Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Phong Bụi

Ngày hôm sau bởi vì có Trá Trá ở đây, Trình Phượng Đài không thể không biết xấu hổ ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào, nhưng vừa thức dậy nhìn một cái, Trá Trá cũng đã thức dậy từ lâu, ăn điểm tâm rồi, Tiểu Lai còn đặc biệt mua một giỏ trái cây gồm anh đào, tỳ bà, hạnh các loại trái cây cho cô ăn đỡ buồn. Trình Phượng Đài hôm nay thấy em gái liền chột dạ, trong cổ họng ho khan hai tiếng ngồi vào đối diện cô, sờ sờ đuôi sam của cô, dùng giọng dỗ trẻ con nói: “Trá Trá của chúng ta tự mình cũng có thể chải đuôi sam rất đẹp, giống kiểu trong trong phim ảnh ngoại quốc.” Trá Trá cũng không thèm nhìn hắn, nắm đuôi sam của mình lên hất ra sau lưng, nhổ một hạt anh đào từ trong miệng ra, hỏi hắn: “Anh, trường học bên kia anh liên lạc thế nào rồi?” Không đợi Trình Phượng Đài đáp, Trá Trá lại nói: “Em lười dậy sớm đi học, muốn ở trong trường học luôn.”

Trình Phượng Đài nghe vậy ngẩn người, sau đó quan sát tỉ mỉ thần sắc của Trá Trá, thầm nghĩ hỏng rồi hỏng rồi, động tĩnh tối hôm qua lớn như vậy, nó nhất định đã nghe thấy gì, trong lòng đang nghĩ như vậy, theo ánh mắt Trá Trá, liền nhìn thấy Thương Tế Nhụy đang ở đó vươn cánh tay kéo chân luyện công. Thương Tế Nhụy mặc cả người mặc áo chẽn ngắn vạt chéo quần dài màu trắng, chuyên tâm dồn chí, đầu đầy mồ hôi. Người đàn ông trẻ tuổi một khi vận động, đặc biệt có một loại mị lực tiêu sái, huống chi đều là những chiêu thức dùng được trên sân khấu, mục đích chuyên là để dễ coi.

Trình Phượng Đài thu hồi ánh mắt, cầm lấy một quả hạnh bóc ra, tỉnh bơ nói: “Cũng tốt, hai ngày này em chuẩn bị một chút, tuần sau sẽ đưa em vào trường học.” Trước kia Trình Phượng Đài không yên tâm để em gái rời nhà, sợ cô không biết giao thiệp cùng bạn cùng lứa tuổi, bị những cô gái khác gạt bỏ, nhưng bây giờ bỗng nhiên nổi lên một sự không yên tâm khác —— giả như bây giờ hắn là sống chung cùng vợ bé, vậy thì mang theo em gái không có gì không thích hợp. Thương Tế Nhụy là một chàng trai, hơn nữa còn là một chàng trai tương đối anh tuấn, còn để em gái ở nhà sớm tối gặp nhau, quả thực quá không tiện! Thiếu nữ mới lớn, trong mắt vẫn luôn coi trọng thiếu niên anh tuấn, cứ nhìn ngắm như vậy, chẳng phải sẽ nhìn ra chuyện rắc rối hay sao! Nghe nói năm đó Tào tư lệnh hơn phân nửa cũng là bởi vì Tào Tam tiểu thư mới thả Thương Tế Nhụy đi, cũng chính vì lẽ này, trong nhà có một đại khuê nữ, hẳn đều phải đề phòng y một chút.

Trình Phượng Đài bóc xong một quả hạnh ngọt, Thương Tế Nhụy cũng luyện công xong, y cười hì hì đi đến sau lưng Trình Phượng Đài, vừa cúi đầu liền ăn mất quả hạnh, hai cái tay ướt đẫm mồ hôi xoa xoa gò má Trình Phượng Đài, kéo dài giọng nói: “Nhị gia, anh tỉnh rồi! Hôm nay em không đi rạp hát, cả ngày đều ở nhà cùng với anh, muộn chút chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!” Sự vui vẻ của Thương Tế Nhụy kéo dài một đêm vẫn chưa kết thúc, khiến cho cả người y đều tản ra cảm giác say sưa ngọt ngào, trong ánh mắt xuân ý miên man, sắc mặt cũng đỏ hồng, ôn nhu hơn bình thường. Trình Phượng Đài chưa bao giờ được y ưu ái như thế, nhưng bởi vì có em gái ở bên cạnh, lúc này không thể không đứng đắn, nhẹ nhàng mắng: “Ngồi yên uống miếng nước, đừng làm rộn!”

Thương Tế Nhụy lắc mông một cái ngồi vào bên cạnh Trình Phượng Đài , chân rất tự nhiên gác qua đùi Trình Phượng Đài lay qua lay lại: “Bóc cho em thêm hai quả hạnh.” Trình Phượng Đài nhìn y một cái, cũng không đẩy y ra, sau đó mặt đầy nghiêm túc bóc quả hạnh, xoay mặt chỉ nói chuyện cùng Trá Trá. Trá Trá ngược lại im lặng. Ở trong mắt cô, hành vi kiểu này của Thương Tế Nhụy chẳng khác gì vợ bé nhà người bình thường, chỉ có phóng túng hơn, vô sỉ hơn, dĩ nhiên điều này không liên quan gì đến cô, đây là chuyện của anh cô, hơi ngồi một chút, Trá Trá liền đi vào nhà.

Trá Trá vừa đi, Trình Phượng Đài liền bỏ chân Tế Nhụy xuống, hạ thấp giọng giáo huấn: “Ở trước mặt em gái tôi em giữ quy củ chút cho tôi nhờ, chẳng ra làm sao cả!”

Thương Tế Nhụy ăn quả hạnh, dửng dưng nói: “Cô vẫn còn là trẻ con, nhìn thấy thì nhìn thấy, biết gì chứ!”

Trình Phượng Đài mới vừa định phản bác, lại nghe thấy cửa bị gõ cốc cốc hai cái, truyền ra một tiếng nịnh hót “Ông chủ Thương, ngài có ở nhà không?” Thương Tế Nhụy nghe giọng cũng biết là ai, cũng không nhấc mông, trực tiếp bảo người đó vào đi. Đó là một người trung niên lưng khom vai rụt trên mặt đầy vẻ tươi cười, Trình Phượng Đài đi theo quan sát ngành lê viên mấy năm nay, người nào dạng gì cũng có thể nhìn đại khái rồi, vừa nhìn một cái liền biết hẳn là hạng tạp vụ, quản lý. Quả nhiên nói được ba câu, là thay ban chủ của bọn họ mượn tiền mà tới, vừa mở miệng liền hai trăm đồng, đây không phải là con số của một khoản vay mượn, Thương Tế Nhụy kinh ngạc hỏi: “Gánh hát các ngươi xảy ra chuyện gì rồi?”

