhụy : “Tôi thật sự chưa từng đấy! Em bán tiếng hát hay bán nụ cười? Thằng nhóc con Họ Lục không phải nhớ nhà sao, em còn đong đưa cùng hắn, tôi sẽ tống hắn trở về quê!”
Thương Tế Nhụy xoa xoa cái mông, thở dài nói: “Anh cái chum giấm to đùng này.” Nhưng mà trong lòng rất vui sướиɠ.
Chiếc xe hơi kia của Trình Phượng Đài lái từ Thượng Hải đến Bắc Bình, dùng cũng đã bảy tám năm, mấy năm trước cũng là bởi vì giả vờ đυ.ng xe với Lục công tử, đã đυ.ng một lần, lần này đυ.ng một cái lỗ to, Trình Phượng Đài cũng không muốn nó nữa. Cùng Thương Tế Nhụy ngồi xe kéo mấy ngày, tiếng oán than dậy đất, ủy khuất vô cùng, nháo muốn mua mới. Tính khí Thương Tế Nhụy không chu đáo như vậy, ngày thường căn bản không nghĩ tới mua cho Trình Phượng Đài chút gì ăn, cái gì dùng, nhưng chỉ cần Trình Phượng Đài mở miệng, y cũng sẽ cố hết sức đáp ứng. Lúc ấy liền rút một khoản từ ngân hàng ra, mua một chiếc xe hơi kiểu mới nhất. Xe hơi quyết định chưa được hai ngày, Trá Trá vào ở trong trường tư nhân nữ, lại là một khoản chi tiêu. Bên kia Tằng Ái Ngọc sinh ra được một cô con gái mà Trình Phượng Đài mong ngóng thiết tha, tiền đuổi Tằng Ái Ngọc đi, tất nhiên cũng là từ trong túi Thương Tế Nhụy bỏ ra. Bọn họ ở chung chưa tới một tháng, Thương Tế Nhụy lại trước trước sau sau bỏ ra hơn trăm ngàn tệ, xài hơn nửa số tiền tích góp! Cái tên thiếu gia Trình Phượng Đài này, đúng thật không phải là người mà người bình thường có thể nuôi nổi!
Thương Tế Nhụy trong miệng không nói gì, trong lòng mơ hồ có chút ưu sầu, cảm thấy gánh nặng rất nặng, khó trách các sư huynh sư đệ có gia đình thỉnh thoảng phải vay tiền gánh hát, kéo đàn kéo đống từng chút trải qua cuộc sống, củi gạo dầu muối cái nào cũng không rẻ. Huống chi Trình Phượng Đài chơi phải chơi thứ tốt, dùng phải dùng đồ tốt, đơn giản là một cái động không đáy! Tiếp tục như vậy nữa, Thương Tế Nhụy sẽ phải đem cầm trang sức diễn rồi! Thương Tế Nhụy động vào tài khoản, dĩ nhiên không gạt được tai mắt của Tiểu Lai, sau lưng cũng nói không ít lời oán trách, than phiền Thương Tế Nhụy lại bỏ tiền ra cho người, chủ tớ hai người lần đầu cãi nhau vì tiền, bất luận Tiểu Lai đe dọa như thế nào, rốt cuộc cũng không thể ngăn trở quyết tâm nuôi kẻ bại gia của Thương Tế Nhụy, khiến Tiểu Lai hận đến ngứa răng.
Đứa bé gái Tằng Ái Ngọc sinh này, tạm thời vẫn chưa được đặt tên, cứ gọi qua loa là bé cưng bé cưng. Tằng Ái Ngọc ở trong bệnh viện nuôi nó bằng sữa mẹ một tháng, trước lúc gần từ biệt để lại một khối ngọc bội làm kỷ niệm, trong ngọc bội lòe lòe lấp lánh một vệt hoa văn lông chim. Trình Phượng Đài đối với đồ cổ kim ngọc đều có chút kiến thức, nhìn ra khối ngọc vụn này không phải vật tầm thường, cố ý cầm đi cửa hàng đồ cổ nhà mình giám định một phen. Thợ giám định quan sát ngọc bội hồi lâu, kể cho bọn họ câu chuyện Tằng gia ở Vân Nam. Câu chuyện này không khác gì những câu chuyện thông tục gia đạo sa sút, vợ con ly tán bình thường, ngược lại có thể chứng minh Tằng Ái Ngọc nói không ngoa, không nói dối. Chắc hẳn cô bây giờ mang theo số tiền lớn, đang trên đường hồi hương.