Người trung niên ưỡn cái mặt tươi cười ra đáp: “Hí viện Bắc Bình chia phần trăm quá cao, chúng tôi gánh hát nhỏ cũng không có nghệ nhân trấn sân khấu, nào có thể duy trì được! Ban chủ nói rồi, nhân lúc trời vẫn chưa quá nóng, đi Vũ Hán xem một chút. Đây không phải là… Đây không phải là tăng nhiều cháo ít, hỏi mượn Ông chủ Thương ít tiền trợ cấp.”

Thương Tế Nhụy gật gật đầu, gọi Tiểu Lai lấy tiền đưa cho ông ta. Người trung niên từ trong ngực móc ra hai tấm giấy nợ, phía trên đầu đề ký tên mọi thứ đầy đủ, đại danh của Thương Tế Nhụy rành rành ở trước mắt, thì ra trước khi đến cửa đã biết chính xác sẽ mượn được, đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. Tiểu Lai đếm tiền dùng một khối khăn tay bọc lại, người trung niên khom người đứng lên nhận, thiên ân vạn tạ, đem giấy nợ hai tay dâng lên cho Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy nhìn cũng không thèm nhìn, tiện tay đặt bộp giấy nợ lên trên bàn, cười nói: “Ban chủ của các ông hôm nay có hí không? Nếu như ông ta không có hí, tối nay tôi ở Nhà hàng Lục Quốc mời khách, tới cả đi!”

Người trung niên không ngừng vội vàng vâng dạ. Trình Phượng Đài nghi ngờ hỏi: “Hôm nay ngày gì, Ông chủ Thương mời khách?”

Thương Tế Nhụy dương dương đắc ý, trong miệng ngâm nga một tiểu khúc, không chịu nói.

Đến tối, Thương Tế Nhụy cuốn theo Trình Phượng Đài không biết chút gì song song xuất hiện ở Nhà hàng Lục Quốc. Điều khiến cho Trình Phượng Đài kinh ngạc chính là, gần như đồng ngành giao hảo với Thương Tế Nhụy trong thành Bắc Bình đều đến đông đủ, Nữu Bạch Văn tự động đảm nhiệm nhiệm vụ chào hỏi khách khứa, qua lại tới lui ở giữa những bàn tiệc, ngay cả Vương Lãnh cô nương cũng tới, cô sau khi tan học liền chạy thẳng tới Nhà hàng, quần áo học sinh cũng không thay, ngồi ở giữa một đám đàn ông con trai, nữ linh kỳ bào, độc một mạt màu lam nhạt, vô cùng thanh lịch.

Thương Tế Nhụy vừa vào cửa liền chắp tay hỏi thăm tất cả mọi người, vừa nói: “Bình thường các vị ông chủ giữ giọng, ăn quen món ăn Hoài Dương. Hôm nay tôi mời khách nếm thử một chút mới mẻ, ăn thịt bò bít tết của nước Anh! Các vị không nên khách khí!” Có người thích đùa giỡn với y, lập tức liền nói: “Ông chủ Thương! Tôi lần đầu đến quán ăn phương Tây, không quen dùng dao nĩa đâu!” Mọi người lập tức rối rít phụ họa, cố ý muốn xem Thương Tế Nhụy gặp khó khăn. Thương Tế Nhụy cười nói: “Dao nĩa có thể khó khăn đến mức nào chứ, sao có thể khó hơn thương tua đỏ, côn tề mi trên sân khấu được?” Tuy là nói như vậy, vẫn gọi phục vụ lại, nói khoác không biết ngượng, dặn dò chuẩn bị cho mỗi người một đôi đũa. Người phục vụ nghe vậy sững sốt một chút, mỉm cười nói: “Tiên sinh, chỗ chúng tôi là nhà hàng phương Tây chính tông nhất toàn Bắc Bình, không có sẵn đũa.” Thương Tế Nhụy từ trong túi quần mò ra mấy tờ tiền giấy, chỉ điểm: “Đến quán nhỏ phía trước tùy tiện mua hai đôi, tiền thừa thưởng anh chạy việc.” Người phục vụ biết mình hôm nay gặp phải thứ quái gở rồi, chỉ đành phải mỉm cười khoan dung cáo lui đi mua đũa. Thương Tế Nhụy lại rỉ tai nói với Trình Phượng Đài: “Anh thích đồ ăn của quỷ Tây, hôm nay đặc biệt chọn nhà hàng này vì anh, anh phải nhiều ăn chút.” Trình Phượng Đài cười chúm chím gật gật đầu với y: “Cám ơn Ông chủ Thương đã quan tâm.” (Bụi: Côn tề mi: vũ khí trên sân khấu, khi dựng thẳng đứng cao bằng lông mày người trưởng thành nên có tên như vậy, tề mi= ngang bằng lông mày)

Đúng là thể diện của Thương Tế Nhụy y, có thể tùy thời kêu gọi tới nhiều nghệ nhân, nhiều nhân vật quan trọng thế này. Tất cả mọi người đều phỏng đoán y hôm nay hẳn có chuyện vui muốn tuyên bố, trái phải thăm dò, lại không người nào biết chuyện, ngay cả đào kép của Thủy Vân lâu bọn họ cũng đều nói không biết. Chờ đũa mua được rồi, mọi người gắp ăn thịt bò tái cùng trứng gà ngược lại đều vui vẻ hòa thuận, Nữu Bạch Văn liền đi kính rượu Thương Tế Nhụy, cao giọng nói: “Ông chủ Thương hôm nay thật là hoành tráng! Uống rượu Pháp, ăn thịt Anh! Chúng tôi ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, nhân lúc tay ngắn miệng mềm, Ông chủ Thương ngài có lời cứ việc nói thẳng đi! Bất kể là mượn tiền hay là mượn người —— trừ vợ không thể cho, những thứ khác cứ mở miệng!” (Bụi: tay ngắn miệng mềm: trong câu lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm – tức là nhận được lợi ích từ người khác thì làm việc cũng không thể quá nghiêm khắc)

Tất cả mọi người huýt sáo rộ lên cười. Thương Tế Nhụy cũng cười lắc lắc đầu, đứng lên bưng ly rượu nghiêm túc nói: “Trước Tết chính là nên mời đồng nghiệp ăn bữa cơm, tiếc là tôi đã đi vùng khác một chuyến, ngay cả mở rương cũng trễ nải. Hôm nay tìm cơ hội cùng các vị ông chủ tụ tập một chút, cũng là nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn chư vị đã phối hợp với tôi.”

Những người đang ngồi tại đây đa số đều lòng biết rõ, Thương Tế Nhụy chỉ là sự kiện đầu năm Khương gia làm khó y kia. Bọn họ lúc ấy không có mấy người dám đứng ra nói thay Thương Tế Nhụy, nhưng cũng không làm ra những chuyện bỏ đá xuống giếng khác, Thương Tế Nhụy bây giờ bình yên vô sự vượt qua một kiếp, muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng cũng là quá mức khách khí, khiến người nhận lời cảm ơn cảm thấy hổ thẹn. Mọi người nhất thời yên lặng. Thương Tế Nhụy ngửa cổ lên uống rượu, lắc lư đầu, dùng dáng vẻ tuấn tú đầy vẻ đắc chí liếc nhìn Trình Phượng Đài một cái. Trình Phượng Đài tỉnh bơ để dao xuống lau lau miệng, trong lòng biết đại sự không ổn, cái tên hát hí thối tha này lại sắp giở trò rồi!

Quả nhiên, Thương Tế Nhụy tiếp liền nói: “Việc thứ hai ấy à, Nữu gia vẫn luôn nói tôi một người đàn ông để cho nha đầu Tiểu Lai làm người quản lý là không ra thể thống gì, nha đầu hôm nay trưởng thành rồi, qua lại với các vị ông chủ cũng không tiện. Cho nên, tôi cố ý mời tới Trình Phượng Đài Trình Nhị gia làm người quản lý của tôi, mượn cơ hội này để cho tất cả mọi người quen mặt, từ hôm nay trở đi, liền làm phiền các vị giúp đỡ nhiều nhiều!”

Trên mặt tất cả mọi người không hẹn mà cùng lộ ra một loại biểu cảm mập mờ bừng tỉnh hiểu ra, đều cười. Những lời bóng gió về hai người bọn họ sớm đã truyền đến mức cả thành đều biết, lúc mới bắt đầu mặc dù không ai tin, bởi vì biết Trình Phượng Đài là người không thích nam sắc, thời gian lâu dần, nhìn hai người bọn họ vẫn luôn như hình với bóng, tương thân tương ái, cũng không thể không tin được nữa rồi. Bọn họ không nói Trình Phượng Đài si tình chuyên nhất, ngược lại bội phục thủ đoạn gió trăng của Thương Tế Nhụy, lại từng bước từng bước thu Trình Nhị gia gia tài đồ sộ có vợ có con làm cận thần, hôm nay lại tương đương với việc đưa ra ngoài sáng, đây là chuyện một đào kép bình thường có thể làm được sao? Rốt cuộc vẫn là Ông chủ Thương!

Một chiêu tiên trảm hậu tấu giải quyết tận gốc, cũng là thiên tính thích khoe khoang của đào kép, Trình Phượng Đài chỉ đành phải bưng ly rượu lên mời rượu cùng mọi người, miệng đầy lời khách sáo, Thương Tế Nhụy cứ cười tủm tỉm ở bên cạnh phụng bồi, tình cảnh này nhìn giống như một đôi mới cưới đang đi mời rượu khách khứa trong bữa tiệc cưới. Liền có người thích trêu ghẹo, nói: “Ông chủ Thương không vội kính chúng tôi, ngài nên cùng Trình Nhị gia uống một chén rượu giao bôi mới đúng!” Lời này quá mức càn rỡ, Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy cũng chỉ cười một tiếng cho qua không để ý tới, có điều Thương Tế Nhụy nghe thấy, trong lòng vẫn rất hưởng thụ. Bữa cơm này ăn hết sức vui vẻ, tiếng cười nói rộn ràng. Ngành lê viên của bọn họ chính là có điểm này kỳ quái, chỗ nào thủ cựu thì không cho phép bất cứ ai thay đổi, thay đổi một chút liền đay nghiến phê bình, cho là ngỗ ngược; nhưng đối với một số hành vi vượt khỏi phép tắc mà thế tục không dung thứ được, lại rộng lượng một cách đáng ngạc nhiên. Nữu Bạch Văn đơn độc đυ.ng ly một cái với Thương Tế Nhụy, ẩn chứa nụ cười sâu xa, thấp giọng nói: “Tôi chúc mừng Ông chủ Thương đã được đền bù như mong muốn nhé!” Thương Tế Nhụy uống trọn ly này, uống đến mức mặt đỏ bừng.

Đợi ăn cơm xong, dựa theo quy trình ăn uống chơi bời của bọn họ, kế tiếp là phải đánh mấy ván mạt chược cho đến rạng sáng. Nhà hàng Lục Quốc tiếp đãi Thương Tế Nhụy, cũng coi là xui xẻo vô cùng, đòi đũa xong lại đòi mạt chược, phục vụ lần nữa bày tỏ mạt chược gì đó đều không có, hơn nữa bàn ăn tiệc Tây dùng để đánh mạt chược cũng không hợp kích thước. Thương Tế Nhụy tại chỗ quở trách nói: “Nhà hàng lớn như vậy, ngay cả một chỗ đánh mạt chược cũng không có! Còn ra thể thống gì? Ông chủ của các người nếu tới Trung quốc mở tiệm thì phải biết nhập gia tùy tục!” Người phục vụ liền cúi đầu, tựa như rất thụ giáo. Trình Phượng Đài quả thực không chịu nổi cái tên gây mất mặt xấu hổ này nữa, nói: “Rạp chiếu bóng của các anh còn trống không? Tôi bao, lấy phim mới ra chiếu hai bộ đi.” Một mặt gọi những người thích xem chiếu bóng đi xem chiếu bóng, Vương Lãnh cùng mấy đào kép nữ không thích đánh bài, đều đi xem chiếu bóng cả, đám người Thương Tế Nhụy chuyển chiến tới nơi khác giải trí. Bọn họ xuống đến bậc thang lầu hai, Nữu Bạch Văn bỗng nhiên hướng Thương Tế Nhụy nói đùa: “Hôm nay là nhờ phúc của Ông chủ Thương, lần trước tôi tới đây ăn cơm vẫn là hai năm trước cùng Lý Thiên Dao Tiết Liên mấy vị ông chủ bọn họ, cùng một người Ý. Ha! Ông chủ Lý ngày đó uống nhiều rượu, chính là ở chỗ này, một cước không đứng vững lộn nhào một cái liền xuống bậc, khiến người Ý kia nhìn mà ngây người, cho là anh ta luyện công phu Trung Quốc chứ! Khiến hắn ta vỗ tay khen ngợi lia lịa! Ngốc thật!”