Thương Tế Nhụy chắp tay sau lưng đang nhìn chút trang sức diễn gắn lông chim phỉ thuý cất giữ trong tiệm, liền nghe thấy thợ ngọc nói: “Khối ngọc vụn này, nếu như tôi không nhìn lầm, hẳn là mảnh vụn Phượng Hoàng ngọc của Tằng gia, nghe nói truyền ra từ Bình Tây vương phủ của Ngô Tam Quế. Mấy năm trước bị tiểu thư nhà bọn họ lỡ tay làm vỡ, vì vậy làm đứt gia vận trăm năm của Tằng gia. Nhị gia có được từ nơi nào? Nếu như còn mảnh vụn khác, tôi có thể sửa lại.”
Trình Phượng Đài lập tức đem ngọc nhét trở về trong ngực, cười nói: “Làm gì có chuyện đó! Đây là cái chặn giấy đồ cưới của Mợ Hai, bị thằng ba nhà tôi làm vỡ. Ngài để ý một chút, trong tiệm lúc nào có ngọc cùng chất lượng thế này, điêu giúp tôi một khối giống vậy là được rồi.”
Ông thợ già rất khiêm tốn đồng ý. Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy ra cửa, cảnh cáo Thương Tế Nhụy tuyệt đối không được nói chuyện vừa rồi ra, Thương Tế Nhụy nhìn nhiều biết rộng, khinh thường nói: “Em chẳng thèm nói, cái này có gì được coi là hiếm lạ đáng trầm trồ chứ! Chẳng chút ý nghĩa!”
Trình Phượng Đài lại móc ngọc ra hướng về phía ánh mặt trời nhìn một chút, nói: “Đây chính là lông chim của con phượng hoàng kia rồi. Khó trách đứa nhỏ này có duyên với tôi, Ông chủ Thương, chúng ta liền gọi nó là Phượng Vỹ.” (vỹ尾: đuôi)
Bởi vì ở tại Bắc Bình, bởi vì cái tên này lại đảo qua một lần trong miệng của Thương Tế Nhụy, Phượng Vỹ liền bị gọi thành Phượng Ất, lanh lảnh trôi chảy hơn. Bọn họ về đến nhà, Phượng Ất ngủ ở trong lòng bà vυ". Thương Tế Nhụy vẫn cảm thấy đứa nhỏ này xấu xí cực kỳ, lúc Trình Phượng Đài mới vừa bế nó trở về, Thương Tế Nhụy nghĩ rằng tốn bao nhiêu tiền vào nó như vậy, dầu gì cũng phải liếc mắt nhìn xem dáng dấp ra sao! Kết quả đưa mắt nhìn một cái, ngay lập tức xấu xí đến mức khiến y ngã nhào —— không phải chỉ là một khối thịt hồng bên trên có thêm mấy chỗ rách sao? Nhặt được cũng chẳng thèm! Còn đáng bỏ tiền ra! (ất 乙)
Ngay cả là vào hôm nay, Thương Tế Nhụy cũng không nhìn ra đứa nhỏ này có bất kỳ điều gì khiến người ta yêu thích, chẳng qua bởi vì mẹ của nó là một người có câu chuyện, khiến cho nó thành quả cân trong câu chuyện đó mà thôi. Thương Tế Nhụy ở đó đánh giá đến mức xuất thần, Phạm Liên hô này gọi kia chỉ huy người khênh một ghế sa lon to không mời mà tới, đập vào khung cửa trầy ra một khối sơn lớn. Vào cửa trước tiên là cúi người gật đầu hỏi thăm sức khỏe Thương Tế Nhụy, hai con mắt kia liền dính vào người Phượng Ất không dứt ra nổi. Trình Phượng Đài sớm đã quy ước với anh ta, không dễ dàng cho phép anh ta đến thăm đứa trẻ, trước Phạm Liên không nhịn được chạy đến bệnh viện rất nhiều lần, Trình Phượng Đài cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, hôm nay chạy đến tận cửa thì Trình Phượng Đài không đồng ý, bày ra vẻ mặt rất không nhẫn nại nói: “Tới làm cái gì?”