Thương Tế Nhụy nghe xong, không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác, ha ha cười lớn. Cũng là ma xui quỷ khiến, đến lượt y chịu báo ứng, ha đến một nửa mọi người chỉ thấy người y chợt hẫng xuống, theo cầu thang trượt xuống mấy đoạn, đầu gối bịch một cái quỵ ở trên bậc thang. Nữu Bạch Văn kinh hô lên một tiếng, Trình Phượng Đài đã bước nhanh về phía trước vớt Thương Tế Nhụy lên, không nhịn được cuống đến độ mắng y: “Đấy em chê cười người khác đi! Bản thân cũng thành chuyện cười rồi!” Nữu Bạch Văn rất ngượng ngùng tới nâng Thương Tế Nhụy, tự trách nói: “Nhị gia, toàn trách tôi miệng độc! Nói cái gì cái đó liền đến, liên lụy Ông chủ Thương gặp xui xẻo!” Vừa nói ngồi xổm xuống cuốn ống quần Thương Tế Nhụy lên một chút, hai trên đầu gối đã tím đen một khối, da cũng trầy.

Chúng đào kép trước còn cười nhìn Thương Tế Nhụy làm trò cười cho thiên hạ, bọn họ cũng biết Thương Tế Nhụy nhất định sẽ gây ra chuyện cười —— cái tên dở hơi này. Đến khi nhìn thấy vết thương, cũng không khỏi thấy đau thay y. Thân thể người hát hí tóc, da không chỗ nào là không quan trọng, bị thương một lần, nói ít cũng sẽ ảnh hưởng thu nhập mười ngày nửa tháng, một trăm mấy chục miệng ăn trong gánh hát chờ cơm ăn, liên quan quá lớn. Lúc này liền không có lòng dạ gì đùa giỡn nữa, sốt sắng ôm lấy Thương Tế Nhụy muốn đưa y đi bệnh viện khám xem. Thương Tế Nhụy hiếm khi làm chủ tiệc một lần, không muốn làm mọi người mất vui, nhịn đau cười nói: “Trình Nhị gia lái xe đưa tôi đi là được, tất cả mọi người cứ chơi tiếp, Nữu gia, ngài thay tôi tiếp đãi mọi người là được!” Nữu Bạch Văn luôn miệng đồng ý, đỡ Thương Tế Nhụy lên đến xe hơi mới chịu thôi.

Đêm hôm đó Tiểu Lai chỉ thấy Trình Phượng Đài cõng Thương Tế Nhụy về đến nhà, Thương Tế Nhụy nằm ở trên lưng hắn rêи ɾỉ, giống như một thương binh. Trình Phượng Đài vừa đi vừa càu nhàu: “Nhìn xem bản thân em đi, cái gì gọi là lạc cực sinh bi? Còn được gọi là là người có công phu cơ đấy! Công phu của em đi đâu cả rồi? Đi cầu thang cũng ngã bị thương được, tôi thấy em chẳng khác gì con gấu mù! Gấu mù còn nhanh nhẹn hơn em!” Thương Tế Nhụy buồn bực quay mặt đi, đổi một bên gò má dán vào lưng Trình Phượng Đài, trong cổ họng lại phát ra một chuỗi rêи ɾỉ, Tiểu Lai cuống quýt hỏi y, y chỉ nhắm hai mắt không để ý. Trình Phượng Đài trấn an Tiểu Lai mấy câu, một mạch cõng Thương Tế Nhụy vào trong nhà. Tiểu Lai sau đó rót đầy bình nước mang vào cho Thương Tế Nhụy rửa mặt, thấy Trình Phượng Đài ngồi ở mép giường, Thương Tế Nhụy gối chân hắn, một tay cầm bánh bích quy, một tay vòng qua eo hắn, giọng bi thiết: “Đau chết em rồi Nhị gia ơi! Em sắp tàn phế rồi! Đầu gối duỗi không thẳng được! Sau này sẽ thành người què rồi!” Khóc lóc xong một tiếng này, liền nhét bánh bích quy vào trong miệng nhai ràu rạu.

Trình Phượng Đài tựa hồ hoàn toàn không nhìn ra Thương Tế Nhụy là đang làm nũng, vuốt ve mồ hôi rịn ra trên trán y, đau lòng nói: “Nào đến nổi tàn phế! Ngày mai đi tiệm thuốc mua hai lọ thuốc uống, ăn xương mấy ngày liền hết đau rồi.” Thương Tế Nhụy hít hít lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, không nói gì. Đợi y ăn bánh bích quy đủ rồi, Trình Phượng Đài tự mình phục vụ y ở trên giường đánh răng rửa mặt, bưng bô nhổ đờm để cho y nhổ nước súc miệng vào trong, cũng thuận tay lau nước đọng trên môi y. Thương Tế Nhụy cực kỳ hưởng thụ, nhất thời lại quên phát ra tiếng hừ hừ. Y là người học hí từ nhỏ, số lần chịu đòn, bị thương đếm không xuể, nghĩa phụ Thương Cúc Trinh có một lần đánh y chọn sai thứ, vung then cài cửa lên liền một gậy, Thương Tế Nhụy nghe xương sườn mình rắc rắc một tiếng, nhưng xương sườn không có cách nào nối lại, chỉ có thể nằm ngang rồi chờ nó từ từ liền lại. Đoạn thời gian đó mỗi một lần hô hấp đều đau nhức vô cùng, giống như có người kéo một lưỡi cưa ở trên ngực y, ngay cả khi chịu đau đớn như vậy, Thương Tế Nhụy cũng chưa từng rêи ɾỉ một tiếng. Lúc ấy cũng là sợ Tưởng Mộng Bình nghe thấy sẽ rơi nước mắt, nhưng đối với Trình Phượng Đài, y lại không lo lắng, thật là hận không thể nhìn thấy Trình Phượng Đài đau lòng thổ huyết chết ở trước mắt vì y.

Tiểu Lai ở bên cạnh đứng hồi lâu không chen tay vào được, cũng không nhìn nổi dáng vẻ tệ hại mà Thương Tế Nhụy đang cố ra vẻ, không nói năng gì đi ra ngoài. Chờ Tiểu Lai đi rồi, Trình Phượng Đài dùng giọng thương lượng gọi Thương Tế Nhụy: “Tôi nói này, gấu mù à…” Thương Tế Nhụy không ngờ lại ngầm chấp nhận biệt hiệu mới của mình, ngửa mặt lên trên nằm thẳng đơ. Trình Phượng Đài nói: “Em xem cái viện nhỏ này của em, vừa nhỏ vừa cũ, trong phòng hắt hơi một cái, chó láng giềng liền kêu theo. Tôi bây giờ mang theo em gái, dùng điện dùng nước cũng quá bất tiện.” Hắn vỗ vỗ bắp chân Thương Tế Nhụy: “Huống chi em bây giờ chân lại bị thương, ra ngoài ngồi xe hơi thoải mái hơn chút. Em không thấy xe của tôi mà đỗ trước cửa, cả đường đều bị chặn lại sao. Không bằng đi đến ngõ Đông Giao Dân ở cùng tôi, cách mấy viện em hát hí cũng gần hơn một chút, còn có điện thoại, bồn tắm lớn… Không nói gì khác, ít nhất khi em luyện giọng cũng không có ai xen lời.”

Tòa nhà này nguyên là bất động sản của Ninh Cửu Lang, vốn là rất sáng sủa rất độc đáo. Vào trong tay Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phải tu sửa nó bố trí nó, viện lập tức trở thành một khu nhà dân thông thường, đầy vẻ cũ kỹ như vậy. Trình Phượng Đài sợ Thương Tế Nhụy ở chỗ này quen không chịu dịch ổ, ai ngờ Thương Tế Nhụy một không quan tâm mặc, hai không quan tâm ở, phương diện này cực kỳ thanh tâm quả dục, dửng dưng hừ hừ nói: “Em nhất thời cũng lười thu thập hành lý, anh giúp em thu thập em liền chuyển đi.” Y nghĩ đến một vấn đề: “Chỗ đó còn có một cái bụng bự đang ở!”

Trình Phượng Đài vung tay lên, ý bảo y chớ bận tâm chuyện này.

Thương Tế Nhụy đối với sự sắp xếp của Trình Phượng Đài không có ý kiến, bởi vì y vốn có năng lực hạn chế về phương diện cuộc sống, cảm thấy chủ ý của Trình Phượng Đài luôn rất có đạo lý, nhưng Tiểu Lai thì không chịu nghe theo. Lúc thay thuốc cho đầu gối của Thương Tế Nhụy, ngấm ngầm, không khỏi lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không tin hắn thật sự là ra khỏi nhà không mang chút tài sản gì, một người đàn ông, có thể không có chút tài sản gì hay sao? Cậu nếu như chuyển đến tiểu biệt thự của hắn, vậy chẳng phải thật sự thành vợ bé hắn nuôi rồi hay sao, người khác biết sẽ nói cậu thế nào!”

Trình Phượng Đài không có bên cạnh, Thương Tế Nhụy cũng sẽ không hừ hừ nữa, mặt mũi lạnh lùng lộ ra chút cảm thấy phiền, đoạt lấy vải thưa từ trong tay Tiểu Lai, vỗ bốp một cái vào đầu gối, hai ba cái liền băng bó xong, giễu cợt nói: “Tôi còn sợ người khác nghị luận tôi?” Tiểu Lai không lên tiếng, bởi vì biết y thực sự không quan tâm. Thương Tế Nhụy tựa như nói điều bí mật gì, đắc ý nói với Tiểu Lai: “Cô chớ bị tài ăn nói của hắn lừa, thật ra thì người này chẳng chút tài cán gì hết, chính là một kẻ bám váy. Lần này không chỗ nương tựa tới nhờ cậy tôi, sau này toàn phải dựa vào tôi nuôi, chúng ta ở trong căn nhà Tây của hắn thì làm sao chứ, đạo lý hiển nhiên! Đó là của hồi môn của hắn!”

Mặc dù Tiểu Lai vẫn chưa tình nguyện, đợi sau khi đầu gối Thương Tế Nhụy lành lặn, chuyện đầu tiên chính là chuyển nhà. Ngõ Đông Giao Dân bên kia chén đũa chăn nệm đều là có sẵn, chủ tớ hai người chỉ gói mấy cái bọc, một cái cặp da, hành lý lại không nhiều bằng Trá Trá một cô bé. Thuê một chiếc xe ba bánh, một chuyến liền kéo xong. Nhưng Thương Tế Nhụy ngay sau đó lại sửa soạn ra rất nhiều trang sức cùng hí phục quý giá có lịch sử, món nào cũng đều phải mang đi, nói là để ở trong nhà trống sợ bị trộm. Đến tiểu biệt thự, y liền chạy thẳng tới tủ quần áo cực lớn mà Tằng Ái Ngọc đặt làm kia, y phục của Tằng Ái Ngọc đã thu thập đi từ lâu, trong tủ trống rỗng, sát tường chiếm hết một mặt, rộng rãi đủ bày một cái giường một người ngủ. Thương Tế Nhụy đứng ở trước tủ chống eo quan sát một phen, nói với Trình Phượng Đài: “Em phải dỡ hết vách ngăn, ván ngang, để dễ treo hí phục lên.” Y cũng không phải là đang trưng cầu ý kiến của Trình Phượng Đài, mà là đang truyền đạt thông báo, nói cho chủ nhà một tiếng, y sắp bắt đầu phá đồ. Trình Phượng Đài nói: “Em đừng động, cái tủ này làm rất bền chắc, ngày mai tôi bảo người tới tháo.” Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu, hiển nhiên là không chờ được: “Hí phục chính là không thể gấp, vốn là đặt ở trong rương, vết nhăn ủi cũng ủi không phẳng, để bọn nó phải chịu ấm ức rồi!” Trình Phượng Đài coi như là đã nhìn ra, Thương Tế Nhụy tám phần mười là nhắm đến cái tủ quần áo này mới chuyển đến nhanh chóng như vậy.