Phạm Liên vẫn như cũ không thôi dời ánh mắt, cười nói: “À, tấm ghế quý phi trong thư phòng kia của em, anh rể còn nhớ chứ? Hai người chuyển nhà, em cũng không có gì chúc mừng, cái ghế kia nếu Tế Nhụy dùng hợp ý, liền cho các anh đặt ở trong phòng ngủ đi!” Vừa nói vừa mập mờ nháy nháy mắt với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cười một tiếng, ngầm cho phép. Phạm Liên thừa dịp loạn xà lại gần đứa trẻ tham luyến nhìn ngắm, bị hai người đàn ông vây xem như vậy, bà vυ" không được tự nhiên, lặng lẽ bấu chân của đứa bé một cái, đứa trẻ lập tức lớn tiếng khóc.
Trình Phượng Đài nhíu lông mày: “Phạm Liên! Cút xa một chút cho tôi! Cái mặt xấu xí kia của cậu doạ đứa trẻ sợ hết vía rồi! Bà vυ"! Mau bế Phượng Ất trở về phòng đi!”
Bà vυ" bế đứa trẻ liền chạy khỏi như một làn khói. Phạm Liên hờn dỗi, lại mang một tia vui vẻ: “Ồ! Tên cũng đặt xong rồi! Gọi là Phượng Ất à? Trình Phượng Ất? Là hai chữ nào?”
Thương Tế Nhụy lúc này nói: “Hai ba con dùng chung một chữ, người Thượng Hải bọn họ thật là không chú trọng!” (Bụi: Ất ý là thứ hai, Trình Phượng Đài cũng là con thứ hai)
Trên lầu ghế quý phi rất nhanh liền bày xong, Trình Phượng Đài hạ lệnh đuổi khách với Phạm Liên: “Còn có chuyện sao? Không có chuyện gì nữa thì đi đi, đừng ở chỗ này nói nhảm, tôi không giữ lại dùng cơm.”
Phạm Liên vỗ tay một cái: “Có chuyện em cũng không tìm anh!” Anh ta cười hết sức đê hèn với Thương Tế Nhụy, nói: “Tế Nhụy, cuối tuần tới tìm cậu hát tại gia, cậu có đồng ý hay không? Không đồng ý tôi tối nay không trở về!”
Phạm Liên cũng biết, Thương Tế Nhụy không thích chơi cùng khách quen phòng vé bọn họ, anh ta đã chuẩn bị tâm lý đứng hứng tuyết trước cửa họ Trình. Không ngờ Thương Tế Nhụy không chút nghĩ ngợi, mở miệng liền hỏi: “Hát bao lâu? Phong bao nhiêu tiền lì xì cho tôi?” Đừng nói Phạm Liên, Trình Phượng Đài nghe cũng sững sờ, trong đầu nghĩ y hôm nay tại sao thống khoái như vậy, không kiêu nữa. Thương Tế Nhụy nói tiếp: “Cho anh cái giá hữu nghị, hai ngàn tệ.”
Phạm Liên ngạc nhiên nói: “Tế Nhụy! Cậu hát tại gia một lần một ngàn tệ, cho tôi giá hữu nghị là hai ngàn tệ?”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Nói rõ tình nghĩa hai ta trị giá ngàn vàng. Anh vui không?”
Trình Phượng Đài ha ha cười ầm.
Phạm Liên vốn có ý kiếm cớ tặng tiền mừng đầy tháng cho Phượng Ất, bù chút kinh tế cho Trình Phượng Đài, vì vậy liền vỗ ngực nói: “Tôi mời Tế Nhụy hơn tám trăm lần, đây là lần đầu đồng ý thoải mái như vậy, tôi rất cảm kích! Hai ngàn tệ có là gì, đến lúc đó phong một lì xì to cho cậu!”
Trình Phượng Đài liếc mắt liền nhìn rõ ý đồ của anh ta, lười phơi bày ra.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dân Quốc
- Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ
- Chương 99