Đôi đàn ông không biết thẹn thùng này chim gáy chiếm ổ chim khách, đưa Tằng Ái Ngọc đi bệnh viện Hiệp Hòa chờ sinh. Thương Tế Nhụy ở trên lầu phục vụ y phục, trang sức của y, Tằng Ái Ngọc ở phòng khách nâng bụng bự, đảo mí mắt, rất không phục nghe động tĩnh trên tầng, lòng nói con thỏ điên này coi như là rơi vào đống cỏ khô rồi, cái ổ vàng ổ bạc tốt biết bao cơ, sau này liền để y chà đạp rồi. Trình Phượng Đài dặn dò y tá mấy câu, ngồi vào đối diện Tằng Ái Ngọc, Tằng Ái Ngọc trợn mắt về phía hắn, than phiền nói: “Y đang làm cái gì vậy? Vừa vào cửa liền dỡ nhà à? Anh còn không để ý tới y một chút!”

Trình Phượng Đài cười một tiếng: “Y thực sự dỡ nhà tôi cũng để mặc y.”

Tằng Ái Ngọc hỏi: “Hai người từ giờ liền ở chung sao?” Trình Phượng Đài thầm thừa nhận. Tằng Ái Ngọc hoảng sợ nói: “Y sẽ không ngược đãi con của tôi đấy chứ!”

Trình Phượng Đài thuận miệng cười nói: “Ngược đãi ngược lại sẽ không, không chừng lại dạy ra một nhóc đào kép, sau này đi theo y hát hí.”

Những lời này doạ Tằng Ái Ngọc sợ đến mức mắt nhìn chăm chăm, sợ đứa con của mình ngày sau bước vào giới lê viên, vậy bằng với việc giẫm vào vết xe đổ của mẹ nó, một chân bước vào chốn gió trăng. Trình Phượng Đài thấy cô tưởng thật, không khỏi an ủi cô: “Haizz, nghĩ gì vậy! Đứa nhỏ này sau này liền mang họ Trình rồi, tôi có thể để cho nó sống dựa vào mãi võ sao?” Trên lầu ầm ầm vang lớn, là Thương Tế Nhụy bắt đầu dùng búa rồi. Tằng Ái Ngọc đáng thương nhìn Trình Phượng Đài một cái.

Trình Phượng Đài cuối cùng dặn dò Tằng Ái Ngọc một hồi khiến cho cô yên tâm, nói cho cô tiền sắp xếp làm sao, người sắp xếp thế nào, lúc ở cữ đãi ngộ của cô thế nào. Tằng Ái Ngọc làm người rất không chín chắn, nếu như Trình Phượng Đài gay gắt với cô một chút, cô liền khiêm tốn một chút; Trình Phượng Đài hơi đối tốt với cô một chút, cô lập tức làm ra vẻ. Nghe Trình Phượng Đài lải nhải kế hoạch chu đáo, Tằng Ái Ngọc lập tức cảm thấy mình được coi trọng, quý giá, trong bụng chứa thái tử, cô đặt chân lên trên đầu gối Trình Phượng Đài, bàn chân đó xỏ một chiếc giày da đen đế phẳng, nút thắt của giày đang bị lỏng.

Tằng Ái Ngọc nũng nịu nói: “Nhị gia, sắp đi rồi sắp đi rồi, ngài cũng phục vụ tôi một lần đi?”

Trình Phượng Đài ngẩn người. Tằng Ái Ngọc trong lòng biết dùng loại giọng bề trên, Trình Phượng Đài nhất định sẽ phản cảm. Từ sau khi bọn họ ngửa bài vì đứa trẻ, hoàn toàn bại lộ tính cách thật, cô không cố làm ra vẻ điệu đà nữa; Trình Phượng Đài bởi vì bị lừa tiền, bị thua thiệt, nói chuyện thế nào cũng phải giễu cợt cô đôi câu, không hề dễ nghe. Tằng Ái Ngọc không ngờ, lần này Trình Phượng Đài một câu cũng không châm chọc cô, lại thực sự thắt lại dây giày cho cô. Ngón tay Trình Phượng Đài đặt lên mu bàn chân cô, ấm áp; lúc Trình Phượng Đài cúi đầu, mày mắt thật sự rất ôn nhu.

Tằng Ái Ngọc trong lòng dâng lên một sự chua xót cùng ấm ức, một người đàn ông tốt như vậy, từ giờ đều để cho con thỏ điên đó chà đạp rồi.

Trình Phượng Đài buộc xong dây giày rồi, vỗ vỗ chân cô: “Được rồi.” Tằng Ái Ngọc đang thương cảm, không động đậy. Trình Phượng Đài nói: “Được rồi, mau bỏ chân xuống đi, tên hát hí sắp tới rồi!” Tằng Ái Ngọc vẫn không để ý. Đang lúc ấy, từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân rầm rập, Tằng Ái Ngọc giống như bị giật điện nhảy cỡn lên, động tác vừa nhanh vừa mạnh, căn bản không nhìn ra mang thai mười tháng.

Thương Tế Nhụy xắn cao tay áo, trong tay xách ngược một cái búa sắt, mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Tằng Ái Ngọc. Dường như trong thoáng chốc, y nhìn thấy Tằng Ái Ngọc táy máy tay chân với Nhị gia của y, không thấy rõ, nên không có lý do để hỏi tội, áng chừng cái búa một chút, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ. Y chạy đến hậu viện đổi một cái búa to hơn, bởi vì quá nặng, cho nên gánh ở đầu vai, lúc đi ngang qua Tằng Ái Ngọc lại nhìn cô một cái nữa. Tằng Ái Ngọc nhìn thấy y liền da đầu đau, một tay cào cào tóc, một tay cầm ví da lên, chột dạ cười xòa nói: “Tiểu gia, ngài thời gian này có khoẻ không? Nhà ngài cứ ở tự nhiên, cứ coi như nhà mình vậy, tôi đi trước đây.”

Thương Tế Nhụy trong lỗ mũi hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường không thèm liếc mắt nhìn.

Tiễn Tằng Ái Ngọc đi rồi, Trình Phượng Đài lên tầng thị sát kiệt tác của Thương Tế Nhụy. Cái tủ quần áo kia bây giờ thành một gian thông rỗng bụng, Thương Tế Nhụy treo từng bộ từng bộ hí phục vào đó, bởi vì vẻ mặt nghiêm túc, cho nên tỏ ra rất ngoan ngoãn, môi dường như có chút chu ra, tựa như đang vô duyên vô cớ tức giận, hoặc như là vô duyên vô cớ nũng nịu. Trình Phượng Đài tâm tư khẽ động, đi tới sau lưng y ôm eo y, thuận thế liền ngã lên trên giường một cái. Thương Tế Nhụy ai nha nha kêu gào một trận, một hồi kêu vải nhàu mất, một hồi kêu hạt đính sắp rớt, Trình Phượng Đài hôn y lâu một chút, y liền không để ý nổi đến vật ngoài thân nữa rồi, hí phục sắc thái sặc sỡ dần dần từ trong tay trượt xuống mặt đất, chủ nhân của nó thật giống như cũng không nâng niu nó đến vậy.

Thương Tế Nhụy chuyển nhà, qua ngày hôm sau người đầu tiên tới cửa lại là một người hoàn toàn không ngờ tới. Trình Mỹ Tâm chọn một thời điểm không sớm cũng không muộn tới nhấn chuông cửa, cô đi cũng phải dẫn năm sáu đại binh theo xe đứng canh, khí thế hung hăng, vô cùng hoành tráng. Người còn chưa vào nhà, binh lính trước đã chặn kín cửa. Vυ" Triệu bị doạ lắp ba lắp bắp không dám nhường cô, đại binh kia gạt vυ" Triệu sang bên cạnh, Trình Mỹ Tâm đi thẳng vào trong nhà, vừa cao giọng nói: “Gọi Trình Phượng Đài xuống cho tôi!” Đại binh đẩy vυ" Triệu một cái, vυ" Triệu vội vàng chạy lên tầng đi gọi người.

Từ lúc Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy ở chung tới nay, giống như mắc phải sắc lao, làm bừa không phân biệt ngày đêm. Hai người đều đang ở tuổi trẻ trung khỏe mạnh, quá khứ ở cùng nhau mà lúc nào cũng giống như vụиɠ ŧяộʍ, hạn chế thời gian và số lượng, bởi vì sau khi vụиɠ ŧяộʍ xong ai cũng đều có việc phải làm, có nhà riêng phải về, không tiện quá mức phóng túng. Hiện không có gì cố kỵ, hai người cả ngày dây dưa với nhau, thoải mái làm vợ chồng.

Trình Phượng Đài nghe giọng bén nhọn kia liền biết là ai, mặc quần áo ngủ ngáp xuống lầu gặp khách. Hắn rất có ý kiến đối với Trình Mỹ Tâm trong chuyện của Mợ Hai, vì vậy cũng không ân cần khách khí như ngày thường, lười biếng dùng giọng Thượng Hải hỏi: “Chị làm sao biết nơi này?”

Trình Mỹ Tâm xinh đẹp cười một tiếng: “Còn có thể có chuyện tôi không biết sao?” Cô quan sát bốn phía một lần: “Nhà ngược lại rất đẹp, độc nóc độc viện, chỉ là hơi nhỏ một chút, cậu nuôi em Ba cùng đứa trẻ có chút chật chội.”

Trình Phượng Đài mắt lim dim buồn ngủ không có biểu cảm gì, nghiêng đầu phân phó vυ" Triệu: “Đi nấu hai ly cà phê, rồi nướng cho tôi thêm bánh mì với trứng gà.”

Trình Mỹ Tâm nhìn thái độ đó của hắn, cười một tiếng, nói: “Cậu ấy à, cũng đừng oán trách chị. Chị chỉ có một người em trai là cậu, chị không giúp cậu thì còn giúp ai? Nỗi khổ tâm này toàn là để gia đình cậu hòa thuận, kế hoạch lâu dài, cậu ngày sau còn phải cảm ơn chị đấy!”

Trình Phượng Đài cười lạnh nói: “Thế à? Tôi còn phải cảm ơn chị?”

Trình Mỹ Tâm thu hồi vẻ mặt vui vẻ, khoác lên một bộ tư thái chỉ điểm dạy bảo: “Chị hỏi cậu, em dâu trong tay có tiền nhà mẹ đẻ có thế, cô ta còn sợ cái gì? Cô ta chỉ sợ tan đàn sẻ nghé! Sợ nhà không có đàn ông! Quá khứ ở Thượng Hải, cậu mỗi lần ở bên ngoài làm bậy cũng làm bậy không tới bến, cô khóc một chút cậu liền nghe lời, lâu ngày, em dâu liền biết cậu là loại người gì rồi, biết cậu mạnh miệng mềm lòng, trong lòng luôn coi trọng cô ta cùng con cái. Cô ta không sợ nữa, không phải liền cưỡi lên đầu lên cổ cậu rồi sao?”

Trình Phượng Đài nhìn cô một cái, tự đi đốt một điếu thuốc lá, không tiếp lời.

“Dĩ nhiên, hai người đã kết hôn mười năm, bây giờ nhớ ra muốn lập quy củ cũng trễ rồi. Vì vậy càng phải nhân cơ hội này tách khỏi cô ta một thời gian, hoàn toàn để mặc cô ta, dạy cho cô ta biết không có đàn ông là cảm giác thế nào, lần nữa nắm điểm yếu của cô ta ở trong tay. Chẳng lẽ cô ta thật sự có quyết tâm ly dị với cậu? Đợi làm em dâu nghe lời rồi, sau này đừng nói không dám nghi ngờ oan uổng cậu nữa, cho dù cậu có thực sự làm bậy ở bên ngoài, sợ rằng cô ta cũng không dám nói một câu, chỉ sợ chọc giận cậu, cậu lại đi luôn ấy chứ!”

Trình Phượng Đài nhìn Trình Mỹ Tâm, trong lúc nhất thời không nói ra lời. Hắn sớm biết người chị này của mình lòng dạ ác độc, có điều nhìn cô ta luôn luôn đối tốt với Mợ Hai như vậy, hai người thân thiết ấm áp, giống như là không có gì giấu nhau, không ngờ tình nghĩa của cô đối với Mợ Hai cũng rất có hạn. Trình Phượng Đài thật là không biết nên cảm kích cô cuối cùng đã đứng về phía mình, hay là nên cảm thấy lạnh lòng thay Mợ Hai. Đang nói chuyện, vυ" Triệu bưng bữa sáng lên cho Trình Phượng Đài, bên kia Thương Tế Nhụy quần áo chỉnh tề xuống lầu, đối diện thấy Trình Mỹ Tâm, không kiềm được sửng sốt một chút. Trình Mỹ Tâm mặt mày tươi cười gọi y: “Ông chủ Thương, cậu có khỏe không? Lúc nào sắp hí lớn cho người tới kêu tôi nhé, tôi đã lâu quá không nghe rồi, nhớ quá đi mất.”

Thương Tế Nhụy biết rõ tâm địa cô không tốt, có điều hai người từ đầu đến cuối đều chưa từng xé mặt nạ, chỉ đành gật gật đầu, qua loa lấy lệ một tiếng, ngậm miếng bánh mì nướng trên bàn lên đứng ăn, vội vã. Trình Phượng Đài hỏi: “Định đi đâu?” Thương Tế Nhụy nói: “Đi Thủy Vân lâu một chuyến, mới vừa rồi Nguyên Lan gọi điện thoại cho em, có chút việc gấp.” Trình Mỹ Tâm cứ như vậy thong thả uống cà phê, nghe câu này, cũng không có ý sắp cáo từ, Trình Phượng Đài liền bảo lão Cát lái xe đưa Thương Tế Nhụy đi. Trình Mỹ Tâm sau đó nói muốn gặp mặt mẹ đứa trẻ, Trình Phượng Đài quả quyết cự tuyệt. Trình Mỹ Tâm còn nói đã tìm một bà vυ" cho đứa trẻ, đang ở bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, ăn đồ bổ, qua hai ngày sẽ đưa tới. Cái này ngược lại chính là người Trình Phượng Đài cần, lúc Trình Mỹ Tâm đi, khách khí tiễn Trình Mỹ Tâm một đường vào trong xe.

Nhưng bụng dạ Trình Mỹ Tâm quanh co khúc khuỷu há có phải thứ Trình Phượng Đài nghĩ được thấu. Cô rời khỏi tiểu biệt thự, quay đầu đi ngay chỗ Mợ Hai. Mợ Hai những ngày qua không biết rơi bao nhiêu nước mắt, thấy Trình Mỹ Tâm, coi như gặp được đối tượng tố khổ. Phạm Kim Linh tuổi còn nhỏ, thương lượng không ra kế, đồng thời cũng không muốn quá mất mặt ở trước mặt Tưởng Mộng Bình cùng Bà Tư—— Mợ Hai hối hận đã đuổi Trình Phượng Đài đi, lúc Trình Phượng Đài còn chưa bước ra khỏi nhà, cô liền bắt đầu hối hận, nỗi lòng khổ sở này, chỉ có thể kể lể với Trình Mỹ Tâm.

Nhưng hôm nay Mợ Hai còn chưa mở miệng, Trình Mỹ Tâm liền giành nói: “Em dâu em không biết đâu! Thương Tế Nhụy tâm cơ đến mức nào! Đuổi mẹ đứa trẻ đi, bây giờ y đã chiếm đoạt được Phượng Đài, hai người ở trong một căn nhà Tây có vườn hoa ấy! Chị đoán ấy à! Đứa bé kia tám phần mười cũng là thủ đoạn y dùng để buộc chân Phượng Đài!” Tất cả oán khí của Mợ Hai đều bị chặn lại, chỉ còn đầy bụng ngạc nhiên. Trình Mỹ Tâm nói tiếp: “Phượng Đài lúc này coi như phải chịu ủy khuất rồi! Chị mới từ chỗ nó qua, cũng đã mấy giờ rồi, Phượng Đài điểm tâm còn chưa ăn một miếng. Bà hầu già vừa nướng được miếng bánh mì, đã bị tên hát hí kia nhìn thấy, nhào tới liền ăn như chó giật miếng ăn vậy, chẳng chăm lo cho người khác chút gì. Thời gian mấy ngày này, Phượng Đài vành mắt thâm quầng, cằm cũng gầy đi… Tạo nghiệt mà!”

Mợ Hai vội vàng tỉ mỉ truy hỏi cô tình huống người chồng cũ, Trình Mỹ Tâm kể lại nguyên si cho cô, không cần thêm dầu thêm mỡ, đã đủ nhìn thấy mà giật mình: “Đàn ông và phụ nữ chính là không giống nhau! Đàn ông luộm thuộm, đầu óc hồ đồ, để ý trước không để ý sau, không có đàn bà bọn họ liền trải qua cuộc sống chẳng ra làm sao. Huống chi là hai người đàn ông!”

Mợ Hai do dự nói: “Điều này cũng không chắc, nam đào kép hát vai đán bọn họ em cũng đã gặp, ngoại trừ không thể sinh con, điệu bộ thì chẳng khác gì đàn bà.”

Trình Mỹ Tâm không khỏi kêu lên một tiếng kỳ quái: “Chẳng khác gì? Khác nhiều lắm! Thương Tế Nhụy con người đó…” Trình Mỹ Tâm suy nghĩ một chút chọn lời để hình dung: “Vừa hồ mị lại vừa dã man! Em chưa từng thấy đâu! Từ hồi đi theo tư lệnh đó, y dám cánh tay trần vật tay với lính! Nổi nóng là lớn tiếng kêu to! Phượng Đài là một người thể diện, cho dù đối với y có chút thật lòng, cũng không chịu nổi sự không xứng đôi này. Bọn họ hai người nếu như có thể yên bình sống cùng nhau qua ngày, đây này, cái bạt tai này em cứ tùy tiện đánh!” Cô nghiêng mặt giơ về phía Mợ Hai, Mợ Hai phì cười. Trình Mỹ Tâm đổi cách nói những lời trước đó, lại nói lần nữa: “Người ta vẫn thường nói thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng vụиɠ ŧяộʍ. Phượng Đài hai ba ngày tìm Thương Tế Nhụy một lần, làm sao không khiến cho người nghiện? Dứt khoát để cho bọn họ gần gũi nhau sống qua ngày đi, sống đến mức cùng đồ mạt lộ, sẽ thôi thèm muốn, hắn tự nhiên sẽ trở về. Đến lúc đó, em dâu liền độ lượng một chút, nhận nuôi đứa trẻ, Phượng Đài là một người đầu đuôi, sao có thể không cảm kích em chứ?”

Trình Mỹ Tâm mở miệng hai lượt lời, phân tích đâu vào đấy. Đôi vợ chồng này bất kể là ai nghe lời ai, đối với cô mà nói không có bất kỳ khác biệt gì. Nếu như thuận tiện có thể lật ngã Thương Tế Nhụy, vậy thì quá tốt rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